Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16: Phiên ngoại- Châu Ngọc Vẫn Còn (3)

Ban đêm, tiếng chuông chùa Hàn Sơn vang lên nhiều lần. Đèn trên thuyền tập trung tỏa ra, đèn tín hiệu giữa sông liên tiếp sáng lên, ánh trăng khuyết cùng ngân hà chiếu vào mặt nước chập chờn, như là những tơ xanh thẫm rắc vào một ít kim cương nhỏ vụn. Mây mỏng cũng xuyên qua ánh trăng mờ. Lam Hân đi đến bên cạnh thuyền nhìn sao, vươn tay nhỏ bé nắm một cái nhưng chỉ bắt được toàn là nước của hồ.

"Mẫu thân, mẫu thân, đây là ngôi sao sao?" Lam Hân quay đầu hỏi, Lam Hoán sợ nhóc ngã vào trong nước, lôi kéo tay nhỏ bé của nhóc túm lại đây "Cái này gọi là, mãn thuyền thanh mộng áp ngân hà."

Trạch Vu Quân thiếu niên ba thước nước trong hộp, danh sĩ phong lưu là tấm gương cho đệ tử thế gia , thanh tú phong nhã cũng rất nổi danh. Lam Hân khi còn nhỏ thường nghe Nhiếp Hoài Tang nói như thế. Lúc này vừa nghe, đương nhiên biết mẫu thân là hạ bút thành văn, không khỏi từ đáy lòng nổi lên hâm mộ, nghĩ muốn nhào qua nhưng lại không dám ôm thắt lưng của y, liền ôm lấy cánh tay y "Mẫu thân dạy con, A Hân cũng muốn học."

"Được, vậy A Hân học theo mẫu thân được không?" Lam Hoán nhu hòa cười khẽ một cái, kiên nhẫn lặp lại lời nói "Tây phong xuy lão động Đình Ba, nhất dạ tương quân bạch phát đa. Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mông áp tinh hà*."

*Gió thổi già nua sóng Động Đình

Tương quân một tối bạc đầu nhanh

Say rồi chẳng biết trời trong nước

Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh.

Lam Hân kế thừa thông minh của Lam Hoán, tuy rằng không đạt được trình độ nghe qua không quên, lặp lại hai ba lần cũng có thể thuộc lòng. Lão lái thuyền nghe Lam Hân từng chữ từng câu lặp lại, không khỏi cảm thán nói "Năm đó lúc thủy túy quậy phá hồ Bích Linh, ngươi cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, hiện giờ đứa con đều sắp bốn tuổi, ngày qua thật nhanh."

"Cũng không tới vài năm." Lam Hoán cười nói "Chính là có trẻ nhỏ ở nên cảm thấy chính mình đều già. Gia chủ ta vẫn nói rằng chúng ta có đứa nhỏ quá sớm, nên vài năm nữa thì sinh."

"Sớm hay muộn nhưng thật ra không sao cả." Lão lái thuyền nhìn đèn thuyền trên mặt hồ, chèo mái chéo thuyền "Đi chợ đêm!"

Tạm biệt lão lái thuyền, Lam Hoán dẫn Lam Hân về tới bến phà. Bóng đêm đã buông xuống, cửa hàng đường thủy đã nghỉ ngơi, Đỗ tứ gia còn vội vàng mở quán trọ. Lam Hoán đứng nhìn trong chốc lát, nhẹ giọng nói "Năm đó ta ở Thanh Hà, phụ thân con đến Nguyên Tiêu cũng là dẫn ta đi xem đèn. Chẳng qua lễ Thượng Tị này không có đèn."

Lam Hân trong tay còn cầm chong chóng nhỏ của mình, Lam Hoán dẫn nhóc đến thềm đá bên cạnh bến đò ngồi xuống, lòng bàn tay xoa xoa ngực. Sau giờ ngọ ở trên thuyền máy thai rất kịch liệt, y cùng với Lam Hân ngủ cảm thấy thư hoãn rất nhiều, nhưng vẫn là không ngăn được vết thương cũ ở Xạ Nhật Chi Chinh, mệt nhọc quá độ sẽ thở hổn hển. Lam Hân vừa thấy lập tức vứt bỏ chong chóng nhỏ, cầm lấy tay áo y "Mẫu thân lại không thoải mái sao?"

Nhóc chỉ biết là Lam Hoán thường xuyên sinh bệnh, vẫn không biết vì sao. Lam Hoán ấn ngực nhẹ giọng nói "Mẫu thân có chút mệt, chậm rãi thì tốt rồi. A Hân.... Ăn quế hoa đường dụ miêu* không?"

*Dụ miêu: khoai môn non.

Đồ ăn vặt đối với đứa nhỏ là thứ tốt nhất, huống chi Lam Hân vẫn là đứa nhỏ chưa bao giờ ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Hoán nhu nhu đầu của nhóc, Lam Hân lại dựa vào "Muốn ăn cùng mẫu thân." Thấy Lam Hoán nhìn, nhóc vội vàng lắc đầu "Mẫu thân không vội, con muốn ôm muội muội một cái."

Lam Hân luôn luôn hiểu chuyện, Lam Hoán kéo tay của nhóc đặt lên bụng mình, trong bụng hơi giật giật, Lam Hân mở to hai mắt nhìn, nghe thấy mẫu thân ôn nhu nói "Muội muội muốn chào hỏi ca ca."

Cũng không biết có phải là do sự kì diệu của huyết thống hay không, máy thai thường xuyên theo vuốt ve của Lam Hân mà yên tĩnh trở lại, Lam Hân ôm thắt lưng y vui vẻ nói "Đệ đệ muội muội, ta là ca ca, hôm nay mẫu thân mang chúng ta đi chơi, sau này ca ca có thể mang bọn ngươi đi chơi!"

Lam Hoán bị chọc cười, chọt chọt cái trán Lam Hân "Vậy A Hân có nhớ đường đi không? Không nhớ đường, muội muội sẽ không được phép chơi với A Hân."

Lam Hân nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng phát hiện chính mình nguyên lai thật sự nghĩ không ra lúc ngủ thì đang đi đâu, bĩu môi. Lam Hoán ấn ngực khó chịu cười rộ lên. Đến khi cảm thấy khỏe nhiều hơn mới dẫn A Hân đi đến chợ đêm. Nhưng mà y cũng không biết rằng, bản thân tùy hứng xuống núi một lần, Vân Thâm Bất Tri Xứ kinh hoảng bao nhiêu.

_________________________

Đối với chuyện Lam Hoán cùng Lam Hân trốn xuống núi, thẳng đến tối cũng không có người phát giác. Từ lúc Lam Hoán mang thai đến nay thì rất thích ngủ, thường thường vẫn theo Vân Thâm Bất Tri Xứ làm việc và nghỉ ngơi, giờ mẹo dậy rửa mặt, dùng qua cơm sáng, xử lý tông vụ xong liền ngủ, thường xuyên ngủ thẳng ngay cả cơm trưa cũng không ăn, thời gian dài như thế môn sinh cũng không quấy rầy y nghỉ ngơi. Lam Khải Nhân biết y tình trạng đặc biệt cũng không quá mức khắc khe. Lam Hân ngày thường đều là đi theo tiểu thúc thúc Nhiếp Hoài Tang của nhóc. Hoài Tang xúi cháu đi tìm Lam Hoán xuống núi chơi, không dám nói ra cũng giấu diếm.

Nhiếp Minh Quyết bận việc, Thanh Đàm hội ở Bất Tịnh Thế, mấy ngày nay không thể thoát thân tới Cô Tô, nhưng mà hắn không đến thì Liễm Phương Tôn rất vui sướng. Thời điểm Liễm Phương Tôn cung kính đứng ở cửa thỉnh gặp Trạch Vu Quân, Lam Khải Nhân là bằng lòng, nhưng môn sinh tìm khắp Hàn Thất cũng tìm không thấy. Đáy lòng Nhiếp Hoài Tang lộp bộp một cái, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Hi Thần ca ca của hắn lá gan lớn như vậy, lại có ý nghĩ một đêm không về nhà, từ từ đến bên cạnh Kim Quang Dao, lắp bắp nói "Tam... Tam ca..... Cái kia, cái kia, Hi Thần ca ca không có ở Vân Thâm Bất Tri Xứ...."

Kim Quang Dao liếc liếc mắt kìm nén nhìn Lam Khải Nhân đang tức giận, nhẹ nhàng nghiêng người thấp giọng nói "Đi đâu?"

"Xuống núi, dẫn đứa nhỏ đi chơi." Nhiếp Hoài Tang thấp giọng trả lời.

Kim Quang Dao dở khóc dở cười, nói không có chuyện gì, mẫu thân dẫn đứa con ra ngoài chơi là đạo lý hiển nhiên. Lam Khải Nhân tai thính hơn người, sớm nghe thấy rành mạch, lúc này gạt đẩy trái phải, vỗ cái bàn "Nhiếp Hoài Tang!"

Khí thế rất giống ba phần phong thái của đại ca hắn, Nhiếp Hoài Tang sợ tới mức chạy nhanh đi ra "Trước.... Tiên sinh, ta không biết, ta không biết, ta thật sự không biết...."

Bộ dạng không tiền đồ này làm Lam Khải Nhân tức giận tới râu đều run lên, Kim Quang Dao trộm đá hắn một cước "Ngươi còn biết cái gì?"

"A Hân nói muốn xem Ngô Đồng, tiên sinh còn nói không có cha mẹ dẫn theo thì không được, phụ thân của A Hân không ở đây, đương nhiên tìm mẫu thân a...." Nhiếp Hoài Tang ấp úng. Kim Quang Dao nghe thấy có chút không ổn, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng quá không chú ý, một đứa nhỏ sắp bốn tuổi, một người có thai, hai người đều cần người quan tâm chiếu cố, thế nhưng hoàn toàn không ai chú ý.

Lúc môn sinh vào cũng phát ra run rẩy, thề rằng cấm chế không có biểu hiện của ngọc lệnh gia chủ, Lam Khải Nhân quát "Pháp trận cấm chế cả đỉnh núi Vân Thâm Bất Tri Xứ đều là tự Trạch Vu Quân thiết trí, muốn ra ngoài còn cần ngọc lệnh sao? Triệt cấm chế là đủ rồi."

Nhiếp Hoài Tang không nghĩ đến tẩu tử và cháu của hắn như thế nào, chỉ thầm nghĩ sợ đại ca trở về hắn sẽ bị xách đao đuổi qua hai đỉnh núi và một cái hồ, âm thầm chỉ trông mong một lớn một nhỏ đều đừng gặp chuyện không may mới tốt, nhưng nghĩ lại tưởng tượng, Thải Y trấn là nơi Lam Hoán chơi từ nhỏ đến lớn, vốn là địa bàn Vân Thâm Bất Tri Xứ, có thể nào xảy ra chuyện gì? Liền buông xuống vài phần lo lắng.

Lam Hoán đương nhiên không biết Vân Thâm Bất Tri Xứ đã muốn bị mây thấp bao phủ, như trước thản nhiên tự đắc mang theo Lam Hân đi dạo chợ đêm, lễ Thượng Tị không đèn, trên đầu Lam Hân liền đeo một cái vòng hoa nhỏ thơm mùi cỏ. Đi đến cửa hàng bên cạnh, Lam Hoán cười nhẹ nói "Ông chủ, phiền lòng một chén quế hoa đường dụ miêu."

"Được, một chén quế hoa đường dụ miêu!" Ông chủ kêu to, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời "Trạch Vu Quân? Ngươi có thể rảnh rỗi xuống tới đây! Đây là.... Lệnh công tử đi? Vào nhà ngồi nghỉ một lát đi."

"Không được, hiếm khi xuống núi." Lam Hoán cười nói, xoay người đem chén nhỏ đưa cho đứa con "Quế hoa đường có đủ hay không? Con đợi mẫu thân một lát nữa, mẫu thân lại mua thêm một ít cho phụ thân."

Lam Hân múc một muỗng, nâng cánh tay nhỏ lên "Mẫu thân ăn trước." Lam Hoán há mồm tiếp nhận, cái trán đụng vào đầu đứa con "Ăn đi."

"Trạch Vu Quân thật thương đứa nhỏ." Bà chủ bưng đĩa đậu bì xào đi ra "Con gái ta không thân với ta, không làm nũng không hôn không ôm. Giống như đòi nợ."

Lam Hoán dở khóc dở cười "Đứa nhỏ sao, đều thích ôn nhu chút, tẩu tử đừng vội, đều là chính mình sinh, nào có đòi nợ như vừa nói.... Bánh hoa mai, bánh mật hoa hồng."

Lam Hân đang cầm quế hoa đường dụ miêu ăn rất vui vẻ, không biết làm sao bị một đám đứa nhỏ đẩy tới đẩy lui, đúng lúc trên đường kín người. Nguyên lai là người ở Thải Y trấn bái thần, đều xuất hiện tại đây.

Lam Hân lảo đảo đang cầm cái bát sứ nhỏ nhưng không rơi vãi nước, chưa ăn được mấy muỗng. Đám người ở đây như thủy triều chen chúc, Lam Hân bị chen lấn tách rời mẫu thân càng ngày càng xa, gấp đến độ kêu to "Mẫu thân, mẫu thân!"

Lam Hoán đương nhiên chú ý đến những người này, ông chủ vội vàng giúp đỡ y vào trong nhà để tránh bị ngã. Tuy rằng cũng có nghe thấy tiếng gọi của Lam Hân, nhưng trên đường cái đều là đứa nhỏ gọi mẹ, líu ríu một mảnh, y cũng không phân được đâu là đứa con của mình. Chỉ đành chờ một đám người này đi qua, nhưng mà cuối cùng mọi người đi rồi, làm sao không thấy bóng dáng Lam Hân?

Lam Hoán cả người lạnh lẽo, vịn cánh cửa nhìn khắp nơi, đám đông đều đi qua, chỗ nào cũng không nhìn thấy bóng dáng Lam Hân. Cả người y run rẩy, la lớn "Lam Hân.... Lam Hân!"

Nếu là ở gần đây, mặc dù là âm thanh không lớn, tiếng gọi mang theo linh lực thì Lam Hân cũng có thể nghe thấy. Nhưng lúc này nhóc cũng không biết chính mình đang ở đâu, cũng không nghe được âm thanh kêu gọi của Lam Hoán, quế hoa đường dụ miêu đang cầm thừa lại hai cái cuối cùng, nhóc nghĩ nghĩ, từ từ ăn xong, cầm chén đặt trên một cái bậc thang.

Trên bến phà có Trương gia gia chèo thuyền, còn có tiểu Trương thúc bán đường thủy, tìm được Trương gia gia cùng tiểu Trương thúc thúc, không phải là có thể tìm được mẫu thân sao?

Nhưng bến phà là ở đâu?

Lam Hoán hồi lâu không nghe thấy tiếng đứa con, sau một lúc lâu mới bình tĩnh một chút, linh lực ngưng tụ đầu ngón tay thành đóm lửa, nhiều vết màu xanh u tán loạn bay về phía bầu trời đêm, nhưng mà qua hồi lâu đóm lửa xanh u lại bay trở về, tắt sáng biến mất.

Lam Hân cũng không ở gần đây.

A Hân, A Hân! Lam Hoán mạnh đứng lên, vọt vào trong bóng đêm lỗ mãng trêu người, y không biết phải đi đâu tìm người, nhưng Thải Y trấn lớn như vậy, một tấc một tấc đi tìm, cuối cùng có thể tìm được... Cuối cùng có thể....

Đập vào mắt là một mảnh hồ nước hắc ám yên tĩnh, còn có đường sông giăng khắp nơi.

Lam Hoán chỉ cảm thấy lại có chút thở hổn hển, đè ngực lại.

Vạn nhất.... Vạn nhất như thế? Lam Hân chưa bao giờ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng chưa từng có nhiều nước như vậy.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro