Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cố Hải quả là một nhân tài

"Vưu Kì, Vưu Kì, Vưu Kì..."

Người ái mộ Vưu Kì thật là đông, âm thanh hô lên chấn động đến tận bầu trời, Bạch Lạc Nhân đứng bên cạnh nghe đến lỗ tai tê rần, đầu óc choáng váng. Trong lòng cậu cười lạnh một tiếng, các cậu hò hét làm cái quái gì, kêu một hồi nước mũi Vưu Kì lại rớt xuống cho mà xem.

Trai đẹp đến, trai đẹp đến, y bước đến xà đơn thử sức, dường như cả khu tập xà đều phát sáng. Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ, những nam sinh trước giờ chưa được chú ý đến nhe răng cười trộm đầy sung sướng. Đúng là Vưu Kì không thể cười nổi, vì trái tim hắn đã chết lặng rồi.

Đứng trước cây xà đơn, Vưu Kì đưa tay làm động tác đình chỉ, ý bảo tất cả mọi người an tĩnh lại, động tác rất người lớn.

Cậu nên tự tìm đường lui cho mình đi... Bạch Lạc Nhân cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng. Hắn cảm thấy chắc chắn Vưu Kì làm được 3 cái đã rất giỏi rồi.

Vưu Kì bắt đầu cầm xà, hai cánh tay đều liều mạng dùng sức, não bộ cũng cố gắng chỉ huy cơ thể phải đi lên. Ở chung quanh tiếng hò reo bắt đầu vang lên, da đầu của y qua xà, mắt qua xà, mũi qua xà...

Sau đó, đúng là không có sau đó.

Y đỏ mặt mà rớt khỏi cái xà.

Thật sao... Còn cao hơn đánh giá của cậu.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chắc chắn là nam sinh đang thầm chế giễu cậu. Nữ sinh thì sẽ không, họ sẽ nói, thần tượng của chúng mình thật sự là đáng yêu quá đi, đến một lần mà cũng không làm xong kìa.

Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ ngực Vưu Kì, "Tớ thấy ngực cậu còn trắng hơn cả Bạch Lộ, lần sau nhớ đóng chặt cúc áo chút đi!"

Vưu Kì hừ lạnh một tiếng, "Cậu thì cũng có khỏe hơn tớ đâu mà nói chứ."

Bạch Lạc Nhân lên xà.

Thầy thể dục từ dưới nhìn lên, có thể cảm thấy được, hắn bắt đầu khẩn trương. Hắn hy vọng cậu chỉ làm được dưới 10 cái, như vậy thì vượt lên trên số lần lên xà của cả lớp không thành vấn đề.

"1, 2, 3..."

Thấy số lần lên xà ngày càng tăng cao, sắc mặt thầy thể dục nhìn cũng càng kém dần, hắn thật không nghĩ tới, lớp này còn có một thân thể có tố chất tốt như vậy. Khi số lượng tới gần 30, lòng bàn tay của hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Vưu Kì ở một bên sợ hãi than, chén cơm này đúng là không thể ăn miễn phí.

Đếm tới 30, Bạch Lạc Nhân đã có chút mệt mỏi, thế nhưng làm tiếp 10 cái cũng không có vấn đề gì. Do dự một chút, Bạch Lạc Nhân nhảy từ xà xuống, hắn còn phải chừa chút mà sức lực để đi về nhà mà!

Bốn phía vang lên những âm thanh ủng hộ. Rõ ràng cậu ta nhảy xuống mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, thoạt nhìn vẫn còn cất giấu thực lực, làm cho cả đám nam sinh ước ao một phen.

Kế tiếp, chỉ còn lại một mình Cố Hải.

"Đến cậu, lên đi."

Thầy thể dục dương dương tự đắc hất cằm, vẫn không thèm đem Cố Hải để vào trong mắt.

Chẳng biết bạn học nào hô lên một tiếng, "Thầy, Cố Hải đã chống đẩy 100 lần, cánh tay nhất định là đã hết lực, phải để cậu ấy nghỉ ngơi chút, bằng không thì thật là không công bằng."

Thầy thể dục giả đò liếc nhìn Cố Hải, "Nếu không tôi để tôi làm trước?"

"Thầy tới trước đi."

Thầy thể dục sửng sốt.

Cố Hải còn là thật khách khí, "Thầy làm trước đi, chờ thầy làm xong rồi chúng ta cùng so tổng số."

Cả khuôn mặt thầy thể dục đều đen, "Năng lực không nhỏ đấy!"

Cả lớp lại bắt đầu ồn ào, "Cùng làm! Cùng làm!"

Thầy thể dục không tin hành vi này là bình thường, chẳng lẽ hắn chính là một đệ tử, hoặc đã từng đi lính, hoặc đã được huấn luyện đặc thù, hoặc đã dùng thuốc kích thích, năng đạt được giống như tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng? Tuyệt đối không có khả năng! Hắn nhất định là đang hù dọa ta, muốn khiến ta trở nên hoảng loạn!

Thầy thể dục còn đang bối rối, đã bị một lực mạnh đẩy đến dưới xà đơn. Mà Cố Hải cũng đã chủ động đi đến đó, hắn chẳng sợ cùng nhau làm, hắn nhất định sẽ chiến thắng.

"Giúp ta cầm lấy quần áo này một chút."

Cố Hải cầm lấy bộ đồng phục vừa cởi ra ném về hướng nam sinh.

Áo bị một nam sinh tiếp được, Bạch Lạc Nhân vươn tay ra, "Cầm áo của cậu đi, để tớ cầm giúp cậu ấy."

Nam sinh đang dồn tất cả lực chú ý vào bên dưới xà đơn, không hề nghĩ ngợi liền đem quần áo của Cố Hải cho Bạch Lạc Nhân.

"1, 2, 3, 4..."

Cố Hải ở dưới xà đơn làm vài động tác khởi động, Bạch Lạc Nhân đứng ở trên sân cỏ thôi mà cũng thấy cả người lo lắng. Trong lòng cậu chỉ reo hò một câu: Người anh em! Nỗ lực lên! Tranh thủ làm mấy trăm cái! Tớ cần cậu cố gắng phối hợp trong một thời gian dài!

Lúc đầu, hai người sức lực ngang nhau, tốc độ đều rất nhanh. Âm thanh ủng hộ từ phía các bạn học liên tiếp vang lên, hiếm lắm mới được thưởng thức một hồi kịch liệt đến như vậy, ngay cả khi khàn tiếng rồi vẫn còn cố gắng hô tiếp.

Dần dần, thầy thể dục đã bắt đầu giảm tốc độ, hai động tác cách nhau càng lúc càng lâu. Còn Cố Hải ở bên cạnh, động tác vẫn giữ nhịp độ như trước, nhìn không thấy một chút mệt mỏi nào.

"Thầy, Cố Hải vừa mới chống đẩy 100 cái, thầy thì mới làm được có 70 cái thôi thầy!"

Một câu nói này, làm thể lực của thầy thể dục vốn đang cố gắng duy trì triệt để cạn kiệt.

Hắn đã triệt để nhận thức nhân tài!

Thời gian còn lại, hoàn toàn là một mình Cố Hải biểu diễn.

Những xấu xa trong lòng Bạch Lạc Nhân đã biến mất hết rồi, cậu đi tới bên cạnh đám người đang xem, Cố Hải còn trên xà đơn, từng giọt mồ hôi lớn chảy đến cổ, cánh tay hắn nổi gân xanh, hô hấp cũng có chút trắc trở, nhưng hắn còn đang kiên trì.

Thầy thể dục kia cũng đã xuống từ lâu, cũng đứng ở trong đám người ủng hộ, hắn cũng chẳng còn cách nào, dù sao cũng đã thua rồi, chủ yếu là giữ lại chút phong độ cho bản thân mà thôi.

Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nhìn chăm chú vào Cố Hải, trong lòng cũng trở nên yên lặng và khiếp sợ. Cậu đã sớm đoán được Cố Hải sẽ thắng, nhưng không nghĩ tới sẽ đoạt được khí phách như thế. Hắn trình diễn tài nghệ như thế, đã đạt đến mức người thường không thể sánh bằng. Tạm thời không nói đến nhân phẩm, chỉ từ một màn này, Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng cho Cố Hải vài phần thưởng thức.

Tiếng chuông tan học vang lên, Cố Hải mới từ trên xà đơn nhảy xuống tới. Bạn học chung quanh ồn ào náo loạn, căn bản không biết cụ thể số lượng là bao nhiêu, có lẽ điều này đã không trọng yếu, biểu hiện của Cố Hải đã vượt lên trên tưởng tượng của bọn họ rồi.

"Người anh em, cậu quá đẹp trai!" Một nam sinh vỗ vai Cố Hải.

Cố Hải một bên đáp lời, một bên đón lấy bộ đồng phục, vắt trên bờ vai, đi về phía lớp học.

Bạch Lạc Nhân chậm rãi đi cùng các bạn học phía sau, bên cạnh là Vưu Kì, phía sau là một đám nữ sinh đang bàn luận về Cố Hải.

"My god, men quá đi, tớ thích cậu ấy chết mất."

"Nam sinh như thế tớ không thể khống chế tâm tình mà, quá bá đạo đi."

"Trước đây thế nào lại không phát hiện một nhân tài như thế nhỉ?"

"..."

Vưu Kì mặt lạnh như trước, ngày hôm nay đem mặt mũi cũng ném đi rồi, lại còn nghe được bình luận của những nữ sinh phía sau, nhịn không được cảm khái một câu.

"Nổi bậc nhất lớp như thế, hắn lại thêm một đống tình địch rồi còn gì?!"

Bạch Lạc Nhân bừng tỉnh tựa như không nghe thấy, vẫn như trước đi con đường của mình.

Vưu Kì đưa tay ra trước đôi mắt đang hốt hoảng của Bạch Lạc Nhân, "Nghĩ gì thế?"

Bạch Lạc Nhân cười, "Không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro