Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10: Xuân Tuyết (5)

Trên đệm giường da dê mềm mại có hai chân trắng nhỏ, quấn lấy nhau dưới thân thể nam tử cường tráng, màn trướng buông xuống, ngẫu nhiên có tiếng thở nhẹ. Nam tử thô kệch thở hổn hển một tiếng, liền càng dùng sức mà đâm vào một chút, dẫn tới người dưới thân lại phát ra một tiếng ngâm khẽ thật nhỏ.

Nhiếp Minh Quyết hôn hôn cái trán của y, lui đi ra. Trên trán Lam Hoán đầy mồ hôi, đè thắt lưng chính mình rất lâu, mới một lần nữa tới gần trượng phu của mình, ôm lấy cánh tay hắn.

Nhiếp Minh Quyết tựa vào đầu giường, thấy thế liền rút cánh tay ra "Còn giống đứa nhỏ, lại đây, ta ôm ngươi một cái."

Lam Hoán mệt mỏi mà dựa sát vào trong cánh tay dày rộng của nam nhân, Lam Hoán buồn ngủ đến không mở mắt nổi, vẫn cứ mệt mỏi, liền mang theo giọng mũi ừ một tiếng, rất mềm mại. Nhiếp Minh Quyết nói "A Hoán, thúc phụ nói lễ Trung Thu.... Thanh Hành Quân sẽ đến đón ngươi về nhà."

Trước lễ Trung Thu phải trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ là điều tất nhiên, Lam Hoán cũng không có dị nghị gì, xa quê hương đã hơn một năm cũng chưa từng về nhà, y đương nhiên nhớ phụ thân cùng đệ đệ, còn có tiên phủ bí cảnh mây mù lượn lờ y từ nhỏ lớn lên.

Hiển nhiên Lam Hoán đang ngủ, Nhiếp Minh Quyết cũng chưa nói câu tiếp theo, sợ là cũng mệt mỏi đến hỏng, nhìn y hồi lâu, Nhiếp Minh Quyết mới đứng dậy đến phía sau bình phong thử nhiệt độ của nước, quay lại ôm Lam Hoán vào thùng tắm.

Nước còn chút nóng, Lam Hoán vừa vào nước, một ít miệng vết thương thật nhỏ trên người liền bị nước đâm vào đau xót, y nhịn không được run rẩy một chút, mơ mơ màng màng mà thanh tỉnh một chút, Nhiếp Minh Quyết thay y chà lưng. Lam Hoán vịn vào cạnh thùng tắm, ngẩng đầu lên, rồi chậm rãi đặt đầu trên mu bàn tay đang để trên cạnh thùng tắm.

Hôm nay là ngày hạ táng Nhiếp lão tông chủ, nửa tháng tuyết xuân đứt quãng rốt cục ngừng, dưới ánh mắt trời có tuyết đọng trong suốt, ánh sáng trắng chiếu lóe chói mắt. Lam Hoán cùng hắn một đường đi đến từ đường, cuối cùng, Nhiếp Minh Quyết nắm tay y, ở từ đường một lần nữa cung kính dập đầu ba cái.

Trên chính vị từ đường Nhiếp gia đó là bài vị của chủ mẫu đã mất nhiều năm trước- Tạ thị. Tạ thị mười bảy tuổi đã vào Thanh Hà Nhiếp thị, hai mươi mốt tuổi sinh hạ đứa con cả Nhiếp Minh Quyết sau khi cùng lão tông chủ vợ chồng hòa hợp, tiểu thiếp Tôn thị là nha hoàn hồi môn của Tạ thị, tự nhiên cũng nhập vào nhà. Nhưng mà một chủ một tớ này mệnh khổ, nhiều năm trước liền một trước một sau lần lượt qua đời, mỗi người đều để lại một người con trai. Nhiếp Minh Quyết nắm chặt tay Lam Hoán rất lâu, cuối cùng cùng nhau rời đi.

Nhiếp Minh Quyết dùng cái gáo múc nước xối lên đầu vai y. Lam Hoán dụi dụi mắt, mở đôi mắt nhập nhèm nhìn hắn, Nhiếp Minh Quyết cúi đầu hôn mắt y, Lam Hoán thanh tỉnh một lát, vẫn mệt mỏi mà nhìn hắn, sau một lúc lâu, Nhiếp Minh Quyết cuối cùng cũng không có nói cái gì.

Mấy ngày nay Lí Xương từ lâm trường vội vàng trở về, trên đường nghiêng ngả lảo đảo, Tân Hương Lưu gia phụ thuộc vào Thanh Hà Nhiếp thị đã bị Kì Sơn Ôn thị tiêu diệt, tông miếu cũng hủy. Mà trước đây Lưu gia từng xin giúp đỡ từ Nhiếp thị, Nhiếp Minh Quyết cân nhắc nhiều lần, vẫn là gửi cho Lí Xương một phong thư.... Nhiếp thị hiện giờ như mưa giông trước cơn bão tố, thật sự không có nhiều tinh lực đi bận tâm việc của các gia tộc nhỏ khác.

Lí Xương do dự một đêm, cuối cùng cũng không có ra tay tương trợ.

Hắn muốn nói, A Hoán, chúng ta hiện tại có đứa nhỏ đi.

Nếu như Thanh Hà một đêm bị hủy, tối thiểu hắn còn có thể cùng người âu yếm có một đứa nhỏ, tối thiểu, Vân Thâm Bất Tri Xứ nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử hai người không bị thương tổn.

Nhiếp Minh Quyết nắm chặt nắm tay, cuối cùng sờ sờ mặt y "Ngủ đi, ngủ nhiều trong chốc lát, mấy ngày nay quá mệt mỏi."

Lam Hoán trừng mắt nhìn, tùy ý hắn đem y ra lau khô, chính mình liền chui vào trong chăn. Dù sao y cũng mệt mỏi rất lâu, giờ hợi đã tới, không bao lâu liền ngủ.

Liễu bay phất phơ khắp thành, mây bay chầm chậm, suối xuân vang lên tiếng chảy, đôi chim yến cùng bay, trời trong xanh thẫm có trăng gần tròn, thiếu một khối, lại như trước chiếu xuống ánh sáng trong suốt sáng rực.

Một hồi tuyết xuân cuối cùng của năm mới, đã muốn tan chảy.

......

Chớp mắt đã đến mùa hè, Hà Vân truyền ra tin vui. Lam Hoán không phải chưa từng gặp qua thê tử mới cưới của Hà Vân, bất quá y so với vị tỷ tỷ này muộn vài ngày. Ở ngày lập hạ này có được một bé trai mập ú, Hà Vân cao hứng đến nổi gặp người liền nói. Nhiếp Minh Quyết đương nhiên là vì Hà Vân tổ chức tiệc đầy tháng, giữa buổi tiệc Hà Vân uống say đến không còn biết gì, Lí Xương rất lâu chưa có gặp sư huynh, túm lấy Triệu Lâm nói chuyện, Từ Song lắc lắc mà đến từng bàn kính rượu. Duy nhất Nhiếp Minh Quyết tửu lượng cao, qua mấy đàn tai vẫn rõ mắt vẫn sáng. Lam Hoán lẳng lặng mà ngồi bên cạnh hắn, ngẫu nhiên cúi đầu, viên trang sức trên mạt ngạch, ánh sáng rực rỡ mà sáng trong, rơi vào trong mắt hắn rực rỡ màu sắc.

Lam Hoán không uống rượu, cũng không muốn Nhiếp Minh Quyết uống nhiều rượu. Nhiếp Minh Quyết tất nhiên biết một bàn thức ăn này y cũng không thích ăn, cho nên qua ba lần rượu liền trộm lôi kéo Lam Hoán ra khỏi Bất Tịnh Thế.

Giống như ngày sau tân hôn của bọn họ vậy, Nhiếp Minh Quyết lôi kéo y chạy ra cửa lớn, chạy qua đầu đường có con lừa đang nằm úp sấp, xuyên qua núi rừng, hắn mang theo Lam Hoán đạp khinh công xẹt qua nóc nhà, đợi đến khi từ trên mái nhà hạ xuống đã đến quán canh thịt dê Long Ký rồi.

"Chưởng quầy, năm bánh cuốn thịt bò, hai chén canh thịt dê!" Nhiếp Minh Quyết tìm chỗ ngồi, lôi kéo Lam Hoán ngồi xuống bàn gỗ dùng sơn sống* của quán canh thịt dê, bàn gỗ phát ra mùi hương đặc biệt của gỗ cây tùng, sân sau có tiếng dê liều mạng giãy dụa. Lam Hoán túm túm tay áo Nhiếp Minh Quyết, chạy đến sân sau xem mổ dê.

*Sơn sống: là nước sơn từ nhựa cây thiên nhiên. Cắt vỏ cây sơn, từ trong lớp vỏ mềm mại chảy ra một chất lỏng màu trắng như sữa, trải qua gia công mà chế thành nước sơn.

Lam Hoán thấy một con dê, đầu treo hướng xuống phía dưới, cổ đã bị đâm thủng, mới vừa rồi còn kêu nhộn nhịp bây giờ lại không có âm thanh. Đứa con còn trẻ tuổi của lão chưởng quầy cầm đao thuần thục mà lấy xương, từ gân cốt chặt ra cái đầu dê, thả xuống cái bồn, buộc chặt bốn chân, dùng sức chặt thịt.

Con dê không còn đầu rất nhanh từ trong cổ chảy ra máu, đứa con của chưởng quầy nhấc dao, từ giữa bụng cắt một đường, rất nhanh liền lột xuống da dê còn máu, chưởng quầy tiếp nhận, người đi nhào nặn nướng chín da thuộc. Người trẻ tuổi tiếp tục xé bụng dê ra, thay đổi một cái chậu, nội tạng bên trong màng bụng "bụp" một tiếng rơi xuống trong chậu, mà lúc này, máu dê đã chậm rãi ngưng kết.

Người trẻ tuổi chặt chân dê xuống. Nắm chắc cửa sau nhà bếp, Lam Hoán tò mò mà nhìn vào. Người trẻ tuổi nhìn thấy y tiến vào, mặt đen lộ ra răng trắng, nói giọng Thanh Hà "Tiểu công tử, cùng với ca ca đến thử món ngon?"

"Đó là gia chủ của ta." Lam Hoán nhẹ nhàng cười nói "Ta muốn nhìn xem ngài làm canh như thế nào."

Nào biết người trẻ tuổi lắc đầu "Chân không làm canh! Cái này nướng thịt!" Nói xong, đem một tấm thiết bạc bọc lên, đặt trên lửa nướng. Không xem được canh thịt dê, Lam Hoán mới lưu luyến mà trở lại trên chỗ ngồi. Trên bàn đã bày hai chén canh thịt dê.

"Quân tử xa nhà bếp." Nhiếp Minh Quyết cười rộ lên, cắn bánh cuốn thịt bò hưởng thức hương thơm ngon bên ngoài "Ngươi nha, làm tiểu thiếu gia của ngươi không được sao? Đều có người hầu hạ ngươi."

Lam Hoán quậy quậy canh trong bát, múc một muỗng lớn. Trong quán canh thịt dê rất nóng, cửa sổ mở rộng. Lam Hoán lau lau mồ hôi trên trán, đợi ăn xong một chén, sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

"Lần đầu tiên ăn lúc Nguyên Tiêu, còn không có thấy nóng như vậy." Lam Hoán ngồi ở trên ghế, chống cằm vô cùng buồn chán mà gặm một miếng bánh cuốn cuối cùng. Nhiếp Minh Quyết buông chiếc đũa, một hơi đem nước trắng để nguội uống hết sạch.

Khi đó trời lạnh, còn có tuyết xuân rơi xuống. Lúc này, cảnh tuyết xuân rộng lớn đốt đèn, đã sớm qua.

_______ Xuân Tuyết, Hết _______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro