Chương 10: Giấc mộng báo tử
Tên truyện: Nhiễu loạn thời không
Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
19/01/2024
Giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, không gian trong phòng lại bị bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng. Cô tiểu thư vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo từng cử động của anh với nụ cười nhàn nhạt, pha lẫn vẻ uy quyền không thể lay chuyển.
"Được rồi, cún con." Cô nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự áp đặt rõ ràng: "Đã đến lúc đeo lại dụng cụ bịt miệng của anh."
Cô ra hiệu, ngay lập tức, một nữ hầu bước vào, hai tay cung kính nâng khay bạc. Trên đó là một món đồ trông vừa kỳ quái vừa đáng sợ: cặp dây da cao cấp màu đen bóng bẩy, bề mặt phẳng nhưng ở giữa lại có một thanh cứng dài khoảng 5 centimet. Hình dạng của nó không chỉ kỳ dị mà còn tạo cảm giác như thể được thiết kế để làm người đeo hoàn toàn bất lực.
Anh nhìn chằm chằm vào món đồ đó, nỗi sợ hãi trào dâng khiến anh vô thức lùi về sau. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng và giọng nói của anh run rẩy, gần như lạc đi: "Tôi... tôi không muốn đeo cái đó... làm ơn, đừng bắt tôi..."
Cô tiểu thư không đáp ngay, chỉ đứng dậy, từng bước tiến lại gần anh. Đôi giày thể thao của cô vang từng nhịp đều đều trên sàn, như những tiếng cảnh báo vang vọng trong đầu anh. Khi cô đứng ngay trước mặt anh, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, lấn át mọi ý nghĩ phản kháng của anh.
"Cún con." Cô nói, giọng đanh lại nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Đây không phải là một lời đề nghị. Đây là mệnh lệnh!"
Anh nhìn cô, đôi mắt hiện lên sự giằng xé. Nhưng dưới ánh mắt đe dọa không khoan nhượng của cô, ý chí của anh dần bị bẻ gãy. Cảm giác áp lực vô hình đè nặng lên anh, khiến đôi vai anh run lên. Cuối cùng, anh thở dài, ánh mắt như tắt lịm. Một vài giây trôi qua trong im lặng anh cắn răng chấp nhận số phận rồi chậm rãi hé môi.
Cô mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, giọng nói đầy sự chiếm hữu: "Ngoan lắm, cún con."
Nữ hầu tiến lại gần, cẩn thận đặt món dụng cụ đáng sợ vào tay cô. Với sự chậm rãi nhưng dứt khoát, cô đưa món đồ đó tới gần môi anh. Anh nín thở, cả người căng cứng khi vật cứng lạnh lẽo và cứng rắn chạm vào môi mình.
Cô cẩn thận đặt vật cứng lạnh lẽo đó vào miệng anh, đè lên đầu lưỡi, từ từ chạm đến cổ họng anh. Khi thanh dài từ từ trượt sâu vào miệng, anh không khỏi run rẩy nhắm mắt. Cảm giác khó chịu và áp lực làm anh muốn lùi lại, nhưng đôi tay cô đã giữ chặt lấy khuôn mặt anh, không cho phép anh thoát ra. Thanh cứng trượt tới tận cổ họng, chiếm toàn bộ không gian trong miệng anh khiến anh buộc phải nuốt xuống để tránh nôn khan.
Cô buộc dây da quanh đầu anh, từng nút thắt siết chặt vào gò má anh trước khi khóa cố định phía sau. Một âm thanh nhỏ vang lên khi cô cài ổ khóa nhỏ vào phần dây buộc rồi bấm chặt, nhốt anh vào sự im lặng hoàn toàn. Cảm giác lạnh từ kim loại của ổ khóa và dây da càng làm anh ý thức rõ sự bất lực của mình.
Anh đứng đó, cả người căng cứng, cảm nhận rõ ràng sự khó chịu mà dụng cụ bịt miệng đem lại. Phần cứng dài đè nặng lên đầu lưỡi, kéo dài đến tận cổ họng khiến anh ngột ngạt đến mức mỗi nhịp thở đều trở nên nặng nề. Đầu lưỡi anh bị ép chặt, không thể cử động, và mọi âm thanh dù nhỏ nhất đều bị chặn lại hoàn toàn, để lại cảm giác bất lực đến nghẹt thở.
Cô mỉm cười nhìn tác phẩm của mình, đôi mắt sáng lên vẻ mãn nguyện: "Đấy, không phải tuyệt vời hơn sao? Anh thật hợp với nó, cún con của tôi."
Anh không thể nói gì, chỉ có thể phát ra những âm thanh nghẹn ngào, trong khi ánh mắt tràn đầy nỗi xấu hổ và bất lực của anh, cô tiểu thư nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cô tiểu thư nhìn anh, nụ cười đầy vẻ hài lòng khi thấy anh ngoan ngoãn chấp nhận chiếc dụng cụ bịt miệng không khác gì một công cụ tra tấn.
"Đừng lo, cún con." Cô nhẹ nhàng nói, giọng điệu như thể đang an ủi một đứa trẻ: "Cái này chỉ là tạm thời thôi. Hết buổi chiều nay, tôi sẽ thay bằng quả bóng bịt miệng dễ chịu hơn. Cố gắng chịu một chút nhé."
Lời nói dịu dàng của cô chẳng làm anh an tâm hơn chút nào. Cổ họng anh nghẹn lại, cơ thể cứng đờ không dám cử động. Anh thở hổn hển qua mũi, ánh mắt tràn đầy nỗi hoang mang và lo sợ. Đôi vai anh run nhẹ, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc đứng yên, chấp nhận mọi thứ.
Cô tiểu thư ngắm nhìn gương mặt anh, giờ đây bị che khuất bởi chiếc dụng cụ đáng sợ, nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ. Cô đưa tay vuốt nhẹ gò má anh, đôi mắt sáng lên vẻ thích thú.
"Anh ngoan lắm." Cô khẽ nói, giọng dịu dàng nhưng đầy quyền uy: "Tôi biết điều này hơi khó chịu, nhưng tin tôi đi, chỉ một buổi chiều thôi, rồi mọi thứ sẽ ổn hơn."
Nhìn thấy ánh mắt đầy bất lực của anh, cô không khỏi bật cười, như thể đang tận hưởng sự chiếm hữu tuyệt đối của mình. Cô xoay người, vẫy tay ra hiệu cho người hầu chuẩn bị sẵn xe.
"Giờ thì mau đi tắm đi, cún con," Cô nói, quay đầu nhìn anh với nụ cười dịu dàng: "Sau đó, tôi sẽ đưa anh đi dạo quanh thành phố bằng ô tô. Có lẽ một chút không khí bên ngoài sẽ làm anh thoải mái hơn."
Cô tiểu thư quay lưng rời đi, bước chân nhẹ nhàng mà dứt khoát. Anh đứng yên một lúc, cảm nhận sự nặng nề trong miệng và sự giam cầm không lối thoát. Nhưng anh biết rõ rằng phản kháng lúc này chỉ là vô ích. Anh cắn răng chịu đựng rồi chậm rãi đi về phía phòng tắm, ánh mắt hiện rõ sự mâu thuẫn và bất lực.
***
Sau khi tắm xong, anh khoác lên mình bộ quần áo đơn giản: chiếc áo thun trắng và quần jeans tối màu. Dù trang phục rất bình thường, anh vẫn toát lên vẻ đẹp thu hút với thân hình cân đối và đường nét khuôn mặt hoàn hảo. Tuy vậy, sự thoải mái của anh lại bị cản trở bởi chiếc dụng cụ bịt miệng vừa dài vừa cứng trong miệng, khiến anh nhíu mày khó chịu mỗi khi cảm nhận sự đè nén nơi lưỡi và cổ họng.
Cô tiểu thư bước vào, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy dáng vẻ của anh. Nụ cười hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt cô.
"Trông anh thật tuyệt, cún con."
Sau đó, cô bắt đầu hỏi ý kiến anh về một vài địa điểm dạo chơi trong thành phố. Cô cầm một tấm bản đồ về những địa điểm du lịch nổi tiếng thành phố: "Anh nghĩ chúng ta nên đi đâu trước? Công viên? Rạp phim? Hay nhà hàng ven sông?"
Anh nhìn cô, đôi mắt phản chiếu sự bất lực khi không thể nói. Thứ dụng cụ vừa cứng vừa dài trong miệng ngăn anh phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn lại những cái gật đầu máy móc theo từng câu hỏi của cô. Nhưng trong lòng, anh không khỏi thở dài, tự hỏi buổi dạo chơi này sẽ còn mang đến những trò trêu chọc nào nữa. Dù vậy, anh hiểu rõ rằng mình không có lựa chọn thực sự. Cuối cùng, cô tiểu thư cười rạng rỡ, dường như đã có kế hoạch hoàn hảo trong đầu.
Đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi, một tên vệ sĩ bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng. "Thưa tiểu thư, ở công ty có việc gấp cần cô xử lý ngay lập tức."
"Thật phiền phức!" Cô tiểu thư cau mày, giọng lạnh lùng hỏi tên vệ sĩ: "Thanh Dương vẫn chưa về sao?"
"Chưa ạ, thiếu gia phải qua hai ngày nữa mới về, thưa tiểu thư!"
Nghe vậy, cô tiểu thư nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nhẹ nhàng với anh.
"Xem ra kế hoạch hôm nay phải dời lại rồi. Anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại sớm thôi."
Anh gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm âm thầm dâng lên trong lòng. Nếu đi dạo mà có cô, ai biết được cô sẽ nghĩ ra những trò gì để trêu chọc anh. Ít nhất thì hôm nay anh tạm thoát khỏi những trò đùa không hồi kết của cô.
Sau khi cô rời đi, anh thả lỏng vai, cảm giác mừng rỡ trỗi lên trong lòng. Cuộc đi dạo mà cô dự tính không khác gì một màn hành hạ tinh thần đối với anh. Nghĩ đến việc tránh được nó, anh thậm chí cảm thấy biết ơn tên vệ sĩ vừa rồi.
Anh quay trở lại giường nằm dài trên chiếc giường lớn và cảm nhận sự yên tĩnh hiếm hoi Dù thứ trong miệng vẫn gây khó chịu, anh cố gắng bỏ qua cảm giác đó, để cho bản thân yên ổn chìm vào giấc ngủ. Những cơn mệt mỏi tích tụ từ buổi sáng nhanh chóng đưa anh vào giấc mơ, nơi không còn sự kiểm soát hay những trò đùa của cô tiểu thư nữa. Anh chìm vào một giấc ngủ sâu, như thể giải tỏa hết mọi mệt mỏi và căng thẳng.
Thế nhưng...
Trong giấc mơ, anh thấy mình đứng giữa một góc phố đông đúc vào buổi chiều mưa. Cơn mưa lạnh lẽo hòa lẫn với dòng xe cộ ồn ào, ánh đèn phản chiếu lấp loáng trên mặt đường ướt sũng. Một âm thanh chói tai vang lên – tiếng phanh xe rít dài. Anh quay đầu lại, và trong tích tắc, một chiếc ô tô lao tới.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Máu loang đỏ cả mặt đường, và khi anh cúi xuống, người nằm dưới bánh xe lại chính là mình. Đôi mắt anh mở to, tràn đầy kinh hãi.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang giấc mộng kinh hoàng. Anh giật mình tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh. Hơi thở anh trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng. Dụng cụ bịt miệng làm hơi thở của anh thêm nặng nề, nghẹn ngào. Anh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, cố gắng trấn tĩnh lại.
Dù biết đó chỉ là mơ, nhưng cảnh tượng ấy lại chân thực đến mức khiến anh ám ảnh. Tiếng gõ cửa ngoài kia vẫn đều đặn vang lên, như muốn kéo anh trở lại hiện thực. Anh cố hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi dậy, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi không thể xua tan.
***
Đến chiều tối, ánh sáng nhạt dần và tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.
Anh đang nằm trên giường, hơi thở còn chút nặng nề từ những cơn ác mộng, thì tiếng gõ cửa lại khiến anh giật mình. Cánh cửa mở ra, nữ hầu bước vào với một khay đồ ăn nóng hổi. Cô ta không nói gì, chỉ cung kính đặt khay lên bàn.
Anh mệt mỏi đứng dậy, đi tới ngồi vào bàn. Nữ hầu rút ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ túi áo, chậm rãi tiến lại gần anh. Đôi tay cô hơi run khi mở khóa dụng cụ bịt miệng cho anh, mở dụng cụ bịt miệng cho anh. Vật vừa cứng vừa dài cuối cùng cũng được tháo ra khỏi miệng, để lại cảm giác trống rỗng kỳ lạ nhưng đồng thời cũng là sự nhẹ nhõm. Anh thở phào, lồng ngực như được giải phóng, cơ hàm nhức nhối nhưng vẫn cố cử động vài lần để xua đi sự tê cứng.
Anh không nói lời nào bắt đầu ăn bữa tối, thức ăn ngon miệng, nhưng chẳng làm anh thấy vui hơn. Sau khi ăn xong, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, cảm giác cần làm một chút gì đó để xua đi sự mệt mỏi và căng thẳng đang quấn lấy mình. Anh rửa mặt và đánh răng, cố gắng làm sạch cơ thể và tâm trí. Nước mát lạnh làm anh tỉnh táo hơn một chút, nhưng khi trở lại phòng, không khí trong phòng lại trở nên lúng túng.
Nữ hầu vẫn đứng đó, tay cầm dụng cụ bịt miệng mới mà cô tiểu thư đã chuẩn bị cho anh. Đó là một cặp dây da cao cấp, gắn liền với một quả bóng trong suốt, bề mặt lấp lánh và có các lỗ nhỏ để dễ hô hấp hơn. Một thiết kế vừa đẹp mắt, vừa trông như đang chế giễu sự tự do của anh mang đến cảm giác gò bó đến khó chịu.
Anh và nữ hầu đứng đối diện nhau đều không nói gì. Nữ hầu cúi đầu, tránh ánh mắt anh, nhưng vẫn đưa dụng cụ về phía anh với vẻ mặt do dự. Cô ta dường như cảm nhận được sự căng thẳng trong không gian, ánh mắt tránh né, không dám nhìn vào anh lâu. Động tác của cô ta có phần do dự, như thể không biết phải làm sao để tiếp tục.
Anh thở dài, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng không hề tức giận. Anh không muốn làm cô ta khó xử. Sau vài giây, anh bước tới, đôi môi mím lại, rồi chậm rãi hé môi ra, như một cách khẳng định rằng anh sẽ phối hợp để cô ta dễ dàng thực hiện nhiệm vụ giám sát và bịt miệng anh.. Nữ hầu nhìn anh một thoáng, rồi nhanh chóng làm theo nhiệm vụ của mình. Quả bóng được nhét gọn vào miệng anh, các dây đai được cố định cẩn thận quanh gò má và sau đầu. Một tiếng "tách" nhỏ vang lên khi khóa chặt lại khiến cảm giác tuyệt vọng trỗi dậy trong lòng.
Nữ hầu xong việc nhanh chóng rời đi để lại anh một mình trong căn phòng tĩnh lặng, trong khi cảm giác ngột ngạt lại bao trùm.
Anh nằm trên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà nhưng không thể tìm được giấc ngủ. Những suy nghĩ mông lung xoay quanh trong đầu anh. Anh không muốn ngủ, không muốn chìm vào giấc mơ nữa vì sợ sẽ gặp lại cảnh tượng ám ảnh đó – tai nạn giao thông, máu me, và cảm giác tột cùng sợ hãi khi thấy chính mình nằm dưới bánh xe.
Cảm giác của dụng cụ bịt miệng trong miệng anh lúc này càng làm anh thêm phần mệt mỏi. Đôi tay anh bất giác siết chặt tấm chăn, còn tâm trí thì không ngừng nghĩ đến những điều khiến anh cảm thấy khó chịu và tuyệt vọng. Mặc dù biết mình không thể thay đổi được gì, nhưng anh vẫn không thể ngừng mong ước một ngày nào đó, tất cả sẽ chấm dứt.
Từng phút trôi qua, thời gian như đứng lại trong căn phòng này, và anh không thể làm gì ngoài việc chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro