Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 11

--- Bệnh viện Health ---

- À há xuất viện thôi. Yeahhhhhhh...ú là la ú là la xuất viện nào....

Cái giọng nói mừng rỡ đó đương nhiên không phải phát ra từ "Ji lạnh lùng" mà không ai khác chính là cái con người Ngố kia. Min thậm chí còn mừng hơn cả Ji vì cô biết Ji khỏi bệnh thì Ji sẽ phải trở về công viên vệ sĩ của mình, cô lại sắp được đi học cùng Ji, mỗi ngày lại 24/24, hehe

- Yah người xuất viện là tôi mà, làm gì mà cô la lớn thế đồ Hâm

- Thôi..thôi...unnie hơi vui mừng nên mới la lớn vậy thôi, đừng giận mà, về nhà thôi, cứ trong cái bệnh viện nồng mùi thuốc này thì sớm muộn gì unnie cũng bệnh luôn haha.

Sau một hồi cãi vã cũng mất 45 phút mới thu dọn xong đồ (_ _!) Hai người cùng nhau bước khỏi cổng bệnh viện, trước khi lên xe Min không quên quay đầu lại và.....mi gió tạm biệt cái bệnh viện.

Bước lên chiếc xe hơi sang trọng, tuy là ngồi chung một băng ghế sau nhưng Ji vẫn cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người mặc dù Min đã nhiều lần cố tình ngồi gần lại. Ji phóng tầm mắt mình qua cửa xe, thật xa thật xa, ánh mắt ấy như vô tận, ánh mắt chứa thật nhiều tâm sự. Bỗng dưng Ji có cảm giác như có nặng đè lên vai mình, quay lại, hình ảnh xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt xinh đẹp của Min. Cố lấy tay đỡ đầu Min ra khỏi nhưng không được, tay Min ôm chặt cánh tay của Ji. Ji đành phải giữ nguyên tư thế này cho đến khi về đến nhà.

~~ JIYEON'S POV ~~

Tôi cố gắng giữ khoảng cách với unnie ấy, tôi phóng mắt mình ra cửa xe để cố không nhìn vào đôi mắt hồn nhiên ấy, tôi biết unnie ấy rất muốn ngồi gần tôi nhưng điều đó là không được, không thể để unnie ấy tình yêu nhầm chỗ.

Tôi nhìn thật xa, mớ suy nghĩ cứ lắp đầy trong đầu tôi. Nhắm mắt lại để tận hưởng từng làn gió mát thổi vù vù từng cơn vào mặt, bỗng tôi cảm giác có vật nặng đè trên vai mình, tôi quay mặt lại thì thấy unnie ấy đã ngủ, đầu unnie tựa vào vai mình, cố đỡ đầu unnie ra khỏi vai mình nhưng không thể, unie ấy ôm chặt lấy cánh tay của mình

Aigoo người đâu mà dễ ngủ thế này, mới khi nãy cái miệng cứ không ngừng mà bây giờ đã ngủ rồi. Đành để unnie ấy ngủ như vậy thôi, chắc mấy ngày chăm sóc tôi unnie ấy cũng mệt lắm rồi.

Tôi vuốt nhẹ những lọn tóc đang phủ trên mặt unnie, tôi nhìn từ đôi mắt unnie, đôi mắt đã hơi quần thâm, thật tội cho unnie. Nhìn xuống mũi, giờ tôi mới để ý, mũi unnie ấy đẹp lắm, tôi lấy tay mình ngắt nhẹ cái mũi đáng yêu ấy. Rồi mắt tôi lại đi xuống tới miệng unnie, cái miệng cứ chu chu khi ngủ, đáng yêu thật, tôi mỉm cười rồi dùng tay mình vuốt nhẹ má unnie.

Tôi khom người xuống, định sẽ hôn nhẹ vào má unnie thôi, khoảng cách giữa môi tôi và má unnie chỉ cách khoảng vài xăng-ti-mét. Chính lúc đó tôi lại nhớ đến nhiệm vụ của mình, tôi không thể nào công tư bất phân được, không được đặt tình cảm vào công việc. Suy nghĩ một hồi, tôi lại trở về tư thế ban đầu, khoảng cách giữa môi tôi và má unnie xa dần.

- 24/24 hihi

Tôi ngạc nhiên khi nghe unnie ấy lên tiếng, khom người xống, unnie ấy vẫn đang nhắm mắt, haizzzz lại nói mớ nữa rồi. Tôi vuốt nhẹ má unnie, bỗng chiếc xe thắng gấp, mất đà, theo quán tính người tôi ngã nhào xuống và bây giờ...khoảng cách giữa môi tôi và môi unnie là con số 0. Phải, cũng tại cái thắng gấp ấy mà tôi đã hôn unnie.

Cái hôn đó đã đánh thức unnie dậy, tôi và unnie lại ngồi xa nhau ra, mặt tôi và unnie đều đỏ lên, không ai dám nhìn đối phương. Haizzz cái xe chết tiệt.

~~ END JIYEON'S POV ~~

~~ HYOIN'S POV ~~

Ôi trời thánh thần thiên địa, ba má, cô chú ơi JiYeon nó hôn con, phải nói là hạnh phúc bất tận haha. Sự kiện ngàn năm có một là lá la. Cảm ơn mày nghen xe ơi, tao yêu mày nhiều.

~~ END HYOMIN'S POV ~~

Cứ như thế, hai người hai dòng suy nghĩ khác nhau, rôi cuối cùng cũng về được đến "nhà", đối với Min là ngôi nhà thân thương, nhưng đối với Ji, cô lại có cảm giác mình sắp phải bước vào cánh cổng địa ngục.

- Con gái yêu của appa, con về rồi à, mấy ngày nay con cứ ở trong bệnh viện appa không gặp con được nhiều, nhớ con quá đi

- Con cũng nhớ appa lắm luôn á *chụt chụt* - Min chạy đến ôm hôn ba cô và nói.

~~ JIYEON'S POV ~~

"Appa nhớ con lắm" con cáo già như ông mà cũng có thể nói những câu nói ướt át ấy ư, quả thật ông đóng kịch rất giỏi đấy, nếu ông không làm chuyện phi pháp thì đi àm diễn viên cũng không tệ, chắc ông sẽ thành công lắm. Còn cái cn người kia, sao cứ như con nít thế nhỉ, tôi thật sự không muốn gây tổn thương đến người con gái ấy

~~ END JIYEON'POV ~~

- À Jiyeon, bác rất vui khi cháu đã khỏi bệnh, cũng nhờ cháu mà đứa con gái ngố của bác mới được an toàn *xoa xoa đầu Min* bác quả thật không nhìn sai người. Nếu cháu còn mệt thì cứ lên phòng nghỉ đi nhé, ngày mai rôi hai đứa lại đi học.

- Dạ vâng, cháu lên phòng trước ạ.

Ji cúi đầu chào rồi đi lên phòng, ông chủ tịch Park cũng bước tới salon, định ngồi xuống thì:

- Appa *quắc quắc* appa vào phòng sách đi, con có việc muốn nói với appa. *wink*

--- Phòng sách ---

- Sao thế con gái cưng của appa. Con muốn nói gì nào.

- À ưm, appa à, appa cũng thấy đó....à ưm

- Có gì con cứ nói đi, sao con cứ ấp úng thế , appa chìu con hết mà *cười*

- Appa thấy đó, nhiều người muốn làm hại con vậy, lỡ tới tối appa ngủ hết, ông quản gia ngủ hết thì nó đột nhập vào phòng bắt cóc con thì sao.

- Nhà mình có camera rồi chuông báo trộm mà, sao con phải lo việc đó làm gì.

- Nhưng mà nây giờ tụi nó khôn lắm appa ơi, mấy cái chống trộm với camera ấy tụi nó vô hiệu hóa cái là xong chớ gì.

- Vậy bây giờ con gái yêu của appa muốn gì nào

- Con muốn...con muốn *nói nhanh* Jiyeon qua ngủ cùng phòng với con.

- Hahahahaha thôi cô nương ơi nãy giờ viện đủ lý do cũng chỉ muốn Jiyeon qua ngủ cùng thôi chứ gì.

Câu nói của ông Park làm Min đỏ cả mặt

- Appa không chịu thì thôi sao appa cười như thế, po xì appa luôn *giả bộ giận, quay lưng đi*

- Thôi thôi mà, con muốn gì appa cũng chìu mà, được thôi lát nữa appa sẽ nói chuyện với Jiyeon, hà lòng chưa công chúa của appa.

- Yêu appa nhất luôn á *chụt chụt chụt*

Cuộc nói chuyện kết thúc, Min nhảy cà tưng về phòng, vào đến phòng, cô thả mình xuống giường, mỉm cười hạnh phúc vì sắp được ở cùng phòng với Ji, nghĩ đến đây bỗng dưng cô lại đỏ mặt, lấy tay khõ nhẹ lên đầu mình rôi cô lại chìm vào trong giấc ngủ.

--- Phòng Jiyeon ---

Nói là về phòng nghỉ ngơi nhưng Ji không hề nào chợp mắt được tí nào mặc dù cô cảm thấy rất mệt mỏi. Những bước tiếp theo của nhiệm vụ cứ hiện lên trong đầu cô, không biết rồi bước tiếp theo cô phải làm gì Lấy trong túi ra chiếc điện thoại của chỉ huy đã đưa cô, định gọi cho chỉ huy thì cô sực nhớ bây giờ là buổi sáng, không được gọi. nên cô lại cất chiếc thoại vào túi.

Cảm giác trong phòng thật ngột ngạt, Ji ra vườn hoa ngồi, cố tận hưởng cho hết ngày hô nya để rồi ngày mai lại trở về công việc vệ sĩ của mình. Ngồi xuống băng ghế nhỏ, khẽ nhắm mắt lại để tận hưởng làn gió mát, việc nhắm mắt tận hưởng ấy dường như đã trở thành thói quen của cô. Bỗng cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình, Ji quay người lại, thì ra đó là chủ tịch Park - người mà cô ghét cay ghét đắng.

- Ta có chuyện muốn nói với cháu, mình nói ngay ở đấy nhé

- Vâng thưa bác

- Bác muốn con chuyển qua ở cùng phòng với con gái bác

- Sao ạ ?

- Cháu cũng thấy đó, biết bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập con gái bác, bác muốn cháu bảo vệ nó 24/24 nên buổi tối nếu có ngườ đột nhập phòng nó thì cháu có thể lập tức cứu nó.

- Nhưng mà...thôi được rồi bác, một lát cháu sẽ dọn qua phòng cô chủ ạ

- Được rồi, bác có việc, tối nay bác không về nhà được, cháu báo cho HyoMin biết dùm bác, được chứ?

- Dạ vâng.

Ông ấy đi ra khỏi cổng, bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh và bây giờ chỉ còn lại một cái bóng khuất xa.

~~ JIYEON'S POV ~~

Nguy hiểm rình rập con gái ông ư? Ông đâu biết nguy hiểm cũng đang rìn rập chính ông và tôi cũng vậy, tôi cũng đang bị nguy hiểm rình rập. Nguy hiểm cứ bao trùm quanh căn nhà này, chỉ cần ông có một chút sơ hở là tôi sẽ tóm gọn ông ngay, ông cứ chờ đấy, ông không còn được sống goài vòng pháp luật như thế được lâu đâu.

Tôi sực nhớ, nếu ở cùng phòng với unnie ấy thì làm sao mỗi tối mình báo cáo với cấp trên được, aishhh, khoong6 lẽ phải nhắn tin, nhưng nếu bị người khác thấy đươc tin nhắn hay sao, a có rồi, cài mật mã là xong, với lại điện thoại này lúc nào cũng bên mình, chắc không ai lấy được đâu, ok quyết định vậy đi.

~~ END JIYEON'S POV ~~

Theo đúng lời dặn của ông Park, tối hôm đó Ji đã dọn qua ngủ cùng phòng với Min nhưng một người trên giường, người thì nằm salon và cứ thế một đêm trôi qua thật êm dịu.

Ánh nắng ban mai lọt vào phòng qua từng khe cửa, cái ánh sáng chói chang ấy đã đánh thức hai con sâu ngủ trong phòng dậy.

- Oaaaaaaa ngày mới lại đến.. HyoMin ah fighting. - Min nói khi mắt vẫn còn nhắm

Min ngồi dậy, vươn vai, gãi đầu, từng hàh động cử chỉ đáng yêu ấy đều bị Ji nhìn thấy. Ji khẽ mỉm cười trước sự trẻ con ấy. Mở mắt dậy thấy Ji, Min bất giác đỏ mặt.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lại một ngày mới bắt đầu, lại thêm một ngày Ji phải đối mặt với khó khăn, rôi chuyện sẽ ra sao? Ji có sớm hoàn thành nhiệm vụ? Liệu Ji có trở thành "phim giả tình thật" với Min?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jimin