Chương 4: Cô tiểu thư điên cuồng
Tên truyện: Nhiễu loạn thời không
Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
17/01/2025
Ngày hôm sau, ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên mái nhà kho lọt xuống, làm không gian u ám trở nên mờ ảo. Tiếng bước chân vang lên từ xa, nặng nề của gã đàn ông cao lớn xen lẫn tiếng gót giày thanh mảnh. Cánh cửa sắt nhà kho mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp bước vào, trang phục lộng lẫy của một quý tiểu thư từ thế giới xa hoa. Mái tóc dài óng ánh, chiếc váy gấm thêu tỉ mỉ ôm lấy dáng người hoàn mỹ của cô, nhưng trong đôi mắt kia lại ẩn chứa một sự lạnh lùng đáng sợ.
Cô đứng lại ở giữa căn phòng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào chàng thanh niên vẫn đang bị trói dưới đất, cơ thể gầy gò và yếu ớt. Gã đàn ông bước tới gần đá vào vai anh, bắt anh tỉnh lại.
"Dậy đi, nhóc. Hôm nay mày có khách quý đấy." Hắn cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.
Chàng trai ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự thù hận. Khi ánh nhìn của anh chạm đến cô gái, anh thoáng sững lại. Cô đẹp đến mức anh không thể không chú ý, nhưng nét đẹp đó lại lạnh lùng và xa cách, như một bông hoa rực rỡ nhưng đầy gai nhọn.
Cô gái nhìn anh từ trên cao, đôi môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy khinh thường và tự mãn.
"Cuối cùng cũng được gặp anh, chàng trai khiến tôi hao tâm tổn trí đến vậy." Giọng cô ngọt ngào nhưng lạnh lẽo, như một lưỡi dao sắc bén.
Chàng trai nhíu mày, giọng khàn đặc vì kiệt sức nhưng vẫn đầy căm phẫn: "Cô là ai? Tại sao lại làm thế này với tôi?"
Cô gái nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú: "Anh đang giả vờ hay anh thật sự phát điên không còn nhớ gì nữa?"
"Tôi không quen biết cô và cả hắn... Các người điên hết rồi!"
"Thôi vậy, tôi không cần biết anh có đang giả vờ hay không nhưng..." Cô bước lại gần hơn, cúi xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào anh với sự lạnh lùng: "Anh rất đẹp trai dù anh là thằng điên, kiêu ngạo. Tôi muốn anh. Nhưng không phải như một con người bình thường. Tôi muốn anh là của tôi, phải phục tùng tôi, như một món đồ chơi mà tôi có thể điều khiển!"
Chàng trai nghiến chặt răng, ánh mắt như bốc lửa: "Tôi không phải món đồ để cô thích làm gì thì làm. Tôi sẽ không bao giờ khuất phục trước cô, dù có chết!"
Cô gái bật cười, tiếng cười vang lên trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người: "Chết? Anh nghĩ tôi sẽ để anh chết dễ dàng thế sao? Không đâu. Tôi có đủ thời gian và cách để biến anh thành người mà tôi muốn. Chỉ cần anh nhớ một điều: Không ai từ chối tôi mà không phải trả giá."
Cô quay lưng lại, nói với gã đàn ông: "Giữ anh ta sống, nhưng đừng để anh ta thoải mái. Chỉ cần không chết, anh biết phải làm gì rồi đấy."
Gã đàn ông gật đầu, ánh mắt đầy vẻ tuân lệnh. Cô gái bước ra ngoài, nhưng trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn chàng trai, ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười đầy vẻ chiến thắng: "Tôi sẽ quay lại sớm thôi, và lúc đó, tôi mong rằng anh sẽ biết điều hơn."
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô, để lại chàng trai với gã đàn ông. Anh cố nén cơn giận dữ đang sôi sục trong lòng, đồng thời cảm nhận nỗi sợ hãi dâng lên khi nhận ra mình đang đối mặt với những kẻ không chỉ tàn nhẫn, mà còn nguy hiểm đến mức khó đoán.
***
Ngày hôm sau, cánh cửa sắt lại mở ra, và cô gái tiểu thư xinh đẹp xuất hiện, vẫn lộng lẫy trong bộ váy khác cầu kỳ hơn ngày hôm trước. Lần này, cô bước vào với vẻ tự tin hơn hẳn, đôi giày cao gót gõ nhịp vang trên sàn nhà kho cũ kỹ. Gã đàn ông theo sau cô, đứng sang một bên, cúi đầu như một kẻ phục tùng trung thành.
Chàng thanh niên nằm bất động trên sàn, hai tay bị trói chặt sau lưng, những vết trầy xước chồng chất rỉ máu, làm nổi bật lên trên làn da xanh xao của anh. Cả cơ thể anh đã quá đuối sức sau những ngày bị hành hạ, đến mức ngay cả việc ngẩng đầu cũng trở thành một nỗ lực lớn lao.
Cô gái dừng lại trước anh, đôi mắt đầy vẻ đắc thắng khi nhìn anh trong tình trạng tồi tệ như vậy. Cô ra hiệu bằng tay, không cần nói một lời, gã đàn ông lập tức tiến tới, tháo dây trói cho anh một cách thô bạo. Sợi dây tuột ra, để lại những vệt đỏ rướm máu trên cổ tay anh.
Chàng trai ngã xuống sàn, hơi thở yếu ớt, không còn chút sức lực nào để phản kháng. Cô gái khẽ cười, cúi xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh:
"Trông anh thảm hại quá. Tôi đã nói rồi, chống đối tôi thì chỉ có khổ. Nhưng tôi không phải là người không biết thương xót."
Cô đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực, giọng nói ngọt ngào nhưng chứa đầy sự kiểm soát: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Nếu anh chịu quỳ xuống, bò trước mặt tôi, tôi sẽ đưa anh về dinh thự của mình. Ở đó, tôi sẽ từ từ chăm sóc anh, biến anh thành của riêng tôi. Anh sẽ có thức ăn ngon, giường êm đệm ấm và không phải chịu bất kỳ sự đau đớn nào nữa."
Cô dừng lại, đôi mắt ánh lên sự thách thức khi nhìn thẳng vào anh: "Còn nếu anh từ chối, anh sẽ tiếp tục bị nhốt ở đây, chịu sự hành hạ của hắn ta. Lần tới, anh sẽ còn thảm hơn bây giờ."
Chàng trai nằm trên sàn, thở dốc, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Anh nhìn cô, đôi mắt vẫn ánh lên sự căm phẫn, nhưng cơ thể kiệt quệ không cho phép anh có bất kỳ động thái nào. Cô gái nhìn anh, mỉm cười: "Thế nào? Anh định lựa chọn ra sao? Hãy nhớ, đây là cơ hội duy nhất của anh."
Anh nghiến răng, giọng nói khàn đặc thoát ra yếu ớt nhưng đầy quyết tâm: "Tôi... sẽ không... Cô đừng hòng..."
Cô gái khẽ nhíu mày, nhưng rồi bật cười lớn. Tiếng cười vang vọng khắp nhà kho, vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo đến rợn người.
"Anh đúng là cứng đầu hơn tôi nghĩ. Nhưng anh tưởng sự kiên cường vô ích đó sẽ giúp anh thoát khỏi đây sao? Được thôi, cứ từ từ mà chịu đựng. Tôi sẽ chờ đến ngày anh phải quỳ gối cầu xin tôi."
Cô quay sang gã đàn ông, ra lệnh bằng giọng lạnh lùng: "Tiếp tục đi. Nhưng nhớ, đừng để anh ta chết. Tôi muốn anh ta còn sống để thấy bản thân mình ngu ngốc thế nào khi dám chống lại tôi."
Nói xong, cô quay gót rời khỏi nhà kho, chiếc váy tung bay như để lại dư âm của sự kiêu ngạo và lạnh lùng. Gã đàn ông nhếch mép, cúi xuống nhìn chàng trai với ánh mắt tàn nhẫn:
"Mày nghe rồi đấy. Tiểu thư đã ra lệnh và tao thì rất thích làm theo."
Chàng trai vẫn nằm đó, ánh mắt nhìn về phía cửa đã khép lại, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi tuyệt vọng. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy, một tia lửa nhỏ vẫn cháy âm ỉ. Dù bị đẩy đến cùng cực, anh biết rằng, chỉ cần còn sống, anh vẫn sẽ tìm cách chiến thắng.
***
Buổi sáng hôm sau, cánh cửa nhà kho mở ra lần nữa, tiếng bản lề rỉ sét kêu kẽo kẹt phá tan sự im lặng ảm đạm. Cô tiểu thư bước vào, vẫn kiêu sa và lộng lẫy như mọi khi. Nhưng lần này, ánh mắt cô khẽ dao động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Anh chàng thanh niên bị treo lơ lửng trên không, hai tay bị xích chặt, cơ thể chỉ có cái quần lót che thân lộ ra hàng loạt vết bầm tím, vết roi đẫm máu. Làn da vốn khỏe khoắn giờ đây xanh xao, tái nhợt. Anh bất tỉnh, đầu gục xuống ngực, hơi thở yếu ớt như ngọn nến trước gió. Mồ hôi lạnh rịn ra trên cơ thể, và gương mặt gầy gò trắng bệch cho thấy anh đang trong tình trạng sốt cao nguy hiểm.
Cô bước chậm lại, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng nhỏ. Đứng trước anh, ánh mắt cô thoáng hiện chút lưỡng lự.
"Đúng là cứng đầu," Cô thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ như tự nói với bản thân. "Chống đối tôi đến mức này, anh nghĩ mình sẽ được gì chứ?"
Cô quay sang gã đàn ông đứng ở góc phòng: "Anh ta còn sống chứ?"
Gã đàn ông gật đầu, vẻ mặt không mấy quan tâm: "Còn thở. Nhưng không sớm thì muộn cũng chẳng trụ được lâu nếu cứ thế này."
Cô tiểu thư khẽ nhíu mày, đôi mắt lại nhìn về phía anh chàng thanh niên. Bất giác, ánh mắt cô dừng lại khi phát hiện điều gì đó khác thường. Trên gương mặt tái nhợt của anh, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài, để lại một vệt ướt trên làn da bẩn bụi.
Cô sững lại. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng – không phải sự thương hại, mà là một nỗi day dứt mơ hồ. Cô quay người, nhưng lại không thể bước đi. Dù đã cố tỏ ra cứng rắn, hình ảnh giọt nước mắt ấy cứ ám ảnh cô.
Cuối cùng, cô hít sâu, giọng nói vang lên lạnh lùng nhưng dứt khoát: "Thả anh ta xuống. Ngay lập tức."
Gã đàn ông ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi lại, vội vàng làm theo lệnh. Anh chàng được hạ xuống một cách thô bạo, cơ thể anh đổ gục xuống sàn nhà, bất động.
Cô bước tới, cúi xuống nhìn anh gần hơn. Nhìn kỹ, anh dường như không còn chút sức sống nào, nhưng nét mặt dù đang trong hôn mê vẫn đầy vẻ đau đớn.
"Đưa anh ta về dinh thự của tôi. Gọi bác sĩ đến ngay. Tôi không muốn anh ta chết." Cô ra lệnh, giọng nói toát lên sự uy quyền không thể chối cãi.
Gã đàn ông thoáng nhíu mày như muốn hỏi lý do, nhưng ánh mắt sắc lạnh của cô khiến hắn nuốt lại lời định nói lập tức làm theo.
Dứt lời, cô quay gót bước đi, nhưng lần này, bước chân không còn vững vàng như trước. Có điều gì đó trong cô đang thay đổi, dù bản thân cô chưa muốn thừa nhận.
Trong khi gã loay hoay chuyển anh về xe, cô đứng ở cửa nhà kho, nhìn lại bóng dáng gầy gò và đầy thương tích ấy. Một lần nữa, hình ảnh giọt nước mắt lăn dài lại hiện lên trong đầu cô. Dưới lớp mặt nạ kiêu ngạo và lạnh lùng, cảm xúc mơ hồ ấy dường như đang lớn dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro