Chương 7
"Hừm sao mình ngửi thấy mùi lẩu nhỉ?" Hà Ngật Phồn bước vào phòng tập, hít
mạnh cái mũi "Hay do mình bị giam lâu quá rồi. Nhớ nhà đến mức bị ảo giác ư?".
Tăng Hàm Giang kinh hoàng liếc nhìn Mika, Mika chăm chú nhìn tài liệu mà không có phản ứng gì, không biết là thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu. Tăng Hàm Giang năm xuống sàn, dựa vào chân Mika giả vờ ngủ, Mika nhìn xuống Tăng Hàm Giang và hơi nhếch khóe miệng.
"Ủa, cậu có ngửi thấy mùi lẩu không?" Hà Ngật Phồn mỗi một lần hỏi là một màn tra tấn tâm hồn.
"Mùi lẩu ở đâu chứ? Đó là mùi gừng và tiêu xanh trộn lẫn với nhau." Ngô Vũ Hằng nói, "Mika là hương gừng A, Tăng Hàm Giang là hương tiêu xanh O. Hai người họ tập luyện với nhau thì có mùi như vậy là bình thường mà."
Tăng Hàm Giang, người mà giả vờ ngủ không thành công, lấy một chiếc mũ và che mặt, vờ như cậu không tồn tại, ước rằng mọi thứ sẽ chỉ là ảo ảnh đến khi cậu tỉnh dậy.
"Ngô Vũ Hằng, anh đúng là không có não." Trương Tinh Đặc nói, cậu thương cho người anh trai ngốc nghếch này một chút, "Tin tức tố của AO không bao giờ trộn lẫn vào nhau trừ khi hai người đánh dấu nhau."
Sau khi Tăng Hàm Giang bị Mika đánh dấu tạm thời, cậu không dán miếng ức chế nữa. Omega bị đánh dấu sẽ không gây ảnh hưởng cho người khác bởi tin tức tố của mình. Mặc dù các học sinh khác cảm thấy rằng tin tức tố của Tăng Hàm Giang sẽ không có tác động sinh lý đối với bản thân, nhưng vị chua chua của tình yêu tạo ra khi tin tức tố AO hoà quyện vào nhau khiến người ta không khỏi 😑😑
Mika không care đến điều này. Anh chỉ quan tâm rằng Omega của anh sẽ không bị dị ứng nếu cậu không dán miếng dán ức chế nữa. Nếu không dán miếng dán ức chế, anh sẽ có nhiều khả năng nắm bắt cơ hội để "đánh dấu vĩnh viễn".
Còn Tăng Hàm Giang gần đây đang tập trung cho lần biểu diễn bài hát cải biên. Dù biết rằng lần chỉ là cho các học viên giải trí sau những lịch trình căng thẳng, và cậu cũng không có ham muốn thắng thua, chỉ là mong muốn được thể hiện bản thân.
Vì vậy, nhân cơ hội thu âm phần hòa âm, cậu đặc biệt mang theo sổ tay sáng tác của chính mình, khoe khoang lông ngỗng: "Phải thu âm vài cái demo sáng tác của mình bằng thiết bị hiện đại của con ngỗng mới được."
Cậu đang tự tin bắn rap bằng một chiếc micrô sang xịn mịn thì đột nhiên bị cắt ngang bởi Mika: "Tôi cần cần hòa thanh của cậu ngay bây giờ."
Tăng Hàm Giang cầm micro buông: "Tôi chỉ thu âm vài cái demo cho sáng tác của tôi thôi mà."
"Cậu thật ngốc mà!" Mika nói trong bất lực "Cậu lãng phí thời gian quá đấy. Cậu có thể sử dụng micrô của tôi để thu âm."
" Your Microphone is suck, man!" Zeng Hanjiang không ngần ngại mà chê bai.
Nghe được những lời nói chính trực từ Tăng Hàm Giang, não của Mika trùng xuống một lúc, nhưng thấy các đồng đội Trung Quốc xung quanh không đáp lại, anh một lần nữa nhận ra "rào cản ngôn ngữ", và nhân tiện hiểu được "hiệu ứng xấu hổ tiếng mẹ đẻ" (Hiện tượng bạn xấu hổ khi diễn đạt một ý nghĩ nào đó bằng ngôn ngữ thứ hai chứ không phải bằng tiếng mẹ đẻ. Ví dụ: nếu bạn dùng ngoại ngữ để chửi thề, bạn sẽ không cảm thấy quá bẩn thỉu và thô tục bằng ngôn ngữ mẹ đẻ)
"Nhưng nó không quá quan trọng." Mika cố gắng kiềm chế sự xấu hổ mà chỉ có anh mới cảm thấy. "Cậu chỉ đang thu âm một bản demo thôi mà."
Zeng Hanjiang vẫn đang cố chấp với lý do: "Nhưng thiết bị ở đây tốt hơn!"
"So what ?" Mika giả bộ tức giận, muốn chấm dứt chuyện xấu hổ này càng sớm càng tốt, còn chuyện micro của Ảnh có phải là rác rưởi hay không thì sớm muộn gì anh cũng sẽ cho Tăng Hàm Giang biết.
"Sorry, sorry." Tăng Hàm Giang nghĩ rằng Alpha ấy thực sự tức giận rồi , cậu trượt chân và quỳ xuống ôm lấy anh. Cậu sợ Mika sẽ "đánh dấu vĩnh viễn", gần đây vì nhiều lý do khác nhau cậu đã bị cắn đến 3 lần. Cậu vội vàng chạy lại phía sau Mika vừa xoa vai vừa nói thêm: "Love you, bro."
Mika cuối cùng đã "từ giận thành thương". Anh không biết Zeng Hanjiang có thực sự yêu anh không hay là do "hiệu ứng xấu hổ tiếng mẹ đẻ". Tất nhiên, anh hy vọng rằng câu trả lời là"Có ".
Đồng đội xung quanh: 🍚 🐶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro