Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HẢO MỘNG

Kim Quang Dao trong một lần săn đêm nhận được một chiếc hộp có tên Hảo Mộng hương, do sau khi y chém giết một con quái được một vị cô nương trong vùng tặng cho, nói đây là bảo vật gia truyền. Kim Quang Dao rất thích xông hương, Hảo Mộng hương này mùi vị cũng đúng sở thích của y, vì vậy y liền nhận.

Nhưng Hảo Mộng hương này đốt lên, Kim Quang Dao liền xảy ra chuyện.

Ngược lại, không phải chuyện to tát gì lắm, tối hôm trước Kim Quang Dao cho Hảo Mộng vào lư hương đốt thử, kết quả sáng sớm hôm sau đến lúc rời giường rồi vẫn không thấy động tĩnh gì. Người hầu ngoài cửa cho rằng tiên đốc mệt mỏi, hôm nay muốn nghỉ ngơi nhiều một chút. Vậy nhưng một canh giờ sau vẫn không thấy Kim Quang Dao đi ra.

Người hầu hạ Kim Quang Dao lúc này mới đánh bạo đẩy cửa bước vào, thấy Kim Quang Dao yên lặng nằm trên giường, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Kim Quang Dao ngủ mãi không dậy, điều này khiến toàn bộ Kim Lân Đài lo lắng, trên dưới Kim thị chưa đến hai canh giờ đã mời tới hết thảy những vị đại phu nổi danh nhất để khám chữa bệnh cho Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết và Lam hi Thần cũng ngay lập tức chạy tới Kim gia.

Chẩn bệnh xong, kết quả là thân thể Kim Quang Dao không có gì khác thường, cũng không có thứ yêu dị nào nhập vào trong ý thức của y, y chỉ là đang ngủ mà thôi.

Không một ai chú ý tới tro hương trong lư hương.

Mọi người giải tán, Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Hi Thần ngồi trước giường Kim Quang Dao trông chừng người say ngủ trên giường, nhỏ giọng nói chuyện:

-Không có bệnh, cũng không có hung linh, A Dao cuối cùng là bị làm sao? – Nhiếp Minh Quyết một tay đặt trên cổ tay của Kim Quang Dao, dùng một tia linh lực kiểm tra tình hình bên trong cơ thể y.

-Chi bằng đệ trước tiên về Cô Tô, Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất nhiều sách, đệ về trước tìm đọc một chút. Dù sao cũng tốt hơn hai người ở chỗ này lo lắng suông. – Lam Hi Thần nhìn bộ dạng Nhiếp Minh Quyết thân thiết với Kim Quang Dao như vậy, trong lòng biết đại ca cùng tam đệ nhà mình có lẽ không chỉ là huynh đệ kết nghĩa đơn giản như vậy, định rời đi.

-Làm phiền nhị đệ rồi – Nhiếp Minh Quyết gật đầu, đứng dậy đưa Lam Hi Thần ra đến cửa, chờ đến khi y rời khỏi mới đóng cửa lại, trở lại bên giường Kim Quang Dao.

Mà lúc này Kim Quang Dao đang rơi vào giữa một hồi mộng xuân phong tình vô hạn.

Kim Quang Dao biết mình đang nằm mơ, nhưng y không muốn tỉnh lại. Mộng cảnh quá mức chân thực, vô cùng lưu luyến kiều diễm, đúng là y nằm mơ cũng muốn.

Ah~chẳng phải đang nằm mơ sao? Đáy lòng Kim Quang Dao cười khổ một tiếng, duỗi hai cánh tay của mình ôm lấy người mình tâm tâm niệm niệm trước mắt:

-Đại ca, đại ca, ngươi ôm A Dao một cái, ôm đệ.

Nhiếp Minh Quyết nghe được Kim Quang Dao trong giấc mộng gọi chính mình, dùng khăn lau giúp y tầng mồ hôi trên trán:

-A Dao...

-Đại ca, huynh ôm đệ đi, ôm A Dao một lần đi. – dù biết đang ở trong mộng, Kim Quang Dao cũng không muốn bỏ qua lồng ngực ấm áp của Nhiếp Minh Quyết.

Nhiếp Minh Quyết trong mộng cảnh không giống với Nhiếp Minh Quyết bên ngoài. Trong mơ, hắn tuy vẫn kiên cường như vậy nhưng Kim Quang Dao có thể cảm nhận được hắn ôn nhu cùng thương tiếc mình, không giống thường ngày lúc chung đụng, luôn luôn là thuyết giáo cùng răn dạy y.

-A Dao, ta đây.

-Đại ca, Minh Quyết...

Trong mộng cảnh, Kim Quang Dao được Nhiếp Minh Quyết ôm vào lòng, được hắn cúi đầu ôn nhu hôn lên môi. Kim Quang Dao thận trọng dùng cả hai tay giữ cổ Nhiếp Minh Quyết, sợ rằng chỉ lơ là một chút liền phá nát mộng cảnh mỹ lệ triền miên này.

Thân hình Nhiếp Minh Quyết lớn hơn Kim Quang Dao rất nhiều khiến lúc hắn đem y vùi vào lồng ngực cả người giống như đu trên người hắn.

Kim Quang Dao ngửa đầu không ngừng hôn cằm Nhiếp Minh Quyết, không để hắn có chút chần chờ nào, y buông hắn ra, bắt đầu tự tay cởi y phục của mình.

-Đại ca, đến với ta...

-Đại ca, đến với ta...

Nhiếp Minh Quyết đang cầm khăn giúp Kim Quang Dao lau mồ hôi trên trán, nghe được y nỉ non nói mê, tay khẽ run, dường như không thể cầm được khăn nữa.

-A Dao... – một tiếng A Dao giống như thở dài lại giống đang trấn an.

Chỉ là Nhiếp Minh Quyết không rõ, đây là đang trấn an chính mình hay trấn an Kim Quang Dao trong mộng kia.

Nhiếp Minh Quyết cũng không biết bản thân từ lúc nào đối với Kim Quang Dao nổi lên một dạng tâm tư dị thường, có lẽ sau khi kết nghĩa, cũng có thể lả vào thời điểm diễn ra Xạ Nhật chi chinh. Khi Nhiếp Minh Quyết biết mình ôm tình cảm với Kim Quang Dao, y luôn là tất cả trong mắt hắn, khiến hắn không thể không chú ý.

Mặc kệ Kim Quang Dao sai hay đúng, trong mắt hắn đều giống như một cái gai vậy. Càng muốn tránh càng không tránh khỏi. Càng không muốn nghĩ đến, gương mặt tươi cười của Kim Quang Dao lại càng không thể xóa đi được.

-Đại ca, A Dao thích huynh.

Trong mộng cảnh, Kim Quang Dao đã cởi bỏ ngoại bào kim tinh tuyết lãng lúc này đang cùng Nhiếp Minh Quyết dây dưa. Nhiếp Minh quyết một tay nắm chặt góc áo kim sắc, sau đó cầm tay Kim Quang Dao kéo vào trong ngực mình, nắm lấy cằm của y, ép y nhìn hắn.

-Đại...đại ca, nếu như...nếu như ca không nguyện ý... A Dao liền rời đi...

Kim Quang Dao nhìn ánh mắt Nhiếp Minh Quyết, ngay cả giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.

Quả nhiên...ngay cả trong mộng cũng không được sao? Dù trong mộng này đại ca có ôn nhu, dễ gần, cũng chán ghét hắn đến như vậy? Kim Quang Dao có chút thống khổ lắc đầu. Vào lúc muốn đẩy Nhiếp Minh Quyết ra lại nghe được hắn nói:

-Đại ca cũng thích đệ.

Một câu thích này khiến Kim Quang Dao mừng rỡ, giữ cổ Nhiếp Minh Quyết dâng lên môi của mình.

-Ân~

Nhiếp Minh Quyết nghe được Kim Quang Dao trong mộng khẽ ngâm một tiếng, ngước mắt nhìn lại chứng kiến trên mặt Kim Quang Dao không biết từ lúc nào nổi lên một hồi phi sắc.

Mạnh mẽ như Xích Phong Tôn lúc này cũng hiểu được thế nào là thúc thủ vô sách*

*Thúc thủ vô sách: bó tay chấm com.

Tình huống của Kim Quang Dao lúc này đã nói rõ tất cả, không cần biết lần săn đêm đó y đã gặp chuyện gì, lúc này Kim Quang Dao đã không còn là Liễm Phương Tôn lả lướt kia nữa.

-A Dao, A Dao? – Nhiếp Minh Quyết nắm lấy cổ tay Kim Quang Dao, dùng linh lực của mình truyền cho y, đồng thời ở bên tai nhẹ nhàng gọi tên y.

Không phải hung linh, cũng không phải dược vật, Nhiếp Minh Quyết biết tam đệ của mình bị lạc trong mộng rồi.

Không tìm được căn nguyên mộng cảnh, dù có Trạch Vu Quân ở đây lúc này cũng không có cách.

Tự nhốt mình trong mộng đẹp, chỉ có thể tự cứu.

-A Dao~ A Dao~ đại ca thích ngươi...

Trong mộng, Nhiếp Minh Quyết từng hồi từng hồi nói thích bên tai Kim Quang Dao, Kim Quang Dao thực lòng muốn chìm đắm trong giấc mộng đẹp này, nghe được Nhiếp Minh Quyết nói thích, cảm giác vừa vui vừa chua sót nhất tề chạy lên não, nhất thời không biết rốt cuộc trong lòng là tư vị gì, liền hướng về phía Nhiếp Minh Quyết si ngốc nói:

-Đại ca, huynh chỉ yêu ta thôi...

-Được!

Nhiếp Minh Quyết đem Kim Quang Dao đặt trên giường êm, cởi bỏ hết y phục trên người y, sau đó áp người lên, bàn tay to lớn vuốt ve thân thể y, từ cổ rồi chậm dãi đến bụng sau đó nắm lấy dương cụ thanh tú hơi lộ ra mà vuốt ve.

Kim Quang Dao từ nhỏ ở chốn phong nguyệt, coi như được mẫu thân dạy dỗ, mấy chuyện tình ái cũng không thể không mưa dầm thấm đất một ít. Kim Quang Dao quắp chân của mình lên tấm lưng rộng lớn của Nhiếp Minh Quyết, đem hạ thể của mình hướng tới hắn, Nhiếp Minh Quyết hiểu ý, cũng tăng nhanh động tác tay.

Được người mình thương an ủi, Kim Quang Dao cảm nhận được thân thể của mình nhạy cảm gấp trăm lần bình thường. Khoái cảm từng đợt từng đợt đánh vào đại não, kích thích y đắm chìm vào đó.

Nhiếp Minh Quyết đem bàn tay thô ráp dỗ dành địa phương yếu ớt, trong chốc lát, Kim Quang Dao ngửa đầu khẽ rên một tiếng, vô cùng thư sướng xuất ra.

-A~

Kim Quang Dao trong mộng khẽ rên một tiếng, Nhiếp Minh Quyết đang vận linh lực truyền cho hắn chỉ cảm thấy nội tức trong cơ thể Kim Quang Dao nháy mắt hỗn loạn, lại rất nhanh đã ổn định trở lại.

Tiếng rên này của Kim Quang Dao mang theo phong tình vô hạn khẽ ngâm, làm cho Nhiếp Minh Quyết do dự mà vén chăn lên xem.

Quả nhiên...y mộng tinh rồi.

Nhớ lại lúc trước Kim Quang Dao nói mê, nhìn lại bộ dáng y bây giờ, Nhiếp Minh Quyết không khó đoán được y đang mơ thấy cái gì.

Nhiếp Minh Quyết dở khóc dở cười trông coi người đang nằm trên giường khe khẽ thở dốc, còn kêu đại ca, hắn vươn ngón tay nhè nhẹ day day chu sa giữa chân mày:

-Đệ vậy mà lại mơ một giấc mơ đẹp.

Kim Quang Dao biết mình đang mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ mà y vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Y nằm trên giường, nhìn bạch trọc trên tay Nhiếp Minh Quyết, quỷ thần xui khiến, kéo tay hắn tới bên miệng mình, đầu lưỡi liếm đi tinh dịch bên trên.

-Đại ca, đến~

Nhiếp Minh Quyết thân hình to lớn, ngay cả vật kia so với người thường cũng lớn hơn một chút. Nhiếp Minh Quyết cúi người hôn khóe môi Kim Quang Dao một cái, có chút không đành:

-Đệ sẽ bị thương.

Kim Quang Dao ôm lấy thân thể Nhiếp Minh Quyết, trong lồng ngực hắn lắc đầu:

-Đại ca, đến đi.

-A! – Kim Quang Dao kinh hô một tiếng, mở bừng hai mắt.

Trước mắt là nóc giường quen thuộc, ý thức của Kim Quang Dao có chút mờ mịt. Y thấy Nhiếp Minh Quyết đang ân cần nhìn mình, không phân biệt được rốt cuộc đây là mơ hay thực.

-Đại ca? – Kim Quang Dao thử gọi Nhiếp Minh Quyết một tiếng.

-Ừ. – Nhiếp Minh Quyết lên tiếng, bất động thanh sắc ngồi xuống bên cạnh Kim Quang Dao – Nằm mơ sao?

Kim Quang Dao gật đầu, cúi đầu không nói lời nào. Y rõ ràng nhớ kỹ tất cả trong mộng nhưng y biết rõ đại ca của mình, Xích Phong Tôn, là một người cương trực công chính, nếu như để đại ca biết mình mơ một giấc mộng như vậy, nếu như để đại ca biết mình ôm suy nghĩ xấu xa như vậy về hắn...

Nghĩ đến điều này, Kim Quang Dao không khỏi rùng mình một cái, y vội vàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Quyết, không ngờ rằng ở đối diện là đôi mắt của Nhiếp Minh quyết đang nhìn mình.

Nụ cười ấm áp trên mặt Liễm Phương Tôn cứng lại, y cảm thấy Nhiếp Minh Quyết trước mặt có chút xa lạ, y chưa từng nghĩ tới...Nhiếp Minh Quyết lại biết dùng ánh mắt quan tâm như vậy nhìn mình.

-Đại ca...

-Nghĩ đến A Dao trong mộng cảnh thật kiều diễm. – Nhiếp Minh Quyết ý tứ nhìn qua giữa hai đùi Kim Quang Dao, khóe miệng câu lên một nụ cười – đệ gọi ta là Minh Quyết.

-Đệ... – Kim Quang Dao không ngờ tới bản thân chuyên tâm muốn giấu diếm sự tình lại bị Nhiếp Minh Quyết nhẹ nhàng nói một câu vạch trần, đường đường là Liễm Phương Tôn lại khẩn trương đến mức ngay cả lời nói cùng không lanh lẹ rồi.

Nhiếp Minh Quyết nhìn Kim Quang Dao không nói lời nào, khẽ cười một tiếng sau đó ôm lấy Kim Quang Dao đổ về trên giường:

-A Dao như thế, ta cũng như thế.

Edit nói vài lời: về kết thúc của câu chuyện này khiến tôi có chút mơ hồ. Rốt cuộc Dao mei đã tỉnh khỏi mộng cảnh chưa hay đã rơi vào tâm ma của chính mình không còn đường thoát? Quả thực tôi mong lời cuối cùng đó của Nhiếp đại là thực chứ không phải mộng cảnh bởi nếu không thì cũng quá đáng thương cho Dao mei rồi vả lại Nhiếp đại cũng không phải không có chút tình cảm nào với Dao mei . Nhưng nghĩ lại cảm thấy không phải Nhiếp đại như vậy quá trực tiếp sao? Không giống việc cái người khô khan EQ thấp như Nhiếp đại có thể làm ra chút nào. Ài, tui cũng không biết nữa, có lẽ là kết mở của tác giả đi, vậy nên tui vẫn muốn tác thành cho hai người họ, cảnh cuối cùng 100% là chân thực nha!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro