Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Cô tiểu thư điên cuồng

Tên truyện: Cô chủ xinh đẹp!
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

17/01/2025

Ánh sáng nhẹ nhàng từ chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà chiếu xuống, khiến căn phòng trở nên ấm áp và sang trọng. Chàng thanh niên khẽ động đậy, cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường lớn dưới lưng mình. Cảm giác êm ái xa lạ khiến anh giật mình, đôi mắt từ từ mở ra.

Anh thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn, nội thất được bài trí theo phong cách cổ điển, với tông màu trắng và vàng làm chủ đạo. Rèm cửa lụa rủ xuống hai bên khung cửa sổ lớn, qua đó ánh sáng ban ngày dịu nhẹ chiếu vào. Không gian tĩnh lặng, nhưng lại mang đến một cảm giác xa cách, không thuộc về anh.

Cố gắng nhấc tay, anh phát hiện cả hai cổ tay mình bị xích chặt vào thành giường bằng những sợi dây xích nhỏ nhưng chắc chắn. Chúng được bọc vải mềm để không làm tổn thương da, nhưng sự gò bó thì rõ ràng không thể nhầm lẫn.

Nhìn xuống cơ thể mình, anh thấy mình đang cởi trần, trên người được quấn lớp băng vải trắng bao phủ những vết thương ở vai, ngực và cánh tay. Vết đau nhức vẫn âm ỉ, nhưng không còn dữ dội như trước. Có vẻ như ai đó đã xử lý những vết thương này một cách cẩn thận.

Dù cơn sốt đã hạ, cơ thể anh vẫn rã rời và yếu ớt. Mỗi cử động nhỏ đều khiến anh mất sức, nhưng anh vẫn cố gắng quan sát xung quanh.

Đúng lúc đó, cánh cửa lớn của căn phòng khẽ mở ra. Cô tiểu thư bước vào, trên tay cầm một khay bạc, trên đó đặt một chén súp nóng và ly nước. Hôm nay, cô vẫn đẹp như mọi lần, nhưng trang phục giản dị hơn, một chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng, làm tôn lên vẻ tinh khiết đầy mâu thuẫn với sự lạnh lùng trong ánh mắt.

Cô dừng lại bên giường, đặt khay lên chiếc bàn nhỏ gần đó, rồi quay lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng mang chút tò mò.

"Anh tỉnh rồi sao?" Giọng cô vang lên, vẫn mang vẻ quyền uy và chế giễu quen thuộc: "Xem ra anh không dễ chết như tôi nghĩ."

Anh nhìn cô, đôi mắt đầy đề phòng và tức giận, nhưng không đủ sức để phản ứng mạnh. Anh cố nén cơn mệt mỏi, hỏi bằng giọng khàn khàn:

"Tại sao lại đưa tôi đến đây? Cô... định làm gì nữa?"

Cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn anh như thể anh là một món đồ thú vị vừa được khám phá: "Đừng lo, tôi không có ý định giết anh. Tôi đã nói rồi, anh là của tôi. Chỉ cần anh ngoan ngoãn và hiểu vị trí của mình, anh sẽ không phải chịu đau đớn thêm nữa."

Cô bước lại gần, đặt một tay lên thành giường, nghiêng người xuống để nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh nên cảm ơn tôi vì đã cứu anh khỏi cái chết trong nhà kho đó. Nhưng tôi vẫn chưa thấy anh biết ơn đủ. Anh nên hiểu, tôi không giữ anh lại vì lòng tốt. Tôi giữ anh lại... vì tôi muốn anh thuộc về tôi."

Anh nghiến răng, cố gắng dùng ánh mắt để thể hiện sự phản kháng: "Tôi không phải... món đồ chơi của cô. Cô không thể ép buộc tôi."

Cô bật cười, tiếng cười vang lên trong trẻo nhưng lạnh lẽo: "Ép buộc? Anh nghĩ mình còn lựa chọn nào sao? Nhìn anh đi, yếu ớt, bất lực, không thể tự mình thoát khỏi đây. Nhưng tôi sẽ cho anh một cơ hội. Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm khó anh. Còn nếu không..."

Cô để câu nói lửng lơ, rồi đứng thẳng dậy, quay người bước về phía cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên dáng người mảnh khảnh của cô, khiến cô càng thêm phần xa cách và khó đoán.

"Nghỉ ngơi đi. Anh cần sức khỏe để chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Tin tôi đi, nó sẽ thú vị hơn rất nhiều."

Nói xong, cô bước ra ngoài, để lại anh nằm đó, tràn ngập cảm giác bất lực và căm phẫn.

***

Ngày hôm sau, cánh cửa phòng bật mở, cô tiểu thư xuất hiện với dáng vẻ lạnh lùng nhưng không kém phần kiêu sa. Trên tay cô là một khay bạc, bên trên bày biện một đĩa mỳ Ý sốt kem tỏa hương thơm béo ngậy, cùng một phần thịt bò nướng chín vừa, mọng nước, hương thơm khiến không gian căn phòng như bừng lên sức sống.

Cô bước tới chiếc bàn gần giường, nhẹ nhàng đặt khay xuống rồi quay người lại nhìn anh. Gương mặt cô đầy sự tự tin, ánh mắt khẽ hạ xuống như đang đánh giá một vật sở hữu hơn là một con người.

"Anh nên biết trân trọng sự ưu ái của tôi. Tôi không phải lúc nào cũng rộng lượng như vậy đâu," cô lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự kiểm soát.

Thế nhưng, anh chàng thanh niên không hề đáp lại. Đôi mắt anh đầy căm phẫn, và với chút sức lực còn sót lại, anh quát lớn:

"Thả tôi ra! Tôi không cần bất kỳ thứ gì của cô!"

Cô tiểu thư sững lại, đôi mắt sắc lạnh lóe lên một tia giận dữ. Cô không nói gì, chỉ từ từ tiến tới gần giường, dáng đi uyển chuyển nhưng toát ra áp lực mạnh mẽ.

Giọng cô nặng nề quát lên: "Anh không có quyền ra lệnh ở đây!"

Trước khi anh kịp phản ứng, bàn tay cô vung lên. Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống má anh, âm thanh vang lên sắc gọn trong không gian yên tĩnh. Anh choáng váng, cả cơ thể yếu ớt ngã bật xuống giường, đầu óc quay cuồng.

Chưa dừng lại, cô bước sát tới, một tay siết chặt cằm anh, ép anh phải ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt đầy uy quyền của cô.

"Đủ rồi." Cô gằn giọng, vẻ lạnh lẽo như dao cắt: "Nếu anh nghĩ tôi sẽ mềm lòng trước sự chống đối của anh, thì anh nhầm to."

Nói rồi, cô lấy trong ngăn tủ ra một chiếc khăn sạch, không chút do dự nhét vào miệng anh, mặc cho anh vùng vẫy yếu ớt. Sau đó, cô dùng một đoạn dây lụa mềm quấn quanh miệng anh, buộc chặt để anh không thể nói thêm lời nào.

"Tôi sẽ không để anh từ chối thêm lần nào nữa," cô tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh như muốn đóng băng mọi phản kháng. "Nếu anh không chịu ngoan ngoãn ăn, tôi sẽ ép buộc anh. Và tin tôi đi, tôi có rất nhiều cách khiến anh phải ngốn hết từng thứ trên bàn kia, dù anh có muốn hay không."

Anh nằm đó, hơi thở nặng nhọc qua chiếc khăn, ánh mắt lộ rõ sự bất lực. Anh biết rằng mình chẳng thể làm gì, không thể phản kháng trước sức mạnh và quyền uy của cô.

Cuối cùng, anh nhắm mắt, đầu hơi gật nhẹ, một biểu hiện miễn cưỡng thừa nhận thỏa hiệp tạm thời. Cô nhìn thấy điều đó, khẽ nhếch môi cười lạnh. Cô cởi dây lụa và rút chiếc khăn ra khỏi miệng anh sau đó quay lại bàn, lấy đĩa mỳ Ý, dùng dĩa cuộn lên một phần nhỏ rồi đưa tới trước mặt anh.

"Bây giờ, mở miệng ra. Anh sẽ ăn, từng chút một, và đừng nghĩ đến chuyện từ chối."

Trong căn phòng tĩnh lặng, không khí ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của anh và sự kiểm soát tuyệt đối của cô gái trẻ.

Cô tiểu thư khẽ nhếch môi cười đầy vẻ đắc ý khi nhìn thấy anh bắt đầu miễn cưỡng mở miệng ăn từng miếng nhỏ món mỳ Ý mà cô đút cho. Ban đầu, anh cố giữ vẻ mặt lạnh lùng và khó chịu, nhưng hương vị thơm ngon của sốt kem béo ngậy, hòa quyện cùng miếng thịt bò mềm mọng, khiến anh không thể không nuốt.

Cảm giác đói cồn cào và mệt mỏi dường như làm tan biến ý chí chống cự của anh. Chẳng mấy chốc, đĩa mỳ đã vơi đi gần hết, và khi anh ăn xong miếng cuối cùng, cô tiểu thư bật cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng.

Khi miếng cuối cùng được đưa vào miệng, anh liếc nhìn cô, vẻ bối rối thoáng qua trên khuôn mặt.

"Hết rồi sao?" Cô hỏi, miệng cười khúc khích: "Tôi không ngờ anh đói đến vậy."

Anh không đáp, chỉ quay mặt đi như muốn che giấu sự bối rối. Nhưng một lát sau, anh lên tiếng, giọng khàn khàn: "Tại sao cô lại làm điều này với tôi? Bắt cóc tôi, hành hạ tôi... Cô có biết đây là tội ác không?"

Nụ cười trên môi cô tắt dần. Cô đặt chiếc dĩa xuống, đôi mắt nhìn anh với vẻ nghiêm túc. "Anh có biết không, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã muốn anh thuộc về tôi."

Anh nhíu mày, không hiểu: "Khi nào?"

Cô tiểu thư nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút lơ đãng như đang hồi tưởng. Sau một lúc im lặng, cô bước lại gần chiếc ghế cạnh giường, ngồi xuống, đôi tay đan lại trước mặt, nụ cười kiêu ngạo trên môi giờ đây dịu lại, thay vào đó là một nét mơ màng kỳ lạ.

Nhưng rốt cuộc thì cuối cùng cô vẫn chỉ nói: "Việc đó anh không cần phải nhớ lại. Anh chỉ cần biết rằng tôi muốn anh! Và anh không có quyền từ chối!"

Anh lặng người. Những lời nói của cô khiến anh vừa tức giận vừa bối rối, nhưng ánh mắt kiên định của cô khiến anh nhận ra cô không phải chỉ nói đùa.

"Cô điên thật rồi..." Anh lẩm bẩm, giọng thấp nhưng không giấu được sự mệt mỏi.

Cô tiểu thư đứng dậy, tiến lại gần anh, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh:

"Điên hay không, không quan trọng. Quan trọng là anh sẽ ở đây, thuộc về tôi. Sớm hay muộn, anh sẽ chấp nhận điều đó."

Câu nói của cô như một lời tuyên bố, khiến anh cảm thấy như mình bị nhốt trong một chiếc lồng không có lối thoát.

Anh lắc đầu, không giấu nổi sự thất vọng: "Cô nghĩ rằng có thể chiếm lấy tôi chỉ bằng cách bắt cóc và hành hạ tôi sao? Cô có biết điều đó chỉ khiến tôi càng ghét cô hơn không?"

Lời nói của anh như một nhát dao, khiến cô khựng lại. Nhưng ngay lập tức, cô lấy lại vẻ tự tin, nhếch môi: "Ghét tôi à? Ghét cũng được, nhưng anh sẽ phải ở đây, bên cạnh tôi. Dần dần, anh sẽ hiểu rằng tôi là người duy nhất có thể chăm sóc anh, bảo vệ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro