Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3: Trăng Đầy (3)

Nơi đây là núi Thiên Hà nổi tiếng ở Thanh Hà, là nơi bắt đầu truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ. Xưa nay là thánh địa hẹn hò của kiền nguyên và khôn trạch, nhưng mà tình cảm nam nữ thế gian mất đi có thể dẫn đến nữ oán nam si, cho nên đầm nước này âm u, nước suối lạnh rét cuồn cuộn mây, cũng có không ít yêu ma quỷ quái cùng xuất hiện.

Lúc đầu Lam Hoán bị kéo chân lôi xuống còn tưởng là Nhiếp Minh Quyết muốn cùng y chơi đùa. Nghẹt thở ở trong nước chỉ cảm thấy trên mặt có cái gì đó mềm mại chạm vào, hơi hơi mở mắt nhưng trước mắt tối đen. Đợi y kinh ngạc mở to hai mắt mới phát hiện chính mình cư nhiên rơi vào một cái hồ sâu quấn đầy tóc! Dưới tình thế cấp bách Lam Hoán theo bản năng bấm tay niệm chú, đầu ngón tay phóng ra mấy đường ánh sáng màu vàng, Tóc kêu rên một tiếng, buông lỏng y ra, thừa cơ hội này cơ thể Lam Hoán vặn vẹo nhanh chóng bơi đi ra ngoài, bất chấp cả người ướt đẫm đạp mặt nước bay lên hạ xuống núi đá bên cạnh thác nước. Quả nhiên, cả hồ nước đều trở thành một mảnh tối đen.

Minh Quyết ở nơi nào?

Đến phía sau, Lam Hoán mới phát hiện bốn phía quá mức im lặng, không có nửa phần âm thanh của Nhiếp Minh Quyết. Bên tai có âm thanh kêu gọi truyền đến giống như tiếng gió ở phía sau thác nước. Lam Hoán nheo mắt lại, quả nhiên nhìn thấy sau thác nước có sơn động nho nhỏ, Nhiếp Minh Quyết chính là tránh ở trong đó. Thấy y đến, một tay kéo y đến phía sau.

"Ngươi đi đâu vậy?" Lam Hoán hỏi, Nhiếp Minh Quyết nhíu mày "Ta còn muốn hỏi ngươi đi đâu, ta tìm khắp nơi không thấy ngươi."

Trong lòng Lam Hoán sinh nghi nhưng không giải thích, chăm chú nhìn chằm chằm đầm nước tối đen như mực. Nhiếp Minh Quyết bình tĩnh mà ấn vai của y, sau một lúc lâu, Bá Hạ đột nhiên lao ra thác nước. Bá Hạ lao ra ngang trời, lưỡi đao tức khắc bổ về phía đáy đầm.

Vô số Tóc mang theo oán khí kêu rên lao ra, Bá Hạ chặt đứt tại chỗ. Lam Hoán thấy rõ ràng, sau khi bị chặt đứt, linh hồn hung ác bỗng nhiên biến thành khí đen hóa thành tro bụi.

Tóc đen là sợi tơ tình, tình dục tích tụ với tâm, oán nữ thường lấy tóc đen làm vũ khí. Chặt đứt tóc này, là kiếm tuệ chặt đứt tơ tình.

Suy nghĩ đến điều này, Lam Hoán sáng tỏ thông suốt, nhưng mà Sóc Nguyệt không mang trên người, y liền lấy từ trong tay áo ra một cái ống tiêu bạch ngọc, lắc lắc nước trong ống tiêu, chậm rãi thổi ra nốt nhạc thứ nhất.

Cô Tô Lam thị lấy tiếng nhạc danh chấn thiên hạ, môn sinh trong ngoài cùng tu luyện kiếm và nhạc. Lam Hoán lại tu luyện nhiều loại nhạc, khúc đang thổi chính là phá chướng âm của Cô Tô, vào nước hiệu dụng sẽ giảm phân nửa. Nhiếp Minh Quyết hiển nhiên hiểu được dụng ý của Lam Hoán, thân thể cúi thấp, lấy hơi thở sống của bản thân hấp dẫn Tóc, phá chướng âm lập tức chở thành cái chắn bảo hộ thân thể của hắn. Tóc kia vừa ra liền lập tức bị chấn vỡ, chém thành vô số đoạn, cho đến khi biến mất.

Thẳng đến khi đầm nước trong veo, Lam Hoán mới từ trên thác nước nhảy xuống. Đầm nước lạnh có nước mát lạnh, đầu hạ mà trên chỗ núi đá còn có băng mỏng. Lam Hoán nhớ tới nhà của mình, ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có suối nước lạnh như vậy, cũng giống như đầm nước này, một năm bốn mùa đều thấy được bông tuyết.

Phần trên của cơ thể Nhiếp Minh Quyết trần trụi, lộ ra thân thể thật cường tráng, đai lưng buộc chặt dưới eo, đó là một loại hơi thở cường tráng cao lớn, khí thế của kiền nguyên chớp mắt lộ rõ không thể nghi ngờ.

Cả người Lam Hoán ướt đẫm, kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, chỉ cảm thấy hai má bắt đầu nóng bừng, ống tiêu bạch ngọc một lần nữa bị nước của đầm nước lạnh thấm vào, tay sờ vào giống như tượng băng.

Nhiếp Minh Quyết đi về phía y, nhất thời Lam Hoán không biết là nên ngẩng đầu hay cúi đầu, y không dám nhìn phu quân mới cưới của mình đang đi về phía của mình mà vô thức để lộ ra thân thể như vậy, mối tình đầu mông lung của y lần đầu tiên bị chấn động mạnh mẽ, từ nay về sau có ý nghĩa chân thật.

Mười bốn tuổi, ngây ngô giống như một cây non nhỏ, bóp một cái là có thể bóp ra một nắm nước, vóc dáng còn nhỏ. Đối mặt với Nhiếp Minh Quyết lớn hơn năm sáu tuổi, y giống như một đứa trẻ non nớt, trong lòng không cam lòng mà tưởng tượng ra phải làm như thế nào để bắt kịp nam nhân trước mắt, đến tận khi sánh vai cùng nhau.

Mãi đến lúc Nhiếp minh Quyết cúi người xuống, đem y ôm lấy. Lam Hoán mới cảm thấy bản thân có chút lạnh, y đành phải ôm lấy cổ Nhiếp Minh Quyết, đem hai má dán lên đầu vai của nhiếp Minh Quyết.

Đêm đó Lam Hoán liền bắt đầu sốt cao. Thân thể khôn trạch không thể khỏe mạnh bằng kiền nguyên. Đầu hạ Thanh Hà càng nóng, bỗng nhiên vào nước lạnh nên khí lạnh xâm nhập vào thân thể. Y mơ mơ màng màng mà rét run, nghĩ muốn đem chính mình quấn trong chăn ấm áp. Trên trán có khăn lạnh ướp đá đổi qua đổi lại. Cuối cùng, giống như có ai kêu tên của y, y lên tiếng, đã bị ôm vào trong lòng ngực.

Người ôm cơ thể của y có cánh tay rắn chắc cùng bả vai dày rộng, Lam Hoán mơ hồ mong người này chính là Nhiếp Minh Quyết. Người ôm y không hiểu ôn nhu là như thế nào nhưng động tác đút thuốc, đút nước rất nhẹ. Ý thức Lam Hoán không rõ mà vươn tay muốn bắt lấy cánh tay kia, nhưng lại bị nhét vào trong chăn.

Trong nháy mắt liền cảm thấy rất ủy khuất, Lam Hoán cuộn tròn thân thể chôn vùi trong cái gối, như thế nào đều cảm thấy thiếu một nguồn nhiệt ấm áp. Trong hoảng hốt lại mơ thấy chính mình trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đi trên đường nhỏ nở đầy cỏ Long Đảm màu tím, dẫn theo đệ đệ nhỏ hơn mình một hai tuổi, đếm gian nhà tranh, tìm đến dã thôn gia*.

Nghĩ đến phụ thân cũng từng muốn ở gian nhà này trồng hoa ủ rượu, nước xuân pha trà. Tuy nhiên thế sự không giống với ý của con người.

Y mơ mơ hồ hồ lại mơ thấy năm ấy, phụ thân dẫn chính mình, mẫu thân ôm đệ đệ đi ở trên đường. Trên đường vắng vẻ, y nâng cái dù giấy dầu nho nhỏ đi thẳng đến đường nhỏ bên cạnh.

Bóng người trước mắt mơ hồ, có lẽ y đã sớm không nhớ rõ, người nọ ôm lấy chính mình nhìn nhìn, lộ ra khóe môi tươi cười không thể quên.

Hắn nói, kẻ không phải là người bình thường, ở ranh giới nguy hiểm khó khăn nhất định có thể chấn hưng gia tộc.

....... Nguyên lai không phải người bình thường là như vậy, lấy bản thân làm đám hỏi ràng buộc đi đoàn kết sức mạnh, quả nhiên là chấn hưng gia tộc.

Lam Hoán hỗn loạn sốt một ngày mới từ từ giảm sốt, quần áo ướt đẫm sớm được thay đổi, cảm giác hư thoát từng bước từ tứ chi truyền đến. Y trở mình, đụng đến một cái ống lạnh lẽo gì đó, lập tức chống đỡ thân thể dậy ôm vào trong lòng ngực.

Đó là ống tiêu y thổi trong sơn động, hình dáng tinh tế, âm sắc trầm thấp, giữa ống tiêu dùng mai hoa tiểu triện* khắc hai chữ "Liệt Băng", một khắc ở trong tay y ánh sáng lưu chuyển.

*Tiểu triện: kiểu chữ dùng vào thời Tần.

Trên vai khoác một cái áo choàng, Lam Hoán quay đầu, Nhiếp Minh Quyết an vị bên cạnh y. Mấy ngày nay hai người vẫn trước sau chung chăn chung gối, thời điểm lạnh dến phát run Nhiếp Minh Quyết sẽ đem cả người y ôm vào trong lòng.

Sau một lúc lâu Nhiếp Minh Quyết mới mở miệng "Lúc ngươi phát sốt vẫn cầm nó, nghĩ đến đối với ngươi rất quan trọng, ta liền.... Đem nó đặt cạnh ngươi."

Lam Hoán gật gật đầu, cúi đầu không dám nhìn hắn, chính là nhiều lần vuốt ve Liệt Băng trong lòng.

Nhiếp Minh Quyết có chút nản lòng, vẫn là nâng tay lên kéo kéo áo choàng, đem thân thể của y bọc lại. Lam Hoán trầm mặc kéo áo choàng, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng "Đây là mẫu thân cho ta.... Một món quà cuối cùng."

Tay Nhiếp Minh Quyết ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn y.

Đứa nhỏ sinh bệnh luôn không chịu được một chút ôn nhu. Thời điểm Nhiếp Minh Quyết ngẩng đầu, Lam Hoán cúi đầu có chất lỏng trong suốt từ trong mắt của y rơi xuống, trên lông mi thật dài còn vương một giọt nước bé.

"Mẫu thân ta quanh năm bị nhốt ở Long Đảm tiểu trúc, phụ thân quanh năm bế quan, ta cùng đệ đệ vừa sinh ra được người khác nuôi nấng, lớn một chút chính là một mình thúc phụ mang theo chúng ta. Mỗi tháng gặp cha mẹ một lần..." Nhiếp Minh Quyết nâng tay dùng ống tay áo xoa xoa mắt của y. Lam Hoán ngẩng đầu nhìn hắn một cái lại cúi đầu.

"Mãi đến năm ta tám tuổi, mẫu thân bỗng nhiên đem ống tiêu ngọc này cho ta, muốn ta giữ thật cẩn thận.... Đó lần cuối cùng ta nhìn thấy mẫu thân. Sau đó, Long Đảm trúc đã bị đóng, không bao giờ.... Mở ra lần nữa."

Nhiếp Minh Quyết chỉ cảm thấy trong ngực rất buồn bả, rồi lại không biết an ủi y như thế nào, chỉ đành vươn tay đem y kéo vào trong lòng. Cả người Lam Hoán đều đang run rẩy, nhưng không có phát ra âm thanh. Hắn biết Lam Hoán đang khóc, nước mắt rơi xuống không ngừng, lại thủy chung cắn chặt răng không chịu để lộ một chút âm thanh yếu ớt.

Nhiếp Minh Quyết nhẹ nhàng vỗ lưng y, cằm để trên đỉnh đầu của y. Đứa nhỏ xinh đẹp của hắn còn chưa lớn lại trước sau không có được bao nhiêu ôn nhu của mẫu thân. Hắn chẳng phải như thế? Hắn may mắn gặp được kế mẫu tốt, nhưng kế mẫu cũng như thế, đang ở độ tuổi thanh xuân thì buông tay nhân gian.

Sau một lúc lâu, Nhiếp Minh Quyết vuốt ve tóc dài tản mát của y, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên trán y.

"Ngươi thổi tiêu rất khá." Nhiếp Minh Quyết ôm y "Kia.... 《Giảo Nguyệt》ngươi có thể dùng tiêu thổi sao?"

Lam Hoán dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu. Ngoài cửa sổ ánh trăng mười tám đã không còn tròn vẹn.

Giúp đỡ Lam Hoán xuống giường, Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên quay đầu lại hỏi "A Hoán, ngươi có biết ý nghĩa tên của ta là cái gì không?"

Nhiếp Minh Quyết nói "Tân khổ tối liên thiên thượng nguyệt, nhất tịch như hoàn, tịch tịch đô thành quyết*. Cha ta thường nói trăng đầy chính là thiếu, nước đầy chính là tràn. Làm người chớ có tự mãn, kiêu ngạo gây tổn hại, khiêm tốn mới được lợi."

*Khổ nhất vẫn là trăng trời biếc, một đêm thì tròn, đêm đêm dần khuyết.

(Trích Điệp Luyến Hoa- Nạp Lan Tính Đức)

Lam Hoán lẳng lặng mà nghe, cũng không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên nhắc đến tên của hắn. Nhiếp Minh Quyết cười không nói, nhưng trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, giờ phút này cả thế giới chật ních trong lòng hắn đó là ánh trăng trong suốt trên đỉnh đầu, là tình nhân trong mắt.

Trong giây phút đó, Lam Hoán bỗng nhiên hiểu được tâm ý hắn chưa từng nói ra khỏi miệng. Không khỏi ngẩng đầu nhìn người y chưa bao giờ ôm qua hy vọng hạnh phúc. Trong con ngươi thụ sủng nhược kinh tràn đầy từ ngữ ám chỉ kiên định của Nhiếp Minh Quyết.

....... Nhược tự nguyệt luân chung kiểu khiết, bất từ băng tuyết vi khanh nhiệt*.

*Nếu như trăng tròn thanh khiết, không ngại vì người chịu gió tuyết. (Hai câu tiếp theo của câu thơ trên).

______ Trăng Đầy, Hết _______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro