14: Phiên ngoại- Châu Ngọc Vẫn Còn (1)
Huyền Chính năm hai mươi bốn, Cô Tô.
Vân Thâm Bất Tri Xứ nằm ở Cô Tô Động Đình Tây Sơn Phiếu Miểu Phong, mây mù vùng núi giống như nước, hàng cây tùng xào xạc, gió mát nước chảy xoay tròn lộ ra mây sương mù mờ ảo, giữa một mảnh yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến tiếng oang oang đọc sách.
"Hoài Nam Tử- Thiên Văn Huấn viết: xuân phân hậu thập ngũ nhật, đầu chỉ ất, tắc thanh minh phong chí. Cố nhi thanh minh tam hậu*..... Lam Hân, thúc công (ông chú) mới vừa nói cái gì?" Lam Khải Nhân tạm dừng đi xuống dưới, chuyển hướng đến đứa bé bên cạnh mình.
*Sau Xuân phân mười lăm ngày, Bắc Đẩu hướng Ất, thì gió thanh minh tới.
Bất quá đứa bé này nhiều lắm là ba tuổi, đoan đoan chính chính ngồi ở dưới vị trí đầu tiên, một phòng Lan Thất đầy con nít sáu bảy tuổi mới học căn bản, duy nhất Lam Hân ở trong phòng là đệ tử huyết thống thân thiết còn nhỏ tuổi, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Lam Khải Nhân. Lúc này đã tới thanh minh, hoa Ngọc Lan bên ngoài cùng cây Ngô Đồng dần dần nở, đứa bé còn nhỏ nên để tinh thần lọt ra ngoài, suy nghĩ dạo chơi trên bầu trời.
May mà Lam Hân kế thừa thông minh sớm có của mẫu thân, tuy là thất thần nhưng mà một nửa còn thật sự nghe giảng, một nửa này liền đủ dùng, lập tức thành thành thật thật đứng lên, có nề nếp trả lời "Phương phỉ tam nguyệt báo thanh minh, ngô đồng chi thượng thủy hàm anh. Điền thử hóa như nhân bất giác, hồng kiều thủy kiến vũ sơ tình."
Lam Khải Nhân cũng không vạch trần Lam Hân lơ đãng, đánh thức cũng không sao. Lam Hân còn mới lạ giòn tan hỏi "Thúc công, cái gì kêu, Ngô Đồng chi thượng thủy hàm anh?"
"Đây là cái kế tiếp ta phải giảng." Ánh mắt Lam Khải Nhân đảo qua, thản nhiên nói "Thanh Minh có ba giai đoạn, đoạn đầu cây Ngô Đồng bắt đầu nở, đoạn thứ hai chuột đồng hóa thành chim như*, đoạn thứ ba bắt đầu nhìn thấy cầu vồng. Đồng thủy hoa, đó là Ngô Đồng nở hoa, đồng dạng, đợi đến lúc lập thu, khi lá cây rơi xuống thì biết trời cuối thu, cũng là Ngô Đồng."
*Nguyên văn là chữ 鴑 theo từ cổ thì giống chữ 鴽 tức là chim như- Trunix Blakistoni, một loài chim cun cút.
"Ngô Đồng?" Bọn nhỏ mới học trong Lan Thất đương nhiên chưa nhìn thấy Ngô Đồng, bắt đầu thì thầm với nhau, Lam Khải Nhân nặng nề khụ một cái, trầm giọng nói "Vân Thâm Bất Tri Xứ Ngô Đồng rất ít, nếu muốn xem Ngô Đồng chỉ cần đến Thải Y trấn dưới chân núi liền nhìn thấy... Nhưng mà các con không có cha mẹ đi cùng, không được một mình ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Không có cha mẹ đi cùng, sẽ không được ra Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Hân rầu rĩ không vui, hai tay chống má ngồi trên bậc thang Lan Thất. Đúng lúc Nhiếp Hoài Tang lắc lư lại đây, vẫy vẫy tay "A Hân, đang làm gì?"
Lam Hân ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên "Tiểu thúc thúc, A Hân muốn đến Thải Y trấn xem hoa Ngô Đồng."
Thời điểm mới bắt đầu học Cô Tô Lam thị sẽ giảng dạy cái gì, Nhiếp Hoài Tang rất quen thuộc, vừa nghe liền biết nhất định là lão cổ hũ giảng dạy Nguyệt Lệnh (thời tiết và thời vụ), Nhiếp Hoài Tang cười gượng một tiếng "Con mới bao nhiêu tuổi, thúc công khẳng định không cho con ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ."
"Thúc công nói, phải có cha mẹ đi cùng mới được...." Lam Hân chống má "Tiểu thúc thúc có thể mang A Hân ra ngoài không?"
Nhiếp Hoài Tang thở dài, ngồi vào bên cạnh cháu "Tiểu thúc thúc mang con đi... Tiểu thúc thúc sẽ bị phụ thân và thúc công của con cùng nhau xách đao cầm kiếm đuổi."
"Phụ thân cũng không đến nhìn con." A Hân rút vào khụt khịt, khổ sở mà bĩu môi "A Hân thiệt nhiều ngày không thấy phụ thân."
Nhiếp Hoài Tang có chút đau lòng, tới gần ôm lấy cháu nhỏ, vỗ vỗ vai của Lam Hân, nhẹ giọng nói "A Hân, con vì cái gì.... Không đi Hàn Thất tìm mẫu thân của con? Để mẫu thân dẫn con đi chơi."
Lam Hân cúi đầu rất lâu mới nói "Mẫu thân gần đây thân thể không tốt, A Hân.... Không muốn làm cho mẫu thân mệt."
Nhiếp Hoài Tang vuốt sợi tóc mềm mại của A Hân, khi Lam Hân sinh ra đúng lúc thời kì chiến đấu cuối cùng rất gian khổ, quyết liệt của Xạ Nhật Chi Chinh. Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Hoán đều không có thời gian tự mình nuôi nấng, đành phải để đứa nhỏ sau khi sinh không đến một tháng giao cho Nhiếp Hoài Tang mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Từ đó về sau đã hơn một năm đút nước, đút cơm, mặc quần áo, ôm dỗ dành đều giao cho Nhiếp Hoài Tang vẫn là một đứa nhỏ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Ban đêm tỉnh lại mấy lần, thậm chí ôm cháu nhỏ mới mấy tháng cùng nhau ngủ. Chăm đứa nhỏ, nhất là một sinh mệnh mới cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng làm cho hắn sụp đổ nhất chính là đứa nhỏ không ngừng tìm kiếm mẫu thân.
Đứa nhỏ không đầy trăm ngày đều phải nghe tiếng tim đập của mẫu thân đi vào giấc ngủ, mà Lam Hoán sinh hạ không đủ một tháng nhất định phải trở về tiền tuyến sông Hoài. Lam Hân cả đêm khóc nháo muốn mẫu thân, Nhiếp Hoài Tang sụp đổ bên cạnh chỉ có thể ôm cháu trấn an, thẳng đến lúc đứa nhỏ khóc mệt mỏi mới ngủ.
Đã hơn một năm không thấy, đứa nhỏ đối với mẫu thân không muốn xa rời chỉ có tăng không giảm, tuy rẳng mỗi ngày ngoài miệng nói muốn phụ thân nhưng cho tới bây giờ đều chỉ nguyện ý trông coi bên cạnh Lam Hoán, đi đường lớn một chút cũng đau lòng Lam Hoán mệt nhọc, đường xa hơn một chút cũng không muốn được ôm. Hiện giờ nghe nói Lam Hoán bị bệnh, lại liên quan đến chuyện chính mình muốn ra ngoài chơi cũng không muốn nói.
Nhiếp Hoài Tang ngồi sát vào Lam Hân "A Hân, mẫu thân con không phải thân thể không tốt, là con có tiểu đệ đệ."
Lam Hân liền vui vẻ nói "Con có thể có đệ đệ chơi với con sao? Để cho đệ đệ nghe lời của con, giống ... Thúc phụ đối với mẫu thân vậy?"
Đệ đệ vẫn là muội muội.... Còn không có chắc chắn đâu, Nhiếp Hoài Tang oán thầm. Lam Trạm đối với Lam Hoán đương nhiên là bảo hộ đến trong xương cốt, ngay cả Ngụy Anh nói giỡn một câu mặt đều lạnh, chỉ sợ.... Sẽ có đệ đệ giống như ta đi.
"Đương nhiên, cho nên con còn không mau đến Hàn Thất, đi chậm, sự vụ của tông chủ còn phải sắp xếp." Nhiếp Hoài Tang khuyến khích "Chỉ cần mẫu thân dẫn con xuống núi, con có thể cùng với đệ đệ chưa sinh ra chơi đùa, còn có thể cùng mẫu thân nhìn Ngô Đồng, ngồi thuyền, ăn đường cao*....."
*Đường cao: nguyên liệu là bột mì, đường trắng, đường đỏ. Hương vị ngọt ngào ngon miệng, xốp giòn.
Lam Hân nghe thấy ánh mắt phát sáng, bước chân ngắn nhỏ nhanh như chớp chạy tới Hàn Thất.
Vân Thâm Bất Tri Xứ từ trước đến nay giờ Hợi nghỉ ngơi, giờ Mẹo làm việc. Nhưng Lam Hoán là tông chủ chẳng phải nghiêm khắc theo yêu cầu này. Lam Hân tan học đã muốn qua phân nửa giờ thìn, Hàn Thất vẫn im lặng như cũ, Lam Hoán tựa hồ vẫn ngủ say.
Lam Hân lặng lẽ vào cửa, trên án thư ở gian ngoài đặt từng chồng công vụ chỉnh tề, bút mực đã khô rồi. Duy nhất bình phong đã đổi một bức tranh mới.... Lam Hân liếc mắt một cái liền nhận ra người trong bức tranh là phụ thân của nhóc, Nhiếp Minh Quyết. Tóc đen búi cao, mày kiếm mắt sáng, xung quanh là trời đông tuyết phủ, phụ thân mặc bạc y nhuyễn giáp, thắt lưng đeo đao dài, gập một chân ngồi trên một khối núi đá, tay phải đặt trên đầu gối, mà trên bao cổ tay lại có một con hùng ưng thật lớn hiên ngang đứng. Lam Hân biết, đó là Hải Đông Thanh của phụ thân, tên là Ngư Tiên, cùng với Hải Đông Thanh Xích Tố của mẫu thân là một đôi. Bên cạnh bức tranh dùng chữ Khải Lan Đình Hành để viết:
Bồng sơn thử khứ vô đa lộ,
Thanh điểu ân cần vo tham khán.
(Bồng Lai ít đường lui tới,
Cậy nhờ chim xanh rẽ lối thông.
Vô Đề- Lý Thương Ẩn. )
Hàn Thất vẫn im lặng như cũ, có tiếng hít thở mềm nhẹ truyền đến. Lam Hân rón ra rón rén đi vào nội thất, màn trướng trong nguyệt động sàng* hạ xuống một nửa, mẫu thân sợi tóc tán loạn nghiêng người nằm, lộ ra làn da tuyết trắng, lông mi thật dài theo hô hấp run run, trên người phủ chăn mỏng, thân thể mảnh khảnh cùng bụng hơi nhô lên.
*Nguyệt động sàng: khung giường cổ có hình tròn như mặt trăng.
Lam Hân đến gần, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng sờ bụng nhô ra của mẫu thân, cách chăn mỏng vẫn mềm mại, Lam Hân tò mò mà đến gần hơn, bên trong thật sự có tiểu đệ đệ sao?
Đầu bị bàn tay ôn nhu vuốt ve, Lam Hân ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhu hòa của Lam Hoán, đáy con ngươi phản phất giống như nước mùa thu, ôn nhu nói "Tan học?"
Lam Hân từ trước đến nay thích nhất Lam Hoán, lập tức cọ vào lòng ngực y, nhỏ giọng nói "Mẫu thân, thúc công nói Ngô Đồng, mẫu thân dẫn con đi Thải Y trấn xem Ngô Đồng đi."
Lam Hoán nhẹ giọng cười nói "Thúc công không cho các con xuống núi đúng không?"
"Không cho chúng con một mình đi ra ngoài." Lam Hân lập tức giống như con thỏ cúi lỗ tai "Phải có cha mẹ đi theo mới được."
Lam Hoán nghĩ nghĩ, xốc chăn lên, chống thân thể ngồi xuống, chuyển tới phía sau bình phong, thay đổi một thân xuân sam nhẹ nhàng, mạt ngạch chưa đeo, phát quan cũng không mang. Nhìn thoáng qua ánh mắt nghi hoặc của đứa con, y thuần thục đem quần áo của đứa con cũng thay đổi.
Lam Hân nhìn thấy mình mặc quần áo bình thường màu xanh nhạt, mạt ngạch cũng bị mẫu thân lấy ra. Nhìn nhìn lại mẫu thân áo dài mỏng màu xanh ngọc nhạt, ẩn ẩn thêu con chim trắng trong đám mây cùng cảnh thiên nhiên, không kịp mở miệng đặt câu hỏi, chỉ thấy Lam Hoán buộc thắt lưng, đeo Liệt Băng cùng túi Càn Khôn lên, một phen ôm lấy nhóc, mang theo Sóc Nguyệt đi tới trước sơn môn.
"Mẫu thân có mang ngọc lệnh không?" Lam Hân trộm hỏi "Con nghe Lam Dịch bá bá nói, phải có ngọc lệnh mới có thể xuống núi."
"Muốn cái ngọc lệnh gì." Lam Hoán vui vẻ nói, nâng tay triệt hạ cấm chế sơn môn, đến khi ra cửa mới vung tay lên, một lần nữa đóng kết giới lại.
Khó trách thúc phụ Vong Cơ luôn nhìn chằm chằm mẫu thân, Lam Hân nghĩ, nếu như nhóc không ngoan như vậy nhất dịnh sẽ bị thúc phụ đánh đòn.
Ra sơn môn, Lam Hân liền cảm thấy chính mình như ở trong đám mây, qua hồi lâu mới phản ứng lại chính mình là được mẫu thân ôm ngự kiếm, đi đến Thải Y trấn.
Chóp mũi bỗng nhiên có một mùi thơm ngát, nghe thấy mùi thơm hoa dành dành quen thuộc trên người mẫu thân, mùi thơm này rõ ràng không giống với cảm giác, nguyên lai là Lam Hoán đã sớm đáp xuống trước sườn núi nhỏ Thải Y trấn. Cây Ngô Đồng trắng cao lớn đứng thẳng dưới bầu trời xanh thắm, chuông nhỏ trắng tím vẫn nở đầy cây, thơm ngát đầy vùng quê, thơm ngát tràn vào mũi.
"Có nhìn thấy không?' Lam Hoán đem đứa con ba tuổi nâng lên, Lam Hân cười khanh khách, đưa tay hái được một cái "Cài cho mẫu thân." Đợi nhóc xuống mặt đất, lại đưa tay đem hoa Ngô Đồng cắm vào đai lưng của Lam Hoán "Cài cho muội muội."
Lam Hoán cẩn thận ngồi xổm xuống, xoa xoa bụi trên mặt đứa con, vui vẻ nói "Làm sao biến thành muội muội? A Hân muốn đệ đệ hay là muội muội?"
Lam Hân nhìn y, nghiêm túc nói "Đều muốn."
Lam Hoán nhịn không được cười ra tiếng, nhéo mặt của nhóc "Nhóc ranh lòng tham không đáy, đến, mẫu thân dẫn con đi ngồi thuyền, nhìn Thải Y trấn chân chính!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro