23: Xích Tố (5)
Lam Hoán chậm rãi đi lên cầu đá, người đi đường ở Thải Y trấn như thoi đưa, rộn ràng nhốn nháo, xuôi theo dòng sông tiếng rao hàng tơ lụa, kim thạch, châu ngọc mềm mại giống như tơ lụa. Lam Vong Cơ nhắm mắt theo đuôi ca ca, lúc lên cầu đá thì nhìn thấy Ngụy Vô Tiện chèo thuyền nhỏ, mang theo một vò Thiên Tử Tiếu nâng lên uống, không thiếu mấy cô gái ven sông nói tiếng Tô Châu mềm mại "Tiểu lang quân, ngươi vội vội vàng vàng muốn đi đâu? Đến nếm thử một chút sơn trà mới của ta."
"Lỗ mảng." Lam Vong Cơ lạnh lùng mà hừ một tiếng. Lam Hoán cười nhẹ, Ngụy Vô Tiện này cũng coi như là đệ tử thế gia thanh danh truyền xa, nhưng mà không quá giống với Cô Tô Song Bích ưu tú, bên ngoài còn truyền ra tiếng tốt thường xuyên bị sư nương Ngu phu nhân đuổi đánh, không phải phạt quỳ quỳ từ đường thì chính là được Tử Điện chăm sóc. Trước khi đám hỏi với Thanh Hà Nhiếp thị, Vân Mộng Ngụy Vô Tiện và Trạch Vu Quân Lam Hi Thần đều có thanh danh lớn nhất trong hàng đệ tử cùng tuổi, chẳng qua một người nổi danh thu phục quái vật gây hạn hán- Xích Luyện, một người nổi danh ở trên mái nhà bóc ngói nghịch ngợm gây sự.
"Ta cảm thấy Vong Cơ cũng nên theo chân bọn họ cùng nhau chơi đùa." Lam Hoán liếc mắt nhìn đệ đệ. Nhiếp Hoài Tang cũng đứng trên mũi thuyền đen, đi qua dưới vòm cầu. Lam Hoán nâng mắt, đúng lúc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cách đó không xa đụng phải thuyền của Tử Hiên, rượu nếp vung đầy mặt và đầu Tử Hiên, bộ dáng có chút buồn cười làm cho Lam Hoán nhịn không được cười rộ lên.
Rượu nếp, Thanh Hà cũng không có rượu trong veo như vậy.
Gia quy Vân Thâm Bất Tri Xứ có một điều đó là cấm rượu, thật ra là Lam gia cơ bản không thể uống rượu, tuy nói cũng có đường muội Lam Vân tửu lượng ngàn chén không say, nhưng cũng là hiếm có. Nhiếp Minh Quyết tửu lượng rất cao, rượu của Thanh Hà đặc biệt mạnh, không biết có phải nguyên do là tuổi trẻ rong ruổi với núi rừng thảo nguyên nên Nhiếp Minh Quyết đặc biệt yêu thích rượu mạnh. Thời điểm nghe học, khi đó Lam Hoán cho hắn trà ngon giống như Ngưu Tước Mẫu Đơn, một chén trà trong đặt ở trong mắt hắn chính là xuẩn vật ẩm lư ẩm la*, còn không bằng cầm vò rượu uống trực tiếp.
*Trà ngon chỉ có thể uống một chén thứ nhất, chén thứ hai thì giống như đồ thừa giải khát, chén thứ ba chỉ có thể cho trâu ngựa uống. Nói về những người không hiểu trà.
Ài. Thanh Đàm hội sắp đến, lúc đến Thanh Hà mang chút tượu nếp cho hắn, hắn sẽ thích chứ?
Thấy vẻ mặt Lam Hoán lộ vẻ ấm áp, Lam Vong Cơ chần chờ nói "Huynh trưởng.... Lại nhớ Nhiếp tông chủ sao?"
"Là nhớ hắn." Lam Hoán thừa nhận nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời "Chẳng qua hắn vội việc Thanh Đàm hội, sợ là không có thời gian để ý ta, vài ngày rồi Xích Tố còn chưa mang thư về."
Xích Tố trên đỉnh đầu y lượn quanh, hình như biết nơi này nó không cần nán lại, chỉ đành lượn quanh một lát, ẩn vào cây cối bay đi.
"..... Hoài Tang huynh, đại ca ngươi phải cầm đao đuổi theo ngươi."
Xa xa khắc khẩu có xu thế tăng lên, Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua, nhíu mày, Lam Hoán cũng không động đậy. Đệ tử nghe học hiếm khi không có tranh chấp, việc này không phải lần đầu tiên y thấy, cũng không phải là lần đầu tiên xử lý, chỉ cần không quá đáng để cho bọn họ tự tranh cãi với nhau là được.
Y xoay người tựa vào trên lan can, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, Lam Hoán quay đầu lại, mắt hướng về chỗ hỗn loạn, trong nước đột nhiên lộ ra mấy con thủy quỷ đến, có một con thậm chí bắt được chân của tiểu cô nương bán sơn trà trên bờ sông, muốn kéo nàng xuống sông. Lam Hoán không nghĩ ngợi thả người bay xuống, chân đáp xuống lục bình, lấy Sóc Nguyệt ra, linh lực màu lam nhạt sáng rực lưu chuyển, hướng thẳng về một con thủy quỷ khổng lồ..... Nó đang cào lên thuyền của Nhiếp Hoài Tang chuẩn bị vung ra ngoài.
Chỉ nghe trên không trung một tiếng gió, chính là Ngụy Vô Tiện vung cây sào thuyền lên đánh bay con thủy quỷ. Lập tức hiện lên ba đường kiếm sáng rực, Tam Độc và Tị Trần bay tới.
"Đa tạ.... Đa ta vị công tử này...." Nhiếp Hoài Tang lau lau mồ hôi lạnh túa ra vì bị dọa sợ, chợt thấy Lam Hoán áo trắng như tuyết đứng trên đỉnh bồng thoáng nhìn, cái liếc mắt này liền không khỏi nhớ tới ánh mắt đại ca nhà mình 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép', đầu lưỡi lắp bắp ".... Hi Thần ca ca."
Thủy quỷ yên lặng, người hai bên đường sông gần như đã trốn hết. Ngụy Vô Tiện giơ kiếm của hắn lên "Trạch Vu Quân, Thải Y trấn này.... Thường xuyên có thủy quỷ quấy phá?"
Lam Hoán lắc lắc đầu "Thải Y trấn hơn mười năm qua chưa bao giờ có thủy quỷ quấy phá, mấy tháng nay có người ở đường sông và Bích Linh hồ liên tiếp rơi xuống nước, thuyền hàng cũng không hiểu vì sao chìm xuống nước. Mấy ngày trước ta bày trận, gần như mỗi ngày đều có thể bắt được rất nhiều, sau khi rửa sạch cư nhiên còn có rất nhiều thủy quỷ không người nào nhận biết."
"Có nghĩa là, Thải Y trấn có nhiều nước như vậy, khẳng định người dân bản xứ đều hiểu biết về nước..... Nhiều thủy quỷ như vậy, nên có thể là bị đuổi tới không?"
Bị đuổi tới? Trong lòng Lam Hoán trầm xuống, hình dạng thủy quỷ này cũng không giống như vùng nước phía nam. lại càng không phải là bắc Thanh Hà. Hơn nữa không hiểu vì sao chìm thuyền.... Càng giống với dòng nước tự mình tìm lấy.
Trong đầu Lam Hoán hiện lên dự cảm không tốt. Lúc này bọn họ đã là một người một thuyền tiến về Bích Linh hồ, hồ nước xanh biếc mà trong suốt, bầu trời cũng u ám mây mưa. Dọc theo đường đi Ngụy Vô Tiện không ngừng trêu ghẹo đệ đệ, cũng không làm cho Lam Hoán có một chút phân tâm.
Vài ngày trước Xích Tố đưa thư lại đây, Kì Sôn Ôn thị quấy phá Thủy Hành Uyên, người trừ túy là Ôn Húc, lấy đức hạnh của hắn, sợ là chỉ biết đuổi đi sẽ không xử lý.
Nhiếp Minh Quyết ghét Ôn Húc không phải ngày một ngày hai, thậm chí xung đột này xảy ra đã lâu khi Nhiếp Minh Quyết còn nghe học. Nguyên nhân thì Lam Hoán không hiểu hết, Nhiếp Minh Quyết mười bốn tuổi đến Cô tô nghe học, Lam Hoán lúc đó mới tam chín tuổi, khi đó Ôn Húc và Nhiếp Minh Quyết không chỉ một lần đấu nhau riêng lẻ mà song song lần lượt xử nhau. Hiện giờ Ôn thị dần dần lớn mạnh, sẽ không quan tâm Thủy Hành Uyên sẽ đi đến chỗ nào.
Thân thuyền đột nhiên lung lay một cái, Lam Hoán phục hồi tinh thần lại, còn Lam Vong Cơ chịu đựng lửa giận. Ngụy Vô Tiện một đường trêu hoa ghẹo nguyệt lúc này vẻ mặt nghiêm túc, một gậy đánh nghiêng thuyền của Lam Vong Cơ, đáy thuyền rõ ràng có ba con thủy quỷ bám lấy.
Hồ nước xanh biếc nháy mắt biến thành nước đen, mặt hồ giống như nổ tung sôi sùng sục, tức khắc bốn phía mưa gió nổi dậy, vài cột nước bỗng nhiên phun lên. Lam Hoán cùng đệ đệ liếc nhau, đồng thời xuất kiếm, theo bộ pháp vững vàng đạp lên, Sóc Nguyệt và Tị Trần ở trên không kết xuất một cái ấn Càn Khôn thật lớn....... Thủy Hành Uyên.
Hoàng hôn ngày xuân có ánh nắng nhẹ nhàng, mấy người ngự kiếm trở lại Thải Y trấn. Lam Hoán thở dài, y chỉ có thể phong ấn Thủy Hành Uyên cũng không thể bỏ, không thể không báo cho thúc phụ biết. Minh Quyết cũng..... Nhất định sẽ biết.
Giang Trừng vỗ vỗ bả vai Ngụy Vô Tiện "Này, kiếm của ngươi, đã nhặt trở về cho ngươi. Nghĩ cái gì?"
"Thủy Hành Uyên a." Ngụy Vô Tiện nói, đột nhiên quay đầu hét to "Trạch Vu Quân, người ở Thải Y trấn này đều biết bơi, cái kia nhất định là bị đuổi tới, là quậy phá Thủy Hành Uyên sao?"
Lam hoán thở dài, chỉ chỉ mặt trời trên bầu trời.
"Kì Sơn Ôn thị a, cũng khó trách." Ngụy Vô Tiện cười nhạo nói "Nhà khác e là không làm được loại việc này. Lam Trạm, ăn sơn trà."
Trái sơn trà vàng óng ném qua đây, Lam vong Cơ vẻ mặt nghiêm túc "Không ăn."
Cách đó không xa có thuyền lớn chở sơn trà đi qua, Lam Vong Cơ liếc một cái, Lam Hoán từ trong mắt đệ đệ thấy một tia khát khao.
"Vong cơ, ngươi muốn ăn sơn trà, chúng ta mua một sọt về đi."
Không ngoài dự đoán, đệ đệ lạnh lùng trả lời "Không muốn."
Lam Hoán nhịn không được cười rộ lên, khẩu thị tâm phi a, quay đầu lại nói "Giang công tử, Ngụy công tử, hôm nay ta thấy hai vị thân thủ bất phàm, hai vị đều là kiền nguyên."
"Ta đúng, hắn? Không biết." Ngụy Vô Tiện tươi cười nói, Giang Trừng là phân hóa muộn, nhưng gần như là có thể nhìn ra được một chút. Nghe Ngụy Vô Tiện vạch trần gốc gác của mình nhanh như vậy, Giang Trừng cầm mái chèo xông lên đánh hắn, hai người cãi nhau ầm ĩ. Nhiếp Hoài Tang ở trên thuyền Kim Tử Hiên, thở dài "Ta sẽ không so với các ngươi, cũng không biết ta còn có thể phân hóa hay không?"
"Hoài Tang huynh không cần phải gấp gáp, lấy huyết mạch Thanh Hà Nhiếp thị của các ngươi, nhà các ngươi sẽ không xuất hiện khôn trạch." Ngụy Vô Tiện tốt bụng an ủi "Cho dù là trung dung cũng không sai a, giống như mỹ nhân trong ngực, hưởng thụ cuộc sống vợ chồng mỹ mãn."
Lam Hoán ngay bên cạnh, Nhiếp Hoài Tang cũng không giống như bình thường nói hươu nói vượn, đành phải im lặng là vàng. Nhưng những người khác cũng không biết quan hệ của hai người, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói "Lam Trạm, Cô Tô các ngươi giọng nói thật dễ nghe, ngươi nói ngươi, bộ dạng đẹp, giọng nói dễ nghe, ngươi phân hóa chưa? Nếu là khôn trạch, ta cưới ngươi, như thế nào?"
Quả nhiên Lam Vong Cơ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Ngụy Vô Tiện lập tức nói "Ngươi lại muốn nói ta vô vị, thật là, lăn qua lộn lại chỉ mấy câu đó, ngươi xem ca ca ngươi, sẽ nói sẽ cười tính tình thật tốt. Ai, Lam Trạm, tỷ tỷ tặng sơn trà giọng Cô Tô thật dễ nghe, ngươi dạy ta cùng tiếng Cô Tô mắng người đi!"
Lam Hoán bị người ta phóng đại tính tình tốt không biết làm sao, nhưng mà Ngụy Vô Tiện còn không có câm miệng, miệng ngáp lại hỏi "Lam Trạm, nhà ngươi có khôn trạch không? Lam gia đặc biệt tuấn tú, nếu có người chưa lặp gia đình, tiến cử một chút chứ? Làm quen, làm quen thôi."
"Thực không phải là muốn gây rối?" Giang Trừng không khách khí mà phá, Ngụy Vô Tiện trợn mắt "Ta anh tuấn tiêu sái như vậy, mới không quấy rối."
Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, trả lời một câu "Không có."
Lam Hoán biết được lời đệ đệ còn chưa có nói ra.......
Khôn trạch có, chưa lặp gia đình.... Không có.
Nhiếp Hoài Tang nuốt nuốt nước miếng, làm chứng nói "Thật sự không có."
Lam Hoán không nhịn được cười một tiếng
_______ Xích Tố, Hết _______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro