Chương 3: Nỗi Nhớ
Nhện buồn giăng mãi những đường tơ,
Tơ vương vương vấn cả giấc mơ.
Giọt sương mỗi sớm lung linh đó,
Nhưng rồi tan biến giữa hư vô.
Gió lay khe khẽ hàng cây biếc,
Nhắc nhở nhện rằng đừng ước mơ.
Nhưng lòng nhện nhỏ sao yên được,
Cứ chờ giọt ngọc giữa trời mơ.
Mỗi ngày một chút thêm nhung nhớ,
Mỗi sớm mong chờ phút đợi mong.
Nhưng biết làm sao khi định mệnh,
Bắt họ xa nhau giữa nắng hồng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro