Chương 2: Gã bắt cóc bệnh hoạn
Tên truyện: Nhiễu loạn thời không
Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
17/01/2025
Trời đã tối hẳn, ánh đèn đường mờ nhạt chỉ đủ soi rọi bóng dáng chiếc xe ô tô đậu bên lề con đường vắng. Bên trong xe, ánh sáng yếu ớt hắt qua cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt của anh chàng thanh niên. Anh có vẻ ngoài rất cuốn hút với làn da sáng, sống mũi cao và mái tóc rối nhẹ như vừa bị kéo giằng. Đôi mắt anh mở to, tràn đầy sự bất lực và sợ hãi, cố gắng truyền tải những cảm xúc nghẹt thở qua lớp băng dính bịt kín miệng.
Anh bị trói chặt, dây thừng thít sâu vào cổ tay và cổ chân, khiến da đỏ lên, để lộ vết hằn rõ rệt. Anh ngồi co ro ở ghế sau, thân hình bị ép chặt vào ghế. Bộ quần áo của anh – chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đã bị xộc xệch, vương vết bẩn, phản ánh sự giằng co dữ dội trước đó.
Bầu không khí trong xe nặng nề, tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở nặng nề và âm thanh của những chiếc lốp xe nghiền nát sỏi đá khi chiếc xe khẽ rung chuyển. Bên ngoài, những cánh đồng mờ mịt kéo dài vô tận, không bóng dáng người qua lại. Một bóng đèn lờ mờ trên trần xe chập chờn, tạo nên không khí lạnh lẽo đầy ám ảnh.
Ánh mắt anh như đang tìm kiếm chút hy vọng giữa cảnh tuyệt vọng này. Dường như, mọi cử động nhỏ nhặt của anh đều để tìm cách thoát thân, nhưng lớp dây thừng và băng dính quá chắc chắn, khiến nỗ lực đó trở nên vô ích.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài xe, mỗi tiếng như đập mạnh vào bầu không khí căng thẳng. Cánh cửa xe bất ngờ bật mở, để lộ một gã đàn ông cao lớn, thân hình cường tráng, ánh mắt lạnh lẽo và đầy khinh thường.
Hắn mặc chiếc áo khoác da đen, gương mặt lộ rõ sự dữ dằn, ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt như những tia lửa độc. Hắn nhếch mép cười, một nụ cười méo mó vừa giễu cợt vừa tàn nhẫn. Tiếng giày hắn nghiến lên sỏi đá khi tiến lại gần hơn, làm không khí trong xe càng trở nên ngột ngạt.
Hắn cúi người xuống, ghé sát mặt anh. Mùi thuốc lá nồng nặc và hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào không gian hẹp. Hắn nói với giọng nói trầm thấp, ngấm ngầm đe dọa: "Mày nghĩ mình có thể trốn thoát à? Tốt nhất là im lặng mà hợp tác, nếu không... mày biết hậu quả rồi đấy."
Những lời nói của hắn như lưỡi dao sắc lẹm cứa vào bầu không khí. Đôi mắt của anh dẫu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi sự lo lắng.
Hắn đưa tay sờ vào lớp băng dính bịt miệng anh, rồi cười khẩy: "Đừng phí sức kêu la. Ở đây chẳng có ai nghe được đâu."
Sau đó, hắn đóng sập cửa xe một cách thô bạo, khiến cả không gian rung lên. Tiếng động ấy như một lời khẳng định rằng, anh đã rơi vào tay một kẻ không có lòng thương hại, và giờ đây anh chỉ có thể trông chờ vào chính mình để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
***
Trong không gian chật hẹp và tăm tối của chiếc xe, chàng thanh niên không ngừng vùng vẫy, mặc cho dây trói cứa sâu vào cổ tay, khiến máu chảy ra, loang lổ trên làn da trắng nhợt nhạt. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, từng nhịp thở gấp gáp hòa lẫn với cơn đau. Nhưng anh không bỏ cuộc. Với sự quyết tâm mãnh liệt, anh xoay sở đến khi cổ tay trượt khỏi lớp dây trói, để lại những vết thương rớm máu đau rát.
Bằng toàn bộ sức lực còn lại, anh với tay tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng làm công cụ. Nhìn thấy một góc của chiếc cờ lê nhỏ rơi ở sàn xe, anh chộp lấy nó.
RẦM!
Sau vài cú đập mạnh và chính xác, cửa kính xe nứt ra rồi vỡ tan tành. Không quan tâm đến những mảnh kính sắc nhọn cứa vào tay và áo, anh chui ra ngoài, lảo đảo chạy thục mạng giữa bóng tối và những tiếng gió hú lạnh lẽo.
Anh vừa chạy vừa nhìn xung quanh để xác định vị trí, nhưng khi đến cuối con đường mịt mờ, anh bàng hoàng nhận ra mình đang đứng trong một khu nhà kho bỏ hoang, bao quanh bởi cây cối rậm rạp và hoang vắng. Không gian rộng lớn nhưng tĩnh lặng đến đáng sợ, những bức tường nứt nẻ và mái tôn rỉ sét tạo cảm giác như không có lối thoát.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên sau lưng, gấp gáp và đe dọa. Anh quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt khi thấy gã đàn ông cao lớn – kẻ đã bắt cóc anh đang lao tới, gương mặt hắn đầy tức giận và lạnh lùng.
"Mày nghĩ mày có thể trốn thoát dễ dàng thế sao?"
Hắn gầm lên, giọng khàn khàn, đầy giận dữ. Không chần chừ, anh quay người bỏ chạy, vượt qua những chướng ngại vật gồ ghề và tàn tích rải rác khắp nhà kho. Nhưng gã đàn ông không dễ dàng bỏ cuộc. Với sức mạnh áp đảo, hắn lao nhanh tới, và trước khi anh kịp phản ứng, hắn túm lấy áo anh, kéo ngã xuống nền đất bụi bặm.
Anh cố gắng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh của hắn. Hắn dùng tay đè chặt anh xuống đất, gương mặt méo mó vì giận dữ và hả hê.
"Tao đã nói rồi, đừng phí sức. Mày không có đường nào thoát đâu."
Hắn nói, giọng nói vang vọng giữa những bức tường trống trải, như một lời tuyên án lạnh lùng. Bàn tay hắn dùng lực xé rách chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi trên người anh, vứt nó sang một bên. Chiếc quần dài cũng chịu chung số phận, chỉ còn lại lớp quần lót mỏng manh che thân thể. Anh vùng vẫy nhưng bị hắn nhanh chóng đè xuống.
Hắn dùng dây thừng to bản trói chặt tay chân anh, lần này buộc chặt hơn trước, khiến máu không thể lưu thông, đôi bàn tay đỏ bừng và tê dại. Sau đó hắn nhét miếng giẻ bẩn dày cộm vào miệng anh, khiến anh muốn nôn nhưng hắn đã cẩn thận dùng băng dính quấn từng vòng kín bên ngoài để bịt lại mọi tiếng kêu cứu...
Nhìn anh nằm trên sàn, bất lực và đầy đau đớn, gã đàn ông đứng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười khinh miệt. Nhưng chưa thỏa mãn cơn giận dữ, hắn bắt đầu trút cơn thịnh nộ lên anh. Những cú đấm mạnh mẽ giáng xuống, làm anh đau nhói đến từng thớ cơ. Máu rỉ ra từ khóe môi và vết bầm tím nhanh chóng xuất hiện trên làn da trắng nhợt. Anh không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng trong sự bất lực.
Chưa dừng lại ở đó, hắn kéo anh tới một chiếc ròng rọc cũ kỹ treo lơ lửng trên trần nhà kho. Hắn cột đầu dây thừng vào chân anh, rồi thô bạo giật dây, treo ngược anh lên cao. Cảm giác máu dồn xuống đầu làm anh choáng váng, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, nhưng hắn không hề dừng lại.
Bên dưới, hắn đã chuẩn bị một chiếc thùng lớn đầy nước lạnh, hơi sương bốc lên từ bề mặt nước giá buốt. Hắn nhếch mép cười tàn nhẫn trước khi thả dây, nhấn chìm anh vào thùng nước.
Làn nước lạnh buốt như ngàn mũi dao đâm vào cơ thể anh. Anh giãy giụa dữ dội, dây trói quá chặt và lớp băng dính trên miệng khiến anh không thể thở được. Sau vài giây, hắn kéo anh lên khỏi mặt nước, để anh hổn hển giành lấy từng chút không khí, nhưng chưa kịp hoàn hồn, hắn lại nhấn anh xuống lần nữa.
Cứ thế, hắn lặp lại trò tra tấn tàn bạo của mình, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Anh chàng đẹp trai, dù kiệt sức và đau đớn tột cùng, vẫn không ngừng vùng vẫy, ánh mắt đầy sự giận dữ và khát vọng sống mãnh liệt. Nhưng giờ đây, anh không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng và chờ đợi một cơ hội mỏng manh để thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này.
***
Trong không gian u ám và ẩm thấp của nhà kho, chàng thanh niên vẫn bị treo lơ lửng, dây thừng cột chặt vào cổ chân khiến toàn bộ máu dồn xuống đầu. Gương mặt anh tái nhợt, đôi mắt sưng lên vì mệt mỏi và đau đớn. Suốt đêm, anh chịu đựng cơn đau dai dẳng, cảm giác choáng váng và những cơn lạnh buốt xâm chiếm toàn thân. Thỉnh thoảng, anh cố gắng vùng vẫy, nhưng sự kiệt sức khiến mọi nỗ lực trở nên vô ích.
Khi ánh sáng ban ngày yếu ớt lọt qua các khe hở của nhà kho, tiếng bước chân nặng nề của gã đàn ông vang lên, báo hiệu sự trở lại của hắn. Hắn bước vào, trên tay là một hộp cơm và một chai nước. Gã nhìn anh với ánh mắt khinh thường xen lẫn sự thích thú trước tình trạng đáng thương của anh.
"Đêm qua thế nào? Tao đã nói rồi, đừng cố chống lại tao. Nhưng mày không nghe lời."
Hắn cười nhếch mép, rồi thô bạo kéo dây thừng, thả anh rơi tự do xuống đất. Anh rơi mạnh xuống nền đất cứng, cơ thể đau nhói đến mức không thể cử động ngay lập tức. Dây trói chặt quanh tay chân khiến anh không thể tự mình đỡ lấy cú ngã, và anh chỉ nằm đó, thở dốc trong tuyệt vọng.
Hắn đặt hộp cơm và chai nước xuống trước mặt anh, rồi hơi cúi người nắm chặt cằm anh, buộc anh nhìn thẳng vào hắn.
"Mày đói không? Muốn ăn chứ?"
Hắn giật mạnh lớp băng dính trên miệng anh, khiến anh đau rát. Miếng giẻ bẩn được lấy ra, anh ho khan dữ dội một hồi nhưng khi anh vừa hé môi để hít thở, hắn ném hộp cơm xuống đất trước mặt anh, cơm và thức ăn rơi vương vãi.
"Ăn đi. Cúi đầu xuống như một con chó mà ăn, nếu không thì nhịn đói." Hắn nói, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên gương mặt.
Anh nhìn thức ăn vương vãi trên nền đất bẩn, sự giận dữ và nhục nhã dâng lên trong lòng. Nhưng cơ thể kiệt quệ và cơn đói cồn cào khiến anh không còn nhiều lựa chọn. Hắn khoanh tay đứng nhìn, chờ đợi xem anh sẽ làm gì, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Dù vậy, trong ánh mắt mờ mịt của anh vẫn lóe lên một tia quyết tâm. Anh hiểu rằng để tồn tại, anh phải nhẫn nhịn, ít nhất là lúc này. Anh chậm rãi cúi mặt xuống gần thức ăn, từng miếng cơm được anh nuốt trong nỗi tủi nhục.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro