Chương 6: Chờ Đợi
Từ đó nhện nhỏ chẳng rời đi,
Mỗi ngày đón đợi ánh xuân thì.
Mong rằng một sáng mây kia ghé,
Lại thấy sương trong chốn xuân thì.
Gió về lay động ngàn tơ bạc,
Như dệt hoài mong giữa mộng mơ.
Dẫu biết nhân duyên là ảo ảnh,
Nhện vẫn ôm tròn giấc mộng mơ.
Dẫu sương mỗi sáng rồi tan biến,
Dẫu đời là thực hay hư không.
Nhện vẫn chờ mong ngày hội ngộ,
Một lần soi bóng ánh mây hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro