Chương 28
Chương 28
Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu
Chuyển ngữ: Canmilia
ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WAT.T.P.A.D CỦA CANMILIA
Trí nhớ Chương Hoa khôi phục, đương nhiên trán không còn đau nhức nữa.
Nhưng những nơi khác trên cơ thể lại vô cùng đau đớn. Đôi chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
"Đại vương!"
Như Ý cùng Linh Lung sợ hết hồn, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn.
Chương Hoa lắc đầu, tự mình chật vật đứng dậy, cúi đầu nhìn mới phát hiện ngón tay mình đang run rẩy không ngừng.
Tại sao xui xẻo luôn là hắn?
Mỗi một lần, đều chỉ thiếu một chút xíu như vậy thôi.
Ngực như bị nghẹn lại, mùi máu tươi quen thuộc dâng lên lần nữa. Chương Hoa hít sâu mấy cái, ép loại đau đớn như sông cuộn biển gầm kia xuống, nhấc chân xông ra ngoài cửa.
"Đại vương, người nhớ lại rồi ạ?"
"Đại vương, người không đổi lại y phục nữ để đi gặp Tử Dương Chân Nhân?
". . ."
Chương Hoa khẽ mắng mấy tiếng, búng nhẹ ngón tay, chỉ trong chớp mắt hắn đã ở giữa không trung, ngự phong bay thẳng đến Thúy Phong sơn.
Hắn thực sự không hiểu, chỉ bị thiên lôi đánh, làm sao mà mất trí nhớ kỳ lạ như vậy? Điều mình toàn tâm toàn ý muốn, vất vả lắm mới nắm trong lòng bàn tay, thế nhưng lại bị đích thân mình hủy diệt.
Sớm biết như vậy, lúc đó hắn tình nguyện hồn phi phách tán.
Bởi vì trong lòng nóng như lửa đốt, lần này tốc độ của Chương Hoa rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến dưới chân núi Thúy Phong. Mặc dù hắn cảm giác bộ dạng của mình không tiện gặp người cho lắm, nhưng chỉ tùy tiện sửa sang lại xiêm y, sau đó lập tức nhào tới cửa.
"Ầm!"
Kết quả chẳng những không phá được cửa, ngược lại còn bị kết giới của Tố Tu đánh văng ra, ngã mạnh xuống.
Người kia... quả nhiên không muốn gặp lại mình nữa rồi.
Hắn khẽ cẳn răng, ngực lại đau nhói, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, xông tới lần nữa.
"Bịch!"
Cố gắng không ngừng.
"Ầm!"
Kiên trì không bỏ cuộc..
"Bang!"
Ý chí kiên cường.
"Cốp!"
. . . Càng té càng đau.
Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn chạy qua chạy lại vô số lần, leo cây, leo tường, chui xuống đất, từng thủ đoạn đều thử một lần, nhưng vẫn không thể vào cửa.
Cẩn thận nhớ lại, lúc trước hắn có thể dễ dàng chạy vào trong nhà như vậy, có lẽ là bởi vì Tố Tu cố ý thả rồi chăng?
Chậc! Rõ ràng đồ đã tới tay, tại sao mình lại không biết quý trọng?
Chương Hoa thở dài, chán nản dựa vào tường, chỉ nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục phấn đấu. Nếu không tìm được lỗ hở trong kết giới, hắn cũng chỉ đành lấy cứng chọi đá, dùng cách liều mạng thôi.
Vừa nghĩ vừa nhắm mắt lại, chậm rãi đọc chú ngữ.
Đợi đến lúc đi đến cửa lần nữa, cuối cùng không có bị văng ra, chẳng qua toàn thân trên dưới đều truyền đến đau đớn như bị lửa thiêu đốt. Mỗi một bước bước về phía trước, đều có thể cảm giác được nỗi đau liệt hỏa đốt người kia.
Đau đến như vậy.
Nhưng Chương Hoa kiên định đẩy cửa ra , tiếp tục đi về phía trước.
Thậm chí trên mặt từ từ lộ ra nụ cười.
Tuy phía trước là núi đao biển lửa, vực sâu vạn trượng, hắn chắc chắn cũng xông vào không chút do dự.
Bởi vì, Tố Tu đang ở đó.
Chương Hoa gần như đã dùng hết sức lực, mới coi như phá vỡ tầng kết giới đó. Nhìn thấy nam tử tuấn tú đang ngồi cạnh bàn đá.
Áo trắng như tuyết, lạnh lùng như thuở ban đầu.
Trong phút chốc, dường như cách một đời.
Chương Hoa ngơ ngác ngắm nhìn y, nhưng Tố Tu ngay cả mắt cũng không nâng một cái, một tay chống cằm, một tay cầm cờ, lạnh lùng hỏi: "Hồ vương đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì không?"
Chương Hoa mở miệng, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong cổ họng nhưng không thể thốt nên lời. Cuối cùng hắn dứt khoát không nói gì cả, chỉ giang hai cánh tay nhào qua chỗ y.
Kết quả, ngay cả vạt áo của Tố Tu cũng không chạm được, thì đã bị đá bay không chút lưu tình.
Chương Hoa té đến choáng đầu hoa mắt, nhưng lại khẽ cười ra tiếng, chạy đến trước mặt Tố Tu, đôi mắt sáng lên: "Trí nhớ của ta hồi phục rồi."
Đầu ngón tay Tố Tu khẽ run, nhìn lướt qua hắn, ung dung đáp: "Ừ? Vậy thì sao?"
"Ta nhớ ra tất cả rồi! Khó khăn lắm ta mới nắm được tâm của ngươi, tuyệt đối sẽ không trả lại cho ngươi."
"Không quan trọng." Tố Tu nói khẽ, dời tầm mắt, giọng nói cứng rắn vô cùng, "Tùy ngươi thích thế nào thì thế đó, dù sao thứ đó... đã chết rồi."
Chương Hoa nghe vậy ngẩn ra, gương mặt lập tức trở nên đáng thương, kéo nhẹ ống tay áo của Tố Tu, giọng điệu vừa nhu vừa yếu đuối: "Ngươi đang giận ta phải không? Ngươi giận ta mập mờ không rõ với Long Vô Ba, còn giận ta cầm kiếm đâm ngươi? Thật ra thì những điều này đều là hiểu lầm, ngay bây giờ ta có thể giải thích rõ! À, phải rồi, vết thương trên vai ngươi thế nào? Đã băng bó chưa? Ta . . ."
"Ngươi nói nhảm xong chưa?"
"Hả?"
"Nếu như hết rồi, vậy thì mời trở về."
"Nhưng ta . . ."
"Cút."
Tố Tu trừng mắt, trong đôi mắt là sự rét lạnh.
Chương Hoa nhìn thẳng vào mắt y, giơ tay lên ấn vào lồng ngực của mình: "Ta thích ngươi. Cho dù là lúc mất trí hay là lúc đã nhớ lại, ta chỉ thích một mình ngươi. Trong chuyện này có lẽ có rất nhiều hiểu lầm, nhưng tâm ý của ta với ngươi chưa từng thay đổi. Chỉ cần hai tâm hồn như một, thì không có gì cắt được. Cho ta thêm một cơ hội, được không?"
"Những gì ngươi nói nghe rất cảm động, nhưng đáng tiếc..." Tố Tu vẫn mang bộ dáng lãnh đạm kia, chỉ đưa tay chỉ vào Chương Hoa: "Ta vĩnh viễn cũng không nhìn thấu tâm của ngươi."
Lúc yêu thì chết đi sống lại, không yêu thì đao kiếm chỉa vào nhau.
Ai biết, khi nào hắn sẽ lại trở mặt vô tình?
Chương Hoa bị nghẹn một chút, lập tức hiểu ý trong lời nói của Tố Tu. Tim hắn dần dần trầm xuống, mùi máu lại xông lên. Sau khi yên lặng một lát, hắn chợt xoay cổ tay, biến ra thanh đoản kiếm kia.
"Nếu ta lấy tim mình ra cho ngươi xem, ngươi sẽ tin chứ?" Hắn mở to hai mắt, cười nói, "Vậy thì dễ dàng rồi."
Lúc đang nói chuyện, cánh tay hắn gập lại vào trong, không hề do dự mà đâm vào lồng ngực mình, thậm chí trên mặt còn treo nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt.
"Ngươi lên cơn điên gì vậy?" Tố Tu hoảng sợ, vội vàng kéo cánh tay của hắn, buột miệng nói: "Dừng tay!"
Lời vừa nói ra, đã cảm thấy hối hận.
Y vội vàng hất tay Chương Hoa, ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói rõ từng chữ: "Ngươi muốn tự sát cũng được, muốn móc tim cũng được, cút khỏi nơi này trước cho ta rồi làm! Đừng dùng máu của ngươi... làm bẩn Thúy Phong sơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro