Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 3 (2)

   Chương 108 (2) đến rồi đây, enjoy~

_________________________________________________________


  Đang là giữa hè, ngoài cửa sổ ríu rít tiếng chim kêu. Vọng Lan trên môi ngậm đầu bút, nghe món trang sức nhỏ treo trên đầu bút bi của Tôn Nhược Vi kế bên vang lách cách, cảm thấy từ khi thay đổi chỗ ngồi cùng bàn về sau, đương giáo bá hắn đây, thật là có chút nghẹn khuất.

Hạc Vọng Lan lại lần nữa trốn học, hắn đi đánh nhau với Giang Nhất Huân bên Thập Tam trung sát vách.

Kia là cảnh tượng rất phi thường, chính là cảnh tượng về sau có thể tự hào khoe với con cháu.

Không được hoàn mỹ là lại bị chủ nhiệm giáo dục đi ngang qua báo cáo.

Hạc Vọng Lan hãi hùng khiếp vía mà ỷ trong hẻm nhỏ, chờ đợi ma trảo của Chư Nhân Lương bắt về viết kiểm điểm 3000 chữ, không ngờ bên ngoài truyền đến thanh âm của chủ mẫu nhà cao cửa rộng, à khoan không đúng, Tôn Nhược Vi: "Em hỏi qua, vừa rồi là người Thập Tam trung ở chỗ này đánh nhau, không phải trường chúng ta.

Chư Nhân Lương lớn giọng lôi kéo: "Kia chắc chắn phải có dính dáng tới Hạc Vọng Lan!"

Hạc Vọng Lan nghe thấy Tôn Nhược Vi ôn ôn nhu nhu nói: "Cậu ấy hôm nay đau bụng, xin nghỉ đi bệnh viện."

Hạc Vọng Lan trong ngõ nhỏ sửng sốt một chút.

Chư Nhân Lương đi rồi, Tôn Nhược Vi liền xách theo cặp sách hắn đi vào.

Hạc Vọng Lan mắt lạnh nhìn: "Cô uống lộn thuốc rồi đổi tính?" Thế nhưng một hơi học xong cách nói dối, đánh yểm trợ cùng với khắc chế dục vọng trừ điểm của chính mình, đến không được.

Tôn Nhược Vi thu vào tầm mắt*: "Giang Nhất Huân không phải cái thứ gì tốt."

* Gốc là liễm mắt.

Hạc Vọng Lan trố mắt ra*, cảm thấy bọn họ đạt thành nhận thức chung khó có được.

* Gốc: ánh mắt hoại khai, chắc nghĩa cũng tương tự nhỉ?

Bất quá hắn lại lãnh ngạo: "À, đừng hy vọng cậu đã cứu tôi, tôi sẽ liền cảm kích cậu."

* Chỗ này chắc đổi xưng hô cậu-tôi được rồi hén:))

Tôn Nhược Vi kiên nhẫn dạy dỗ: "Nói cảm ơn."

Hạc Vọng Lan: "Cậu người si nói mộng...... A a a a a a a cảm ơn!!! Cảm ơn tỷ tỷ!"

Chết, nữ nhân véo người thật đau!( Bruh, nhà là phải có nóc nhá  )

Tôn Nhược Vi văn văn nhược nhược mà thu tay lại: "Đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Hạc Vọng Lan rống tiếp: "Hắn nói mưa gió trung điểm này đau tính cái gì(?)...... A a a a a a a tôi đi! Tôi đi tỷ tỷ!"

Tôn Nhược Vi mi mắt cong cong, ôn tồn nhỏ nhẹ nói : "Ừm, cậu vốn dĩ hôm nay nên ở bệnh viện."

Ba ba cùng cha nhỏ trong nhà Hạc Vọng Lan đều rất bận, học tiểu học năm 2 hắn là tự mình đánh tự mình đi bệnh viện, đây vẫn là lần đầu tiên có người cầm đơn đăng ký đưa hắn chạy khắp các phòng.

Hạc Vọng Lan mắt nhìn Tôn Nhược Vi nhíu mày, cảm thấy mình quả nhiên là cô nhi bị phó thác cho nữ nhân này.

---------- OvO ----------

Tan học, Hạc Vọng Lan mang theo đàn em nhất bang lười biếng đi ra cổng trường, liền thấy Tôn Nhược Vi cùng vài người bạn cùng nhau chờ xe ở trạm xe buýt.

Một tiểu đệ của Hạc Vọng Lan cao hứng phấn chấn chỉ vào Tôn Nhược Vi: "Ái dà, chị dâu ở đằng kia thì phải!"

Hạc Vọng Lan kinh ngạc, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên gả đi ra ngoài: "Cổ bạn gái ai?"

Mọi người nhìn thẳng hắn.

Hạc Vọng Lan đại dựa đặc dựa(?): "Tào lao, chuyện khi nào?!"

Mọi người nhìn thẳng hắn, trên mặt còn tràn ngập "Vợ chồng hai người chuyện này còn hỏi tụi tao?".

Hạc Vọng Lan hết đường chối cãi: "Cổ không phải bạn gái tao!"

Cô gái nhỏ bên người Tôn Nhược Vi đứng đối diện chỉ vào Hạc Vọng Lan nói gì đó, mọi người đều cười, Tôn Nhược Vi đứng ở trong đám người, cười đến mẫu nghi thiên hạ.

Vì thế càng nhiều nam sinh vây quanh lại đây, vây quanh Hạc Vọng Lan, ép hỏi hắn: "Là —— sao ——?"

Hạc Vọng Lan có lý nói không rõ, táo bạo mạc danh*: "Con mắt nào của chúng bây nhìn ra tụi tao là một đôi?"

*Mạc danh: Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

Nhóm giáo bá có một người lên tiếng: "Cô ấy mang cơm sáng cho mày ."

" Gần nhất mày không trốn học cũng không chép bài tập."

"Tụi bây mỗi ngày đều vừa nói vừa cười, mày bên chúng tao cũng không như vậy."

"Ai, Lan ca, mày "bỏ rơi" chúng tao rồi......"

Hạc Vọng Lan tức muốn hộc máu: "Có bệnh à? Bánh bao nhà cô ta ăn đặc biệt ngon, hơn nữa cổ trừ điểm tao, muốn tao viết kiểm điểm! Cô ta ân uy cũng thi(?), tao lúc này mới lá mặt lá trái, bằng không cái mông tao cho mọi người chỉ trích, nghìn người sở chỉ!"

Mọi người châu đầu ghé tai, đối với hắn hận sắt không thành thép mà lắc đầu: "Ngữ văn đều trở nên tốt như thế, dùng nhiều thành ngữ vậy cơ đấy."

Hạc Vọng Lan mặt đỏ lên: "Cô ta như vậy, tao mới chướng mắt!"

Mọi người lại cảm thấy có lý.

Ở kỳ tranh nhau khoe sắc của Omega, Beta đều mỹ nữ thành đàn cả Nam thành, Tôn chính ủy trầm mê học tập thế này, lôi thôi lếch thếch, còn không có quá nhiều cảm tình với tạo hình gội đầu, thật sự là có thể đạp đất thành Phật.

Hạc Vọng Lan: "Tụi bây chờ coi, tao nhất định sẽ cua được Omega xinh đẹp nhất trường."

Hạc Vọng Lan không cua được Omega xinh đẹp nhất trường, cô vô tình mà cự tuyệt hắn, cô ấy nói đã yêu thầm Bùi Diễn nhiều năm.

Vì thế Hạc Vọng Lan vây đánh, tẩn Bùi Diễn một đòn trong ngõ nhỏ*, ngay khi sắp đại hoạch toàn thắng, bị một cây gậy gộc gõ vào đầu.

*Gốc là "Hạc Vọng Lan đem Bùi Diễn đổ ở ngõ nhỏ vững chắc tấu một đốn", mình không biết chuyển sang sao nên tóm gọn ý lại nhé:')

Hạc Vọng Lan nơi nơi tìm kiếm người dùng côn đánh lén mình, có được vài manh mối*: Người kia hình như gọi là Lạc Hành Vân, là bạn cùng lớp của Bùi Diễn, ngày thường rất kín tiếng, nghe cũng chưa nghe nói qua.

*Gốc: "nơi nơi trảo cái kia sử buồn côn người, có điểm mặt mày"

Quỷ dị một chỗ, chẳng những Bùi Diễn che chở Lạc Hành Vân, hắn còn chưa động chạm gì Lạc Hành Vân, Tôn Nhược Vi cũng đã tìm tới cửa: "Cách cậu ấy xa một chút."

Hạc Vọng Lan sai người đi điều tra một vòng, Lạc Hành Vân này với Tôn Nhược Vi là người cùng ban thi Olympic Khoa Học Quốc Tế môn Vật lý.

Quan sát một tuần, Tôn Nhược Vi còn thường xuyên chạy tới Ban 8 tìm hắn.

Hạc Vọng Lan nhìn bộ dáng hai người cúi đầu cùng nhau xem đề thi Olympic Khoa Học Quốc Tế, nắm chặt nắm tay.

—— Lạc Hành Vân phải chết.

Nhưng đối với vấn đề ai đáng chết này, đối thủ một mất một còn của hắn - Bùi Diễn, có dị nghị rất lớn.

Kết quả tranh luận, hắn còn chưa kịp khiến Lạc Hành Vân phải trả giá đại giới, liền thiếu chút nữa bị Bùi Diễn sống sờ sờ lộng chết.

Bất quá may mắn chính là hắn cũng bởi vậy biết được một bí mật.

Hắn sau hôm đại chiến Bùi Lạc tại gia, ánh mặt trời xán lạn mà đi học tới, khi tiếp nhận cơm hộp của Tôn Nhược Vi, giống như lơ đãng mà trộm cùng cô thầm thì: "Ai, nói cho cậu một tin bát quái: Hẳn là cô biết Lạc Hành Vân Ban 8 đi? Hình như hắn là Omega, hắn là Bùi Diễn Omega!"

Theo hắn biết, Omega, là không có biện pháp cùng nữ sinh ở bên nhau. Hắn tuy rằng không biết giới tính thứ hai của Tôn Nhược Vi, nhưng chính ủy thế nào đều không thể là cái nữ Alpha đi?! Hắn có cảm giác là vậy.

Alpha cùng Alpha trời sinh tương mắng, nhưng trên người Tôn Nhược Vi có hương vị rất dễ nghe, giống không sơn tân vũ*.

*Núi rừng hoang vắng sau cơn mưa

Nàng hẳn là cái Omega.

Cô cùng Lạc Hành Vân kia hai người, chẳng phải là không bệnh mà chết.

Trên mặt Hạc Vọng Lan dán băng vải, viết đầy cao hứng.

Tôn Nhược Vi kinh ngạc mà nói câu "Phải không", theo sau dặn dò hắn: "Cậu đừng có đi nơi nơi nói bậy."

Hạc Vọng Lan không lên tiếng, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô.

Tôn Nhược Vi sờ sờ chính mình mặt: "Cậu nhìn tôi làm cái gì?"

Hạc Vọng Lan sửa lại thái độ bình thường, dùng thanh âm nhẹ nhàng tựa mật ngọt hỏi: "Chính ủy, cậu không khổ sở a?"

Tôn Nhược Vi: "......?"

Hạc Vọng Lan: "Ừm, tâm tình tốt, thân thể cũng tốt."

Nói xong bưng hộp cơm vui vẻ rạo rực mà cắn bánh bao thịt.

Thật thơm.

--- To be continued ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro