Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12: Nhạn Về (2)

Đầu tháng chín, tiết Bạch Lộ*.

*Bạch Lộ: bắt đầu ngày 7,8 tháng 9 kết thúc vào ngày 23, 24 tháng 9.

Con cua, hoa cúc, thù du. Không khí gần Trung Thu dày đặc lên một chút, tiên phủ Bất Tịnh Thế cũng bắt đầu bận rộn dần dần. Năm ngoái tiên phủ nhiều người náo nhiệt, người làm trong nhà và môn sinh qua lại không ngừng. Mà từ đầu năm lão tông chủ qua đời, đương gia chủ mẫu Lam Hoán nhân cơ hội này giải quyết nhanh chóng đem một đám môn sinh người làm trong nhà đã muốn lục đục nội bộ hoặc là không muốn ở lâu đuổi đi, hiện giờ Bất Tịnh Thế chỉ còn lại hơn bốn mươi người, tuy có chút quạnh quẽ nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ.

Lúc Nhiếp Minh Quyết vào sân, Lam Hoán đang ngồi trên xích đu đung đưa qua lại, quyển sách trong tay vẫn cầm vững vàng, cây quế phía sau nở thành một cây hồng vàng, gió thu thổi qua, trên người Lam Hoán đều là hoa quế thơm ngát.

Trong lòng Nhiếp Minh Quyết ôm một đứa trẻ ba bốn tháng, trắng nõn non nớt, cũng không sợ người lạ, có lẽ là đối với Nhiếp Minh Quyết rất quen thuộc, ngẫu nhiên cọ cọ mặt, liền bắt đầu cười khanh khách.

"Là con của Hà sư huynh?" Lam Hoán dừng xích đu lại, đợi Nhiếp Minh Quyết ôm đứa nhỏ đi đến bên cạnh y, đưa tay chọc chọc mặt của đứa nhỏ, đứa nhỏ cầm lấy ngón tay của y, quơ quơ muốn bỏ vào miệng.

"Ai nha, cái này không thể ăn! Đó là người của sư phụ con." Một tay Nhiếp Minh Quyết kéo tay Lam Hoán xuống, đứa nhỏ ủy khuất mà nhìn sư phụ của mình, đầu chui vào trong lòng hắn.

Sau một lúc lâu, Lam Hoán mới hỏi "Ngươi... Đây là thu nhận đồ đệ?"

Nhiếp Minh Quyết đương nhiên "Hà Vân vừa sinh ra là đồ đệ của cha ta. Ài, đệ muội (em dâu) nói, muốn hai ta đặt tên, đứa nhỏ sinh vào Lập Hạ, vẫn là giữa trưa."

Lam Hoán dở khóc dở cười, y quả thực đối với việc đặt tên không phải rất thông hiểu. Nhiếp Minh Quyết nói "Người ta nói, hai vợ chồng bọn họ không có hi vọng cầu xin gì, chính là cầu đứa nhỏ bình an khỏe mạnh, lại còn một cái, còn được hưởng dáng vẻ vui vẻ của Trạch Vu Quân."

Hắn nói như thế, Lam Hoán liền không thể từ chối, thầm nghĩ nghĩ "Sinh vào Lập Hạ?"

"Còn không phải vậy sao." Nhiếp Minh Quyết vỗ vỗ đứa nhỏ trong lồng ngực "Còn đúng lúc giữa trưa, thời điểm rất nóng."

"Lập Hạ có ba khoảng thời gian, khoảng thời gian thứ nhất dế nhũi gáy, khoảng thời gian thứ hai con giun đất ra ngoài, khoảng thời gian thứ ba dưa núi sinh trưởng." Lam Hoán nhẹ giọng nói, rồi lập tức cười thẹn thùng "Sinh thần ngũ hành, ta thật sự không hiểu. Nhưng Lập Hạ là ngày tốt vạn vật sinh trưởng..." Y cúi đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn quyển sách cầm trong tay, một khắc kia giống như có ánh mặt trời rơi xuống trong mắt y "Xuân nhật trì trì, thái phiền kỳ kỳ*. Hà Kỳ, như thế nào?"

*Trích bài thơ Thất Nguyệt- Khổng Tử. Đại ý: xuân tới ngày dần dần dài, các cô gái vội vàng đi hái bạch hao.

Nhiếp Minh Quyết tinh tế thưởng thức cái tên này, trong ánh mắt phút chốc có kinh ngạc mừng rỡ "Xuân nhật trì trì, thái phiền kỳ kỳ. Hay... Hay, vậy kêu Hà Kỳ!"

Tiểu Hà Kỳ có được tên mới dị thường vui vẻ mà vươn tay hướng Lam Hoán, Lam Hoán theo bản năng nâng cánh tay lên, ôm đứa nhỏ vào trong lồng ngực.

Đứa nhỏ rất nhẹ, được ôm liền vươn tay sờ mặt Lam Hoán, hình như không nhận biết sư nương xinh đẹp của mình. Nhưng mị lực của mĩ nhân vĩnh viễn là vô hạn, đứa nhỏ chỉ ngây người trong chốc lát. Nhiếp Minh Quyết đưa tay cũng không muốn quay trở lại, tiểu Hà Kỳ gắt gao ôm cổ Lam Hoán. Khôn trạch rất hiếm thấy nhưng phần lớn là mỹ nhân, xương cốt mềm mại, còn có mùi thơm ấm áp của cơ thể, Lam Hoán trưởng thành là mỹ nhân, mấy đứa nhỏ đặc biệt yêu thích. Hà Kỳ bắt lấy tóc chơi trong lốc lát, sau đó quả quyết vứt đi, đưa tay đi nắm viên trang sức trên mạt ngạch của y.

.... Thật sự là cùng sư phụ giống nhau như đúc.

Lam Hoán ngửa mặt ra phía sau tránh né được bàn tay của đứa nhỏ. Nhiếp Minh Quyết cũng đã ôm đứa nhỏ về, nặn nặn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, nói "Con thỏ nhỏ thằng nhóc con thật lớn mất, đó là sư nương của con." Nói xong đem mặt của tiểu Hà Kỳ xoay qua hướng Lam Hoán "Nhỏ như vậy liền biết nhìn mỹ nhân? Hừ? Đây là vợ của sư phụ, không được nhìn!"

Đột nhiên rời khỏi ôm ấp ấm áp mềm mại, đứa nhỏ giật giật người, bật ra tiếng khóc. Lần này Nhiếp Minh Quyết bị bất ngờ không kịp phòng bị, đành phải ôm vỗ vỗ, cũng may đứa nhỏ dễ dỗ, vỗ nhẹ vài cái liền nín khóc, ủy khuất mà mở to mắt, trong ánh mắt hàm chứa một túi nước mắt.

"Tiểu bại hoại." Nhiếp Minh Quyết nhéo nhéo cái mũi của Hà Kỳ, túm túm ống tay áo của Lam Hoán " Thuận tiện liền đặt một cái tự đi."

Lam Hoán lấy ra mảnh tơ lụa, tinh tế lau đi nước mắt và nước mũi trên mặt Hà Kỳ, chậm rãi nói "Thải phiên kì kì, không bằng... Mậu Sinh? Sinh ky phồn mậu*?

*Sinh ky phồn mậu: sức sống sum suê.

"Hà Kỳ, tự Mậu Sinh." Nhiếp Minh Quyết nghĩ nghĩ "Đi, cái này tìm Hà Vân đi. Ngươi... Đều thu dọn tốt rồi?"

Cuối cùng vẫn là hỏi tới, Lam Hoán cúi đầu than nhỏ một tiếng, Nhiếp Minh Quyết một tay ôm đứa nhỏ, tới gần y ôm ôm, thấp giọng nói "Thanh Hành Quân.... Đang ở sảnh lớn. Ta... Ta đi tìm Hà Vân, cha con hai người trước tiên tán gẫu."

Đã hứa là không được phép thương tâm, Lam Hoán gật gật đầu, nhìn theo Nhiếp Minh Quyết mang đồ đệ nhỏ rời đi.

Lúc Lam Hoán đến sảnh lớn, Thanh Hành Quân đang cùng Từ Song trò chuyện rất vui, thấy Lam Hoán vào liền đứng dậy. Lam Hoán hành lễ xong mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy phụ thân của mình.

Thanh Hành Quân cùng Lam Trạm giống nhau cực kì, Lam Hoán gần như giống mẫu thân, nhất là đôi mắt quả nho đen. Thanh Hành Quân vỗ vỗ vai của y, đã hơn một năm không nhìn thấy, xa lạ tới nỗi không thể mở miệng nói cái gì.

Hồi lâu, Thanh Hành Quân mới xoa xoa vai của y "Thần sắc không tốt lắm, nhìn gầy."

"Mấy ngày trước đây thèm lạnh dẫn đến phong hàn, chưa tốt, lại.... Cũng không có việc gì trở ngại." Lam Hoán nâng mắt lên "Phụ thân vẫn khỏe mạnh?"

Thanh Hành Quân gật gật đầu "Tất nhiên là khỏe mạnh, nếu không, làm sao tự mình đi đón con về nhà." Hồi lâu mới nhẹ giọng nói "Đi thôi."

Lam Hoán gật gật đầu, nhìn xung quanh. Từ Song nói "Sư huynh nói..... Hắn sẽ không tiễn đưa, Lam tông chủ cùng Trạch Vu Quân lên đường bình an."

Ly biệt rất thương tâm, Lam Hoán biết Nhiếp Minh Quyết luyến tiếc y, nhưng lại không ngờ cũng không chịu nổi y rời đi. Hồi lâu, y nhìn phụ thân một cái, nhẹ nhàng gật đầu, liền theo phụ thân đi đến cổng thành Bất Tịnh Thế, triệu kiếm bay lên không.

Môn sinh phía sau cũng bay lên trời theo hai người, nhắm thẳng trời xanh mà lên. Lam Hoán đột nhiên mở miệng "Phụ thân, xin đợi con một lát."

Nhiếp Minh Quyết không muốn cùng y ly biệt, lại nhất định không chịu đến nhìn y rời đi, vô luân như thế nào, y đều muốn trở về nhìn một cái.

Thanh Hành Quân vuốt cằm, tìm một chỗ dừng lại. Lam Hoán tạ ơn phụ thân, ngự Sóc Nguyệt trở về Bất Tịnh Thế.

Nhiếp Minh Quyết cố ý né tránh cảnh cha con Lam Hoán rời đi, hắn sống đến hiện giờ đã trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt... Thật sự là nội tâm hoàn toàn đau.

Thời khắc tiễn biệt này, Nhiếp Minh Quyết liền cảm thấy tưởng niệm giống như thủy triều tuôn ra, hắn giống như phát điên mà nhớ Lam Hoán, nhớ y ở trong lòng mình hiền dịu và ôn nhu, nhớ đến thời điểm chính mình không chống đỡ được nữa ánh mắt kiên định cùng bóng dáng thẳng đứng trong tuyết trắng, nhớ đến y ôn như lưu luyến và thanh thuần.... Đúng vậy, phụ thân chính là vì hắn, chọn tới một người vợ tốt nhất trên đời.

Thật lâu sau, hắn chậm rãi đứng lên, nhịn không được đi đến trong viện, nghĩ muốn nhìn bóng dáng cuối cùng của y, nhưng mà lọt vào trong tầm mắt chỉ có núi xanh xa xôi mơ hồ, đám mây cuồn cuộn đám mây chậm rãi đầy trời.

Nhưng mà rất nhanh, từ trong không trung có người ngự kiếm phá không mà đến. Nhiếp Minh Quyết mạnh mẽ quay người lại, chính là nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt mang theo màu tuyết của Sóc Nguyệt. Bóng người trên thân kiếm thậm chí không đợi kiếm dừng liền nhảy xuống, quần áo tuyết trắng thêu đám mây mang theo ánh mắt trời đầy sao nhào vào trong lòng hắn.

Nhiếp Minh Quyết vươn hai tay đón được y, gắt gao ôm y, mùi thơm hoa dành dành nháy mắt quanh quẩn khắp các giác quan, thân thể mềm mại rúc vào trong lòng hắn, giống như là sau mỗi lần quan hệ thân mật tìm đến ôm lấy nhau. Lam Hoán ôm thắt lưng của hắn, thanh âm khàn khàn "Minh Quyết, ngươi tới đưa tiễn ta đi, ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không đến."

"Không tiễn." Nhiếp Minh Quyết điên cuồng mà hôn mặt và mắt của y, hôn dến tóc và cổ, nước mắt không nhịn được mà rơi trên quần áo của Lam Hoán "Ngươi đi, ta không tiễn ngươi, không tiễn, nhưng ngươi muốn tới, vô luận nhiều mưa gió, vô luận rất xa, vô luận trên đường có cái gì.... Ta đều đi đón ngươi." Nhiếp Minh Quyết lau nước mắt trên mặt của hắn "Đừng khóc, Vân Thâm Bất Tri Xứ nhiều quy cũ, ngươi rời khỏi đã hơn một năm không ai quản ngươi, trở về phải thích ứng lần nữa, không thể giống như ở với ta dẫn theo ngươi chạy loạn, cũng không được thèm lạnh lại sinh bệnh không ai chăm sóc ngươi, đồ vật này nọ đều mang dủ, Vân Thâm Bất Tri Xứ không có canh thịt dê cũng không có tô lạc*, ngươi phải ăn cơm thật ngon, chờ ta..."

*Tô lạc: một loại chế phẩm từ sữa, thường là sữa dê, có nhiều loại như: sữa đặc, phô mai.

Lam Hoán khóc đến cả người phát run, không ngừng gật đầu, cũng nghẹn ngào đến một chữ cũng nói không được. Hai người liền như vậy trầm mặc xuống, thẳng đến khi Nhiếp Minh Quyết một lần nữa ôm y vào lòng.

Cuối cùng hắn cũng không dám nói chờ chính mình như thế nào. Đợi đến khi nào là không biết bao giờ, Lam Hoán cũng không phải cô gái nhỏ, tự nhiên cũng không đuổi theo hắn cần một cái hứa hẹn hoặc là ngày về. Trong gió thu xào xạc có lá ngô đồng rơi, tăng thêm ánh sáng trời chiều sầu não, chiếu rọi bóng hình đen đậm kéo dài của hai người.

Cuối cùng, Nhiếp Minh Quyết hôn hôn cái trán của y, viên trang sức giọt nước mưa trong trẻo lại một lần nữa bị hắn nâng lên chùi phẳng, nhẹ giọng nói "Đi thôi, đừng để cho nhạc phụ đại nhân chờ lâu.... Ta sẽ tới gặp ngươi, mang theo thứ ngươi thích ăn."

Lam Hoán xoay người, một lần nữa ngự kiếm, mạt ngạch phía sau thổi xuống thật nhẹ nhàng. Nhiếp Minh Quyết nhìn theo y rời đi xa, cuối cùng trước mắt chỉ còn một mảnh sương chiều mênh mông.

Sau đó hắn xoay người, đi vào tiên phủ Bất Tịnh Thế đã bị mây hồng nhuộm thành cam hồng, phương xa trên bầu trời trộn lẫn màu sắc tươi đẹp của máu và lửa đan xen vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro