Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67. Đặc Quyền Rời Đi.

Bùi Liệt trả lại điện thoại, như thể đang rất đói, vùi đầu lùa thức ăn trong đĩa vào miệng, tránh né ánh nhìn và câu hỏi từ mọi người xung quanh. 

Đây là lần đầu tiên cậu bị người khác giáo huấn đến mức không có sức đánh trả như vậy. Mỗi câu nói đều đánh vào khoảng trống trong nhận thức của cậu, ngay cả tư cách phản bác cũng không có.

Giống như hồi còn nhỏ, bị đám du côn vô lại đùa giỡn mẹ mình ép lùi lại từng bước một, cuối cùng bị dồn vào góc tường, chỉ còn cách run rẩy nói "Được". 

Nhưng người đàn ông ở đầu dây bên kia nào phải tên du côn vô lại, mà là một người đàn ông chín chắn hơn cậu rất nhiều, thậm chí còn có phần ôn tồn lễ độ.

Cậu mới giống như tên lưu manh gây phiền hà cho Yến Thanh.

Trong lúc nhất thời, Bùi Liệt không biết phải đối mặt với Yến Thanh thế nào, chỉ có thể cắm cúi ăn.

Yến Thanh nhận điện thoại, đơn giản đáp vài câu rồi cúp máy, sau đó cất điện thoại lại vào túi.

Như thể đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường giữa những người quen.

Ánh mắt của Liêm Ngọc lướt qua lại giữa cô và Bùi Liệt, hắn đang chờ Bùi Liệt cho hắn một câu trả lời, nói cho hắn biết người ở đầu dây bên kia là "người quen" nào.

Dù sao thì xung quanh Yến Thanh không thể có ai mà hắn và Bùi Liệt không biết.

Nhưng mọi thứ dường như tự nhiên lật sang trang khác sau khi cuộc gọi kết thúc, Ôn Trác Thơ tìm lại được sân nhà, bắt đầu nói về những món nữ trang chẳng liên quan đến hắn.

Liêm Ngọc sốt ruột đến không tự chủ được mà tuôn ra một đầu mồ hôi nóng, trước khi chủ đề trở nên hoàn toàn nguội lạnh, hắn làm bộ tùy ý hỏi một câu: "Ai vậy? Cuộc gọi vừa rồi." Không chỉ định người đặc biệt nào để trả lời, hoặc là nói ai trả lời hắn cũng được, hắn cần gấp một đáp án.

Yến Thanh ăn hết miếng cà tím cuối cùng trên bàn, rồi mới không nhanh không chậm mà đáp: "Không phải đã nói rồi? Bạn trai." 

"Crush" nháy mắt đã thăng cấp lên thành "bạn trai", Liêm Ngọc trái lại thở phào một hơi, thậm chí còn giả hơn cả hắn. 

Hắn cười: "Lại thêm một diễn viên tạm thời à?" 

Âm thanh bị ép rất thấp, tựa như lời thì thầm, nhưng lại không có ý tránh mặt những người cùng bàn. 

Yến Thanh không nói gì, tức khắc trên bàn như bị đóng băng, Liêm Ngọc cũng thấy mình có vẻ quá đáng. 

Hắn vừa định giảng hoà thay Yến Thanh, Bùi Liệt lại đột nhiên đáp thay giữa sự tĩnh lặng. 

"Là bạn trai thật." 

Liêm Ngọc cố gắng duy trì nụ cười: "Làm sao cậu biết?" 

"Tôi biết!" 

Bùi Liệt 'cạch' một tiếng buông dao nĩa xuống, lại nhớ đến đêm hôm đó. 

Nếu không phải chính tai nghe được, cậu cũng thà tin rằng Yến Thanh tìm người lừa mình.

Mồ hôi nóng của Liêm Ngọc nháy mắt hóa lạnh, tươi cười không tự chủ được mà tắt ngấm, nhìn sang Yến Thanh bên cạnh. 

"Cậu còn chưa kể với chúng tôi đâu." 

Hắn đột ngột thay "tôi" thành "chúng tôi", tự ý kéo Bùi Liệt vào cùng một phe, đến chia sẻ sự bối rối của mình. 

Yến Thanh nhìn thấu hắn, cười gật đầu: "Ừm, không quá thân với cậu nên không nhắc, nhưng tôi đã kể với Bùi Liệt rồi." 

Liêm Ngọc mím chặt môi, đầu lưỡi đẩy hàm trên, nỗ lực không để biểu cảm thất thố, nhưng sắc mặt đã khó coi đến cực điểm. 

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đến dọn đĩa khai vị giúp Yến Thanh, lẽ ra phải thay bằng món chính, nhưng không ngờ lại mang lên một món tráng miệng. Món tráng miệng thường là món cuối cùng, tượng trưng cho sự kết thúc của bữa ăn. 

Bùi Liệt còn tưởng đối phương nhầm lẫn, vừa định mở miệng sửa lại thì đã nghe thấy người phục vụ chính xác gọi tên Yến Thanh. 

"Yến Thanh tiểu thư, đây là món tráng miệng mà bạn trai ngài đã đặc biệt chọn. Anh ấy đã thanh toán từ xa toàn bộ bữa ăn cho cả bàn, dặn chúng tôi chuyển lời với ngài, nếu cảm thấy không vui, ngài có thể rời đi bất cứ lúc nào, món tráng miệng này chúng tôi sẽ đóng gói lại giúp ngài." 

Yến Thanh còn đang ngỡ ngàng, Ôn Trác Thơ đã bất mãn lầm bầm trước một câu: "Ai chứ, đã nói là tôi mời, sao lại cướp mất nổi bật của tôi rồi?" Chu Vũ Đình bên cạnh an ủi vài câu, cô ta mới bĩu môi chịu thôi. 

"Ngài có muốn đóng gói không ạ?" 

Lúc này Yến Thanh mới hoàn hồn lại, nhìn về phía người phục vụ vẫn đang chờ câu trả lời của cô. 

"Giờ tôi có thể đi luôn sao?" Cô xác nhận lại. 

Người phục vụ cười: "Tất nhiên rồi, toàn bộ hóa đơn đã được thanh toán." 

Yến Thanh hít một hơi thật sâu, vui mừng khôn xiết đến muộn khiến cô luống cuống chân tay. Đây là lần đầu tiên cô được phép rời đi...... Không, là lần đầu tiên cô có thể rời đi một cách đường đường chính chính.

"Giúp tôi đóng gói lại nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro