Chương 5: Đừng nói đến nhà bọn họ
"Nhanh dậy đi, đừng ngủ nữa, mau dậy đi mua thuốc cho bà của con!"
Bạch Lạc Nhân dụi đôi mắt, nhìn ra ngoài trời còn chưa sáng.
"Đến mua thuốc không cần lấy số, trực tiếp cầm đơn thuốc đến chỗ xếp hàng là được" Bạch Lạc Nhân lầm bầm hai tiếng rồi lật người lăn qua lăn lại.
"Đi sớm về sớm, không bà của con lại lo lắng, sốt ruột."
Bạch Lạc Nhân đấu tranh một hồi, chính là tâm không cam tình không nguyện mà rời giường. Lúc nào cũng vậy, điểm tâm sáng mấy chục năm qua vẫn là bánh quẩy cùng sữa đậu nành. Bạch Hán Kì là người dậy sớm nhất trong nhà, nên ông thường xuyên ra ngoài mua điểm tâm sáng, có khi ông đến quá sớm mà người bán hàng còn chưa dọn ông liền đứng đó đợi họ. Chính vì như thế ông và cô bán hàng cũng trở nên thân thiết, mỗi lần Bạch Hán Kì đi tới cô liền trực tiếp đưa ông điểm tâm sáng đã được đóng gói sẵn.
"Con no rồi" Bạch Lạc Nhân buông muỗng.
Bạch Hán Kì liền trừng mắt liếc cậu một cái "Lúc nào cũng chừa lại một chút thức ăn"
Bạch Lạc Nhân có một tật xấu là ăn cơm hay cái gì đều chừa lại một ít. Cho dù ăn chưa no cậu cũng chừa lại, nó đã trở thành thói quen từ bé của cậu. Bởi vì hoàn cảnh gia đình cậu khi đó "ăn không đủ no, mặc không đủ ấm" nên Bạch Hán Kì luôn dành những thứ tốt nhất, thức ăn ngon nhất cho Bạch Lạc Nhân. Cậu rất thương ông nên mỗi lần ăn đều để dành lại cho ông một ít.
Bây giờ hoàn cảnh gia đình đã tốt hơn, nhưng thói quen này cậu vẫn không thể bỏ nó được.
Cuối tuần bệnh viện đóng cửa không làm việc, nên bệnh nhân xếp hàng mua thuốc đặc biệt nhiều, nhất là ở trong sảnh, người đến nhiều vô kể, người người chen chúc nhau không khác gì giờ cao điểm của Bắc Kinh.
"Hắc! Này anh bạn cậu giẫm vào chân tôi rồi."
"Không có khả năng đó, hai chân của tôi còn chưa chạm vào mặt đất."
"...."
Bạch Lạc Nhân đứng phía sau một cô nữ sinh xinh đẹp, người phía sau cứ liên tục đẩy cậu va vào nữ sinh đằng trước, cậu cố nhịn. Bạch Lạc Nhân không biết là cậu nên cảm thấy phiền hay cảm thấy vui mừng, nếu nữ sinh này lại đang mang thai mà cậu cứ đẩy nàng hoài cũng không tốt.
"Hắc, soái ca!"
"Này! Người ta gọi anh đó!"
Suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân vẫn còn đặt trên người phụ nữ trẻ tuổi phía trước, cho đến khi có người vỗ vai cậu, cậu mới dời tầm mắt sang chỗ khác. Không biết từ lúc nào mà bên cạnh lại xuất hiện hai nữ sinh dung mạo bình thường, ăn mặc lại rất hợp thời trang. Xem chừng là vừa mới chen ngang.
"Soái cá, cho anh hai lựa chọn, một là nhường chỗ cho bọn em, hai là nói cho bọn em biết số điện thoại của anh?"
"136xxxxxxxx."
Hai nữ sinh cười toe toét rồi bước đi.
Nữ sinh phía trước dường như đã nhẫn nhịn nảy giờ, nghe Bạch Lạc Nhân nói chuyện, liền cố lấy dũng khí quay đầu lại hỏi "Cái kia... thật sự là số điện thoại của anh sao?"
"Tôi không có điện thoại di động"
"..."
Mãi cho đến buổi trưa, khi mặt trời đứng bóng Bạch Lạc Nhân mới mang theo bao thuốc trở về. 1052 tệ 3 đồng 2 là số tiền chi tiêu cố định trong vòng 1 tháng của cậu. Nhà cậu vốn không phải nghèo khổ, nguyên nhân chính là ở chỗ ông bà của cậu, bà cậu ngày nào cũng phải dựa vào việc uống thuốc để duy trì bệnh tình, còn ông là vì ngăn chặn căn bệnh tắc máu não tái phát cứ cách một thời gian sẽ đi truyền nước biển.
Bạch Hán Kì còn có hai người anh trai, người anh lớn là bác sĩ cũng đồng thời là một giáo sư tại một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh, tiền lương mỗi tháng trên cả vạn, mọi phương diện đều tốt, sở thích lớn nhất là giả nghèo. Còn người anh hai là chủ của một xí nghiệp, mỗi lần ông đi khám bệnh là bác liền gọi điện thoại về nhà bảo hết tiền rồi than khổ.
"Chào thím!"
Bạch Lạc Nhân bước chân đi đến trước mặt người hàng xóm chào hỏi
"Đã về rồi sao! Buổi trưa này nhà cháu ăn cái gì?"
"Cháu cũng không biết!"
Bạch Lạc Nhân vừa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi ôtô. Cậu quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe mang dáng vẻ xa hoa, lại nhìn thấy được người ngồi ở vị trí chủ xe là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp."
Bạch Lạc Nhân quay đầu chạy như bay.
"Con à"
Vì đuổi theo Bạch Lạc Nhân, Khương Viên không quan tâm mình đang mặc một bộ váy dài mà điên cuồng đuổi theo, nếu như để Cố Hải nhìn thấy bộ dạng này, phỏng chừng trong lòng hắn nhất định sẽ đắc ý một phen.
"Con vì sao lại trốn mẹ?"
"Mẹ đến là có chuyện muốn nói với con! Con mau theo mẹ lên xe!"
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt lạnh lùng vẫn đứng đó không nhúc nhích
"Nếu con không nghe lời, mẹ sẽ vào sân nhà!"
Bạch Lạc Nhân mơ hồ có thể nghe thấy được bà đang ở trong sân nói chuyện, Bạch Lạc Nhân cuối đầu nhìn túi ni lông trong tay mình đựng đều là thuốc điều trị bệnh tim của bà, cậu quyết định thoả hiệp.
"Trường cao trung con đang học hiện giờ chất lượng rất thấp, môi trường học tập lại kém, mẹ đã giúp con chuyển đến trường cao trung tư nhân. Học hết hai năm, khi con tốt nghiệp vào trường cao đẳng mẹ sẽ sắp xếp cho con sang nước ngoài học tập."
Bạch Lạc Nhân liền nói "Không đi"
Khương Viên đã sớm biết rằng sẽ nhận được câu trả lời này, nhưng trong lòng vẫn không nản chí, quyết không buông tha.
"Con có thể chán ghét mẹ, nghĩ mẹ là một người thế nào cũng được, nhưng con đừng vì thế mà uỷ khuất bản thân mình. Học tập tại một trường như vậy thì con làm sao có tương lai? Dượng con cũng có một đứa con trai, hắn và con khá giống nhau, ông ấy đã chuyển học bạ của con vào trường con ông ấy đang học. Đến đó con sẽ có tiền đồ vô lượng, con xem dượng con làm vậy thì đâu có gì sai?"
Dượng con! – Cậu cảm thấy bản thân chịu không nổi khi nghe hai chữ này!
"Chẳng lẽ con muốn giống ba của con chọn con đường suốt đời phải chịu khổ, đã hơn 40 tuổi mà hằng ngày phải đạp chiếc xe đạp đi làm!"
Bạch Lạc Nhân sắc mặt bình tĩnh mà uống một ngụm nước, cuối cùng cũng nói một câu hoàn chỉnh.
"Nói một người tốt hay không tốt, hành động đúng hay không đúng ở chỗ không phải vì người đó có nhiều tiền mà là vì người đó đã vì người khác làm ra bao nhiêu tiền. Con muốn hỏi người, Khương Viên phu nhân, bây giờ người có danh có tiếng, nhưng người có từng một mình nuôi sống bao nhiêu người chưa?"
Câu nói đó của Bạch Lạc Nhân, như một nhát dao vô hình đâm vào trái tim của Khương Viên.
Bà ngẩn người người cậu thật lâu, đôi môi run run nhấp nháy
"Mẹ biết mẹ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, hiện tại mẹ muốn bù đắp tất cả cho con, con chỉ mới 17 tuổi, mẹ cũng chưa già, nhưng con vì sao lại không muốn cho mẹ một cơ hội?"
"Con cho mẹ một cơ hội, mẹ đừng đến tìm con nữa!"
Bạch Lạc Nhân đứng lên, hướng cửa nhà mà đi thẳng.
"Con à!" Khương Viên đứng dậy nhìn theo cậu khóc mà gọi to.
Tay Bạch Lạc Nhân siết chặt lại thành quyền, xoay đầu nhìn Khương Viên.
"Còn có, lần sau ở trước mặt con đừng nhắc đến gia đình bọn họ, con cảm thấy phiền!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro