11: Nhạn Về (1)
"Lễ Kí- Nguyệt Lệnh" có nói:
Trọng Thu chi nguyệt, nhật tại Giác, hôn Khiên Ngưu trung. Manh phong chí, hồng nhạn lai, huyền điểu quy, quần điểu dưỡng tu.
Thiên tử cư Tổng Chương Thái Miếu, thừa nhung lộ, giá bạch lạc, tải bạch kỳ, ý bạch y, phục bạch ngọc, thực ma dữ khuyển, kỳ khí liêm dĩ thâm.
Tháng giữa mùa thu, mặt trời ở chòm sao Giác, sao khiên ngưu qua kinh tuyến vào buổi chiều. Gió thổi mạnh, chim hồng nhạn bay về, chim én về Nam, chim chóc tích lương thực.
Thiên tử ngự cung Tổng Chương, ngự xe trận, thắng ngựa bạch có bờm đen, trương cờ trắng, mặc phẩm phục trắng, đeo ngọc trắng, ăn vừng và thịt chó. Dùng đồ có góc và sâu.
Lam Khải Nhân chắp tay đứng trong phòng học Lan Thất, nhìn môn sinh nghe học gật gù đắc ý, "Lễ Ký" là một trong hai bài khó nhất của tứ thư ngũ kinh, Nguyệt Lệnh hành văn rất tốt, mà đệ tử nội môn năm nay hình như có chút thanh hoàng bất tiếp*, thoáng chốc đã qua hơn mười ngày, ngay cả quy phạm thứ nhất "trọng thu chi nguyệt" cũng chưa có thể học thuộc.
*Thanh hoàng bất tiếp: lương thực đã ăn xong mà lương thực mới chưa có. Ví von việc cũ mới đều mất đi sự nối tiếp.
Để mấy đứa nhỏ này ở Lan Thất tiếp tục đọc thuộc lòng, Lam Khải Nhân chắp tay đi tới Hàn Thất, gõ cánh cửa. Âm thanh ôn hòa của Thanh Hành Quân truyền đến "Vào đi."
Lam Khải Nhân đi đến trước mặt Thanh Hành Quân ngồi nghiêm chỉnh, trước bàn tông chủ bày đầy bản ghi chép, sau một lúc lâu, Lam Khải Nhân mới mở miệng "Huynh trưởng còn chưa chọn được người vừa ý?"
Thanh Hành Quân lắc lắc đầu, ánh mắt có chút ảm đạm "Từ khi ta xuất quan đến nay không có người có năng lực vừa mắt, Vong Cơ thật khó có thể đảm nhiệm trách nhiệm to lớn, ngược lại có thể theo gia tộc chưởng phạt, sửa chữa sách cổ. Nhưng người phụ trợ, người được chọn tốt nhất là Lam Dịch. Chính là Lam Dịch này đầu óc hiểu biết vượt trội nhưng cũng không thông hiểu tùy cơ ứng biến chu toàn, càng thiếu quả quyết.... Vong Cơ và hắn, cũng là xa lạ."
Lam Khải Nhân khẽ thở dài một cái. Thanh Hành Quân bế quan rất lâu, sớm có ý nghĩ bồi dưỡng người nối nghiệp, lần này xuất quan chính là vì chọn lựa người phụ trợ cho con trai dưới gối của hắn- Lam Vong Cơ là kiền nguyên. Nhưng mà lần này lựa chọn cũng không có người vừa ý. Thở dài ngừng lại hay là muốn tiếp tục, Lam Khải Nhân lại ngừng một chút, ngẩng đầu nói "Huynh trưởng, Khải Nhân có một người có thể tiến cử, chính là.... Người mấy ngày gần đây sắp quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngón tay Thanh Hành Quân ngừng lại, ngẩng đầu nhìn đệ đệ, sau một lúc lâu mới rõ ràng "Ngươi nói chính là, Hi Thần?"
"Đúng vậy." Lam Khải Nhân cẩn thận nói "Hi Thần sớm thông minh, tư chất tự nhiên sáng trí, thành danh cực sớm, là người nhỏ tuổi nhất có được danh hào trong tiên môn bách gia mấy trăm năm nay. Chỉ duy nhất..."
"Chỉ duy nhất đứa nhỏ này là khôn trạch, vả lại đã xuất giá." Thanh Hành Quân nhíu mi thở dài "Nhiếp gia như thế nào?"
"Hai tháng trước Nhiếp lão tông chủ đột nhiên qua đời, Bất Tịnh Thế đại loạn, Hi Thần xứ lý rất ngay ngắn rõ ràng." Lam Khải Nhân khó được mà tán thưởng "Ngoài ra, Nhiếp tông chủ.... Chính là Nhiếp Minh Quyết cùng ta bàn bạc, có thể lần này về nhà thăm bố mẹ để cho Hi Thần ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ lâu dài."
Thanh Hành Quân do dự hồi lâu mới nói "Quả thực hiện giờ Thanh Hà Nhiếp thị không an toàn, nếu không cũng không thỉnh cầu cho nhị công tử lấy danh nghĩa nghe học đến trốn tránh. Chính là.... Nếu Nhiếp tông chủ muốn cho Hi Thần ở lại Cô Tô lâu dài, sợ là Hi Thần cũng không thể giúp Vong Cơ cái gì."
Lam Khải Nhân có chút không rõ lý do "Cô Tô Lam thị ta cần Hi Thần, với lại Thanh Hà không an toàn, đón Hi Thần trở về cũng là thuận theo tự nhiên, vì sao lại...."
Thanh Hành Quân lắc đầu "Dù sao Hi Thần cũng là khôn trạch. Nếu Thanh Hà Nhiếp thị đã bị Kì Sơn Ôn thị nhìn chòng chọc, xuất phát từ ý nghĩ giữ lại huyết mạch, chỉ sợ cũng đã cân nhắc trước để cho Hi Thần hoài con nối dòng, cho nên đưa về Cô Tô.... Trung Thu trước đón Hi Thần về, nếu đã muốn.... Sẽ không cần phải lo lắng."
Lam Khải Nhân đáp một tiếng, nhìn ra huynh trưởng có ý không muốn nhắc tới, liền rời khỏi Hàn Thất.
.....
Trong chớp mắt đã là ngày bảy tháng bảy, đường phố Thanh Hà lại bắt đầu náo nhiệt, trên đường phố liên tục bày biện mứt hoa quả loại xanh, thủy thượng phù (chú thích 1). Mỗi khi đến ngày hội long trọng hay hội chùa, Nhiếp Minh Quyết sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào mang Lam Hoán đi ra ngoài. Mà Lam Hoán những ngày gần đây mệt mỏi uể oải, lại vì nắng gắt cuối thu oi bức mà tham lạnh nên bắt đầu sốt. Bị Nhiếp Minh Quyết bắt nằm mấy ngày, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi, liền một mực ôm cánh tay Nhiếp Minh Quyết không buông, đi theo hắn trên đường phố.
Không cần phải nói đến kẹo hạt vừng mới chiên, tiếu yểm nhân* được đè uốn, các loại xảo quả*, anh đào tất la. Cũng không cần phải nói đến trong tiệm ăn mới có hòe diệp lãnh đào (chú thích 2), cũng chuyên kinh doanh về thức ăn chay, măng lạnh, canh chay, canh cơm chay từ măng, còn có món súp. Quán cơm có bán đậu hủ chiên, cá chiên, cá khô chiên, rau xào, cà chiên (chú thích 3). Người tới không dứt. Nhiếp Minh Quyết mua một cân trái cây, ông chủ kia liền vô cùng cao hứng mà đem một đôi "tướng quân trái cây" nhét vào trong lòng Lam Hoán.
Xảo quả: Xảo quả là một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè.
*Tướng quân trái cây: vào thời Tống, các hàng quán trên phố vào đêm Thất Tịch bán xảo quả. Nếu mua một cân xảo quả, trong đó còn có thể có một đôi thân khoát chiến giáp như tượng thần canh giữ, được gọi là "tướng quân trái cây".
"Bộ dạng hai tướng quân này giống nhau như đúc." Lam Hoán vui vẻ nói, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Quyết "Ta muốn đem về cho A Trạm."
Nhiếp Minh Quyết sờ sờ tóc của y, cái trán chạm vào nhau, Lam Hoán ngẩng đầu, cũng cọ cọ mặt hắn, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau rất lâu, Nhiếp Minh Quyết mới mở miệng "Cô Tô sợ là không có cái này, không bằng trái cây này cũng đem về một ít cho đệ đệ của ngươi, hiện giờ hắn mới mười bốn đi?"
Lam Hoán gật gật đầu, có chút khó xử "Kỳ thật ta cũng không biết A Trạm thích gì, năm ngoái đến Thanh Hà chỉ gặp phụ thân cùng hắn một lần." Nhiếp Minh Quyết thấy y lúng túng, liền dắt tay y vừa đi vừa nói "A Trạm dù sao cũng còn nhỏ, có nhiều loại trái cây cũng không sao. Nhưng nhạc phụ đại nhân cùng thúc phụ, không biết thích cái gì?"
"Lễ bái sư hàng năm không phải là giấy và bút mực, thì chính là sách và trà cụ." Lam Hoán có chút nhớ nhung cười, lại phát sầu nói "Mà kỳ thật thúc phụ cũng không thích như thế, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, bên Thanh Hà nổi tiếng là rượu, ta cũng không thể mang về Cô Tô."
Nếu nói mang về cho đệ đệ thì còn có thể mang một chút đồ ăn, phụ thân cùng thúc phụ không biết nên như thế nào. Nhiếp Minh Quyết nghĩ nghĩ "Một vài thứ nhạc phụ đại nhân yêu thích là cái gì?"
Lam Hoán suy nghĩ hồi lâu mới trả lời "Đa số Cô Tô Lam thị tu hành cầm, trước đây ta cũng vậy. Nhưng... Phụ thân và ta giống nhau, tu hành nhiều loại nhạc cụ. Thích nhất chính là hồ cầm."
Nhiếp Minh Quyết trăm triệu lần không nghĩ tới Lam tông chủ tu hành nhã nhạc thế nhưng thích hồ cầm, chỉ nghe Lam Hoán tiếp tục nói "Nghe nói, ngoại tổ phụ (ông ngoại) cũng tu hành hồ cầm. Phụ thân thiên phú dị bẩm, đương nhiên từ đây suy ra mà biết."
"Như thế.... Trái lại dễ xử lí. Cây kéo đàn của hồ cầm sợ nhất là bị mài mòn, không bằng... Dùng tùng hương như thế nào?"
Rõ ràng Lam Hoán hoàn toàn không hiểu hồ cầm, nghe thấy tùng hương có chút kinh ngạc, nhưng y cũng không có hỏi, Nhiếp Minh Quyết tiếp tục nói "Tân Hương chính là có Tùng Hương tốt nhất, cũng có Tùng Bách điều hòa hương thơm, ngươi mang một ít trở về cho trưởng bối. Về phần A Trạm, ngươi thích cái gì liền cho hắn cái đó."
Lam Hoán nhẹ cười ra tiếng, cười trong chốc lát mới nói "A Trạm thích động vật nhỏ, nhưng mà Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi dưỡng thú cưng, sợ là không thể mang về, vừa lúc này có vài động vật nhỏ."
Nhiếp Minh Quyết bất đắc dĩ mà lắc đầu "Nhà các ngươi nhiều quy cũ...." Lại nghe Lam Hoán cúi đầu cười nói "Hiện tại không phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi cũng không phải người Cô Tô Lam thị, quy cũ nhiều như vậy, ngươi có thể không tuân thủ."
Nhiếp Minh Quyết cúi người xuống, tiến đến bên tai y "Nhưng ngươi là Cô Tô Lam thị.... Đông sàng khoái tế*."
*Đông sàng khoái tế: đối nhân xứ thế rộng lượng mới là con rể xuất chúng. Là lời khen con rể.
Lam Hoán xấu hổ đến cúi đầu, âm thầm chọt trên lưng hắn một chút, lại bị Nhiếp Minh Quyết một phen dắt đi, kéo y đi đến quán nước. Ông chủ gặp người tiên môn đến, vội vàng giới thiệu nước "Hai vị, đến thử nước lạnh* tinh khiết nhà chúng tôi."
*Nước lạnh: chỉ nước suối Vân Nam hoặc là nước ngầm, đông ấm hạ lạnh, có công hiệu giải khát, mùa hè uống lạnh như nước đá.
Nhiếp Minh Quyết một phen ngăn lại "Nước Hương Nhu Tía là được rồi, vợ bệnh còn chưa hết." Quay đầu lại nhìn Lam Hoán một cái "Không được thèm lạnh."
Ông chủ vội vàng kêu to, rất nhanh mang lên hai ống nước cây Hương Nhu, Lam Hoán túm túm tay áo hắn "Bên kia là cái gì?"
"Ngưu lang chức nữ." Nhiếp Minh Quyết nheo mắt lại nhìn, khi ánh mắt hắn chuyển hướng bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ không muốn. Lam Hoán liếc mắt một cái nhìn ra ánh mắt của hắn, tiến lên từng bước ôm lấy thắt lưng hắn.
Nhiếp Minh Quyết gắt gao đem y kéo vào lòng, không ngừng hôn lên trán và đỉnh đầu của y, hận không thể đem người trong lòng ngực nhập vào ruột thịt. Lam Hoán vòng qua ôm thắt lưng hắn, hai người dây dưa rất lâu, Lam Hoán mới ngẩng đầu, hai mắt rất đẹp lộ ra một chút đỏ. Nhiếp Minh Quyết lau nước mắt ở khóe mắt của y, khàn khàn mà thấp giọng nói "Đừng khóc, về nhà thăm cha mẹ, sau đó ở lại Cô tô thật tốt. Nếu nhớ có thể viết thư cho ta, chờ ta.... Đón ngươi về nhà."
Chung quy hắn cũng không nói ra khi nào thì mới quay về, Lam Hoán nhỏ tuổi, không nhạy cảm như người lớn, chính là không muốn mà ôm hắn yên lặng rơi nước mắt. Tim Nhiếp Minh Quyết như bị đao cắt, một lần nữa ôm lấy y, nhịn không được cũng rơi nước mắt.
...... A Hoán phải đi, lần này đi.... E rằng sẽ không trở về.
Dưới sự áp chế của Kì Sơn Ôn thị hắn không biết khi nào mới có thể an toàn, nhưng một ngày không an toàn, một ngày hắn cũng không dám cho Lam Hoán trở về, bên cạnh hắn quá mức nguy hiểm, hắn cũng còn trẻ, cánh chim chưa đủ lớn để có thể vì người mình yêu mà dang hai cánh ra che chở tất cả mưa máu gió tanh.
Lam Hoán khóc đứt quãng, sau một lúc Nhiếp Minh Quyết mới nghe y cúi đầu mà nói "Ta biết ngươi sợ ta gặp chuyện không may nên mới muốn ta về nhà, ngươi nhất định phải tới đón ta.... Ta không sợ có nguy hiểm, chúng ta có thể chờ...."
A Hoán của hắn cực kì thông minh, cho dù nhỏ tuổi, cho dù lớn lên ở tháp ngà voi im lặng, tốt đẹp, nhưng cũng đẩy cửa sổ ra nhìn thế giới mưa gió biến ảo. Nhiếp Minh Quyết trầm mặc. Chờ? Ôn Nhược Hàn tu vi thâm sâu không lường được, như thế nào chờ? Lam Hoán dụi dụi mắt, kiên định mà cầm lấy tay hắn "Chúng ta có lẽ không đợi được hắn già đi, nhưng chúng ta cò thể chờ chính mình lớn lên."
-------------
*Chú thích của tác giả:
1. Theo "Đông kinh mộng hoa lục" ký, chúng sinh cầu con là tập tục ngày trước, mấy ngày trước đêm thất tịch, trước tiên ở trên tấm ván gỗ nhỏ đắp một tầng đất, gieo xuống hạt giống bắp, để cho nó sinh ra mầm non xanh mượt, lại bày trí một vài nhà cỏ, hoa và cây cảnh ở trên mặt, làm thành hình dáng ruộng đất và nhà cửa của hộ thôn nhỏ, gọi là "Xác bản", hoặc đem đậu xanh đậu đỏ, một ít loại lúa mì ngâm ở trong chén, chờ mầm dài ra đủ tấc, lại lấy tơ tầm đỏ, xanh quấn buộc thành một bó, gọi là "Chủng sinh", lại gọi "Ngũ sinh bồn" hoặc "Sinh hoa bồn". Các nơi phía nam gọi là "Phao xảo", đem đậu mầm dài ra gọi là mầm xảo, thậm chí lấy mầm xảo thay thế kim, để qua mặt nước khất xảo. Còn dùng sáp nặn các hình tượng như nhân vật trong chuyện xưa ngưu lang, chức nữ, hoặc ngốc ưng, uyên ương, các loại động vật, đặt ở trên nước du ngoạn, gọi là "Thủy thượng phù".
2. Thức ăn lạnh truyền thống thời Trung Quốc cổ đại. Lấy sợi mì được làm lá cây hòe phối hợp với nước. Mì cắt thành bánh, mảnh, hình dáng sợi, nấu chín, dùng với nước lạnh. Tương tự đến ngày nay gọi là mì lạnh.
3. Xuất xử ở Triều đại Nam tống Ngô Tự Mục "Mộng Lương Lục"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro