
Chương 1: Điền Đại Tráng
Mặt trời dần mọc lên cao, lại bị rất nhiều mây mù che phủ, cuối cùng vẫn giãy giụa ra ngoài, chiếu ánh sáng lên mặt đất, từng ngôi nhà trong núi sâu khe núi.
Điền Đại Tráng thức dậy từ sớm, hơn nữa đã làm không ít việc, lúc này tính ăn cơm xong rồi ra khỏi nhà, bèn ôm củi bỏ vào trong lò, lửa cháy thì chế nước lạnh vào trong nồi.
Điền Đại Tráng đã quen làm việc, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, lúc nước trong nồi sôi, anh đã làm xong một bát lớn bánh bao bột.
Nước vừa sôi, anh liền dùng muôi sắt men theo mép bát gảy đều đặn từng muôi xuống, chỉ thấy cổ tay linh hoạt tung bay, thủ pháp rất thuần thục.
Sau khi thả bánh bột gạo có độ dài và thô như đinh ốc vào trong nồi, lại thấy chúng nó lăn lộn theo hơi nước bốc ra, giống như một con cá nhỏ nghịch ngợm.
Không bao lâu, Điền Đại Tráng đã nấu xong một nồi canh bánh bột gạo, tay anh cầm một cái vợt trúc vớt vào trong nồi, rồi tay lại cầm vợt lên, bánh bột gạo như mưa rơi đều đặn vào trong ba bát. Trong đó, hai bát sứ thô cỡ vừa đáy xanh lam, và một bát sứ thô đáy màu xám to như tô canh nhỏ, trừ kích cỡ bát khác nhau ra, còn có sự khác biệt chính là trong bát cỡ vừa không có nêm đồ gia vị, mà trong bát lớn lại rắc một muôi ớt đỏ, tô điểm bánh bột gạo trắng như tuyết thành hai màu trắng đỏ đan xen nhau, màu sắc bắt mặt tạo cảm giác thèm ăn.
Điền Đại Tráng cắm đũa lên hai bát bánh bột gạo không gia vị, bưng đến trên bàn dựa vào tường, nhỏ giọng nói: "Cha, mẹ, ăn cơm."
Bên tường đặt hai di ảnh. Một di ảnh là người đàn ông trung niên, đen nhẻm gầy yếu, chính là hình tượng nông dân chất phát thường thấy trong tivi, cũng là hình dáng người cha chưa bao giờ thay đổi trong kí ức của Điền Đại Tráng, cha chết năm sáu năm, bức ảnh cũng đã ố vàng, khung gỗ đã rất cũ, điều này khiến cho một tấm khác trông mới tinh không giống di ảnh của người chết.
Một di ảnh khác chính là mẹ của Điền Đại Tráng, không giống với kiểu nông dân điển hình như cha của Điền Đại Tráng, mẹ anh rất xinh đẹp dáng vẻ dịu dàng như mỹ nhân Giang Nam, bà không giống nông phụ, xác thực cũng chưa từng làm công việc của nông phụ, lúc bà sinh Điền Đại Tráng xong thì bị bệnh, không thể chịu được chút vất vả nào, nhiều nhất tựa vào trên giường đất sửa quần áo cho hai cha con, một chút việc thế này, lúc cha Điền Đại Tráng còn sống cũng không cho bà làm, đợi sau khi cha Điền Đại Tráng mất, bà đổ ngục, không thể lại lần nữa ngồi dậy.
Điền Đại Tráng lúc nhỏ thân thể cũng không tốt, vừa nhỏ vừa gầy như mèo con, mới cố tình đặt cái tên "Đại Tráng", theo như mong muốn tốt đẹp của cha anh, đáng tiếc, không nhìn thấy dáng vẻ con trai trở thành chàng trai mạnh khỏe như bây giờ đã qua đời.
Điền Đại Tráng thường ngờ vực nguyên nhân cha anh mất là vì, anh lúc nhỏ yếu ớt không thể làm được gì, chỉ biết há miệng gào khóc đòi ăn, mẹ anh lại bệnh nghiêng ngả, chỉ cầu không nằm xuống sinh bệnh đã phải niệm bồ tát phù hộ, nào còn dám để cho bà làm việc. Cho nên, trong làng mạc chó ăn đá gà ăn sỏi này, cha Điền Đại Tráng vừa lo việc bên ngoài vừa lo việc trong nhà, một người gánh trọng trách nuôi ba miệng ăn, có thể không mệt sao? Có thể không chết sớm sao? Mà cha anh còn gánh đến vui vẻ cười ha ha, cam tâm tình nguyện.
Còn may sau khi cha anh chết, Điền Đại Tráng dù uống nước lạnh cũng lớn lên nhanh chóng, vốn thân thể ốm yếu lại cao lên như thổi, cao đến 1m8 mấy, lúc mười bảy mười tám tuổi ốm đến dọa người, chỉ thấy xương không thấy thịt, chậm rãi nuôi đến bây giờ trở thành một chàng trai đô con cao lớn vạm vỡ.
Cho nên nói, người đều là bị ép ra, hoàn cảnh tạo ra con người.
Lúc cha Điền Đại Tráng còn sống, nhiều nhất bảo con trai cắt cỏ heo cho heo ăn, mà Điền Đại Tráng của bây giờ, vì để sống mà vắt óc suy nghĩ, hơn nữa tự học nghề mộc, thợ hồ..biết rất nhiều nghề, năm ngoái, Điền Đại Tráng một mình nung gạch nung ngói, chặt cây bào gỗ gia cố xà nhà làm dụng cụ trong nhà, sửa lại ngôi nhà tổ tiên rách nát thành căn nhà ngói xanh gạch đỏ, khiến cho người trong thôn đều tấm tắc khen ngợi không thôi.
Mẹ Điền Đại Tráng mất vào tháng trước, từ lúc bà bệnh nằm liệt trên giường cho đến cái hôm tắt thở, tốn tròn năm năm, làm cho Điền Đại Tráng bận rộn khắp nơi, từ hoa màu đất đai đến chăm sóc mẹ bệnh, rõ ràng từ một thiếu niên yếu đuối trưởng thành thành bộ dáng thanh niên mạnh khỏe không gì không làm được.
Dù mệt thế nào, dù vất vả ra sao, Điền Đại Tráng cũng chấp nhận, ai bảo anh chỉ có một người thân như vậy?
Nhưng bây giờ ngay cả người thân duy nhất cũng đi rồi, cùng lúc mang đi một chút hơi người còn lại trong nhà. Điền Đại Tráng mờ mịt nhìn xung quanh căn nhà ngói năm gian và sân nhỏ rộng rãi của nhà mình, chỉ cảm thấy vắng lặng lạnh lẽo, ngay cả tiếng gió thổi qua lá cây cũng rất rõ ràng.
Điền Đại Tráng nghĩ, bản thân phải chăng nên cưới vợ rồi.
Có vợ, thì sẽ có người nói chuyện, hơn nữa, nam nữ lăn chung một ổ chăn, ba năm năm cày cấy, có thể sinh ra một ổ nhóc con, còn lo năm căn phòng ngói này lạnh lẽo vắng vẻ không người ở sao?
Thực ra, Điền Đại Tráng có thể giống như những chàng trai trẻ của nhà khác, lớn lên đi ra ngoài làm thuê, đến công trường xây dựng trong thành phố gánh đất cát xây nhà kiếm tiền, dù sao cũng tốt hơn xới đất bón phân cho ruộng, nhưng, Điền Đại Tráng có cách nghĩ khác biệt, đầu tiên, anh bây giờ đã 22 tuổi, ngay cả tình hình bên ngoài núi này như thế nào cũng không biết, bản năng không muốn thay đổi tình trạng hiện nay, thứ hai, anh chỉ có một mình, một khi rời đi, căn nhà này sẽ không còn ai, hơn nữa tiêu bao nhiêu tâm huyết mới đổi được ngôi nhà ngói khang trang, còn chưa ở được mấy ngày đã rơi vào trong tay người khác, có thể làm người cam tâm sao?
Cho nên, Điền Đại Tráng không muốn ra ngoài làm thuê, chỉ muôn trông giữ căn phòng và ruộng đất cha mẹ để lại sống qua ngày.
Hơn nữa, anh suy đoán dựa vào bản lĩnh của chính mình, chắc chắn có thể làm cho cuộc sống trở nên hưng thịnh.
Điền Đại Tráng uống sạch hết nước trong bát bánh bột gạo, vì vừa nóng vừa cay, chóp mũi anh toát ra mồ hôi, sờ cái bụng no căng, cảm thấy cực kì vui sướng, tạm thời không vội tráng nồi bếp và chén đũa. Anh vào trong phòng, dịch chuyển một viên gạch trên tường xuống, mò ra một hộp sắt, bắt đầu đếm tiền giấy.
Đã đếm hai lần, cộng lại số tiền lẻ với nhau, ước chừng hơn 21050 tệ.
Đây là toàn bộ gia sản hiện có của Điền Đại Tráng.
Có hơi ít.
Đặc biệt là những năm này, tiền cưới vợ cứ ngày càng tăng cao, của hồi môn ít nhất cũng phải 50000-60000 tệ, lại cộng thêm tiền tổ chức đám cưới, ít nhất phải có 180000 tệ.
Chỉ có điều, Điền Đại Tráng ngẫm nghĩ, đến hai năm sau, cũng xêm xêm sắp đủ.
Tuy nói như vậy có hơi bất hiếu, nhưng mẹ Điền Đại Tráng mất, ngược lại tiết kiệm được không ít, đầu tiên bớt tiền khám bệnh tiền thuốc, thứ hai giảm bớt thời gian chăm sóc bà, Điền Đại Tráng có thể làm được nhiều việc hơn, kiếm thêm được nhiều tiền hơn.
Thực ra, cưới vợ không cần phải tốn 100000 tệ nhiều như vậy, có rẻ, thậm chí có cho lại tiền, nhưng, con gái như vậy nghe đâu đều là ở bên ngoài kiếm tiền rồi bị người ta chơi nát, đừng nói Điền Đại Tráng nhìn trúng, dù chỉ thỉnh thoảng ở trong thôn gặp phải, anh đã né ra từ xa, cho dù nhìn một cái thôi cũng xấu hổ thay các cô. Đương nhiên rồi, người con gái anh muốn lấy, cần thiết phải là kiểu cô gái còn trong trắng, chăm chỉ sống qua ngày.
Sau bữa sáng, Điền Đại Tráng tính toán sắp xếp chuyện hôm nay, bây giờ là mùa vụ đầu đông, trong đồng ruộng đã không có gì để làm, nhưng, tranh thủ động vật con chưa hoàn toàn ngủ đông, có thể đi vào trong rừng và lên núi xem thử, có thể hay không bắt một vài con thỏ gà rừng gì đó, nếu vận may tốt, có lẽ có thể bắt được động vật hoang dã lớn hơn.
Vừa nghĩ như vậy, anh lập tức trở nên bận rộn, lại đi đến trong phòng bếp đặt nông cụ tìm ra mấy bẫy kẹp, tính toán đi đào hố bẫy bắt con mồi.
Nếu vận may tốt, rất có tiềm năng sẽ bắt được con mồi lớn. Ví dụ con lợn rừng lần trước rơi vào bẫy rồi bị Điền Đại Tráng bắt được rất tốt, ngay cả thịt dai cũng phải tầm 100kg, trừ ăn một bữa mặn ngon lành còn có thể treo lên hong gió làm thịt muối đón một năm mới phong phú, da lột ra cũng không cần bỏ, đợi đến đầu xuân bán cho thương nhân thu mua đồ linh tinh trong thị trấn, lại kiếm được một khoản tiền. Mấu chốt là, động vật hoang dã tự mình giẫm vào bẫy thú, đợi lúc anh đến đã hơi thở thoi thóp, lấy đá nện chết rồi chuyển về, chẳng hề tốn chút sức lực nào, tương đương với việc trên đường lượm được tiền.
Nhưng thứ đồ chơi như động vật hoang dã này cũng không dễ bắt, con lớn cũng tầm 150-200kg, bẫy thú thông thường sợ sẽ vùng ra được, hơn nữa, động vật hoang dã có tính cảnh giác cao, khứu giác nhạy bén, người được mùi của người hoặc chó săn sẽ không dám đến, ngày hôm nay, Điền Đại Tráng vì để bố trí bẫy đã tốn không ít công sức, bận đến hơn cả buổi chiều mới bố trí ổn thỏa, lúc sắp đi đốt một nhánh cây khô hun lên, che giấu mùi người trên người anh, như vậy, mới khiến động vật hoang dã yên tâm lớn gan bước vào vùng "tử vong".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro