Chương 3
Sau khi Ngụy Vô Tiện rời khỏi, Lam Vong Cơ liền lê cái chân bị thương, tập tễnh trong hang động tìm kiếm, quả thực tìm không thấy Tị Trần cùng Vong Cơ Cầm, chắc chắn là bị hắn giấu rồi.
Mặc dù tìm không thấy pháp khí linh kiếm, cũng phải chạy trốn, y hướng phía cửa đi tới, lại bị một đạo kết giới chặn lại.
Xem thấy chính mình bị giam cầm, Lam Vong Cơ muốn tìm cơ hội đào thoát, y tuyệt đối không thể ở lại tiên sơn này làm vợ người khác.
Không lâu sau, Ngụy Vô Tiện đã trở lại, bưng theo một mâm thoạt nhìn có rau, thịt, cùng với chén cháo.
Ngụy Vô Tiện đem đồ ăn để trên bàn, lại đi đỡ Lam Vong Cơ, nói: "Vợ à, ta kỹ năng nấu nướng có hạn, hôm nay ngươi ăn tạm. . . . . . Sau này ta sẽ cố gắng nâng cao tay nghề, cải thiện bữa ăn.
Lam Vong Cơ né tránh tay của hắn, lạnh lùng nói: "Đừng gọi ta như vậy."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ừm, vậy được, ta nghe ngươi, ta gọi ngươi Lam Trạm, ngươi gọi ta Ngụy Anh, như vậy thân mật hơn một chút."
Lam Vong Cơ nghiêng đầu, không nhìn hắn, không trả lời cũng không ăn, Ngụy Vô Tiện cầm lấy đồ ăn, kiên nhẫn đút vào miệng y, y cũng không có mở miệng.
Ngụy Vô Tiện nghĩ là do đồ ăn hắn làm trông quá tệ, nhìn đã thấy ghê, dù sao đồ ăn hắn làm, trên núi ngoại trừ hắn và đàn lợn, cũng không ai nuốt nỗi.
Vợ không thích ăn, không thể miễn cưỡng a. Ngụy Vô Tiện bưng mâm ra ngoài, cho lợn ăn, lại đi xào rau.
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn không ăn.
Ngụy Vô Tiện lại đem rau xào cho lợn ăn, nghĩ rằng có thể Lam Vong Cơ khẩu vị nặng, nên đã nhẫn tâm hầm một con ngỗng to béo ở Tiên Sơn, vốn dành để ăn vào lễ mừng năm mới. Hắn còn nhờ một vị sư bá đến hướng dẫn hắn làm món ngỗng hầm thơm nức mũi trong nồi sắt.
Lam Vong Cơ vẫn không ăn, nhắm mắt lại.
Cầm bát, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi muốn ăn cái gì?"
Lam Vong Cơ mím môi, im lặng.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi ăn thử xem, đây là con ngỗng to béo ta tự tay hầm cho ngươi, rất thơm ngon! Con ngỗng này béo nhất và khỏe nhất trong núi của chúng ta, ngày thường chúng ta không thể ăn, phải chờ mừng năm mới mới được ăn a."
Lam Vong Cơ vẫn nhắm mắt không nói chuyện, Ngụy Vô Tiện uể oải đi ra ngoài, đem con ngỗng to béo phân phát cho các sư bá, hắn cũng không có tâm trạng ăn.
Sau khi Ngụy Vô Tiện trở về vẫn không cam lòng, lại nấu nướng thêm mấy lần, thấy đã tối mà vợ chưa ăn gì, rất đau lòng, lại đến hỏi : "Lam Trạm, rốt cuộc ngươi muốn ăn cái gì a? Ngươi muốn ăn cái gì cứ nói, ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho ngươi."
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Ta muốn đi."
"Ngoại trừ chuyện này, việc khác ta đều có thể đáp ứng ngươi!" Ngụy Vô Tiện tiếp tục thuyết phục: "Lam Trạm, hiện tại ngươi còn bị thương, cần phải ăn nhiều mới có thể mau khỏi, nếu không ăn, vết thương của ngươi sẽ như thế nào tốt được?"
Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ sau, thấy có lý, y cần hồi phục sức khỏe mới có thể chạy trốn, y mở mắt ra nói: "Đơn giản tùy ý là được."
Thấy y cuối cùng cũng chịu hòa hoãn, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Được, vậy ngươi có thích đồ ngọt không? Khoai lang nướng được không? Tiên sơn của chúng ta có một loại khoai lang, rất ngọt và ngon, nướng lên ngon nhất.
Lam Vong Cơ cũng không để ý, chỉ gật đầu, lại nhắm mắt lại.
Không lâu sau, Ngụy Vô Tiện mang đến vài củ khoai lang đã được nướng nứt vỏ, ngả màu nâu và rỉ mật, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng ăn một củ.
Buổi tối, Ngụy Vô Tiện vẽ bùa trên bàn đá một lúc, đến giờ đi ngủ, hắn cởi áo khoác và leo lên giường.
Lam Vong Cơ lúc này đang ngồi thiền ở trên giường, phát hiện ý đồ của Ngụy Vô Tiện, liền mở mắt ra hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đi ngủ, chúng ta đều là nam nhân, tuy chưa thành thân nhưng vẫn có thể cùng nhau ngủ đúng không?"
Lam Vong Cơ sắc mặt trầm xuống, nói: "Ngươi đi."
". . . . . . . " Ngụy Vô Tiện mím môi, đáng thương như vậy rời sơn động.
Lam Vong Cơ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Vô Tiện lại đi vào, lấy một bó cỏ khô lớn, trải trong góc xuống đất, đi lấy tấm da thú dùng làm gối kê cạnh bàn, rồi nằm xuống đống cỏ khô, phủ da thú lên người.
Lam Vong Cơ quan sát hắn một loạt hành động, hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Ngụy Vô Tiện kéo tấm da thú, tấm da thú hơi ngắn, che ngực lại không che được chân, đành phải chọc đôi bàn chân nhỏ trắng nõn của mình vào cỏ khô cho đỡ lạnh, vẻ mặt ủy khuất, nói: "Ngủ a, hôm qua ta cõng ngươi lên núi, đi bộ cả canh giờ đường núi, chăm sóc ngươi cả đêm, còn nấu cơm cả ngày, vẫn chưa được nghỉ ngơi... Ta buồn ngủ quá, chịu không nổi nữa, ngươi không cho ta ngủ trên giường thì ta ngủ dưới đất."
Lam Vong Cơ trong lòng đột nhiên mềm nhũn, hỏi: "Không có chỗ ở khác sao?"
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, lắc đầu nói: "Không..."
Lam Vong Cơ: ". . . . . . . . ."
Bản thân y đối với người này thật sự cũng không chán ghét, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, hôm nay nói năng lỗ mãng như vậy cự tuyệt hắn, tất cả chỉ vì lời nói và hành động hoàng đường của hắn, cái gì mà muốn y làm vợ hắn. Điều này làm cho Lam Vong Cơ xấu hổ và phẫn nộ tột cùng. Hiện tại nhìn hắn bộ dáng đáng thương, nhớ tới chính hắn cứu mình còn chăm sóc mình, thật không đành lòng.
Về chuyện làm vợ gì đó, Lam Vong Cơ nghĩ cứ mặc kệ hắn nói, y một mực cự tuyệt là được, dù sao đều là nam nhân, cũng không có gì ép buộc, cùng ngủ một giấc, cũng sẽ không có gì đi.
"Lên đây đi!"
"Ừ!!" Ngụy Vô Tiện cười như nở hoa, ném tấm da thú xuống đám cỏ khô, hớn hở nhảy lên giường, nhưng do quán tính, hắn không phanh kịp, suýt ngã lên người Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ giơ tay chặn Ngụy Vô Tiện, lườm hắn một cái, nói: "Cách xa ta một chút."
"A." Ngụy Vô Tiện gãi đầu, ngây ngô cười nói: "Ta chỉ nằm ở mép giường thôi, không nằm sát ngươi." Sau đó chui vào trong chăn, nằm ngay ngắn, nhắm mắt.
Lam Vong Cơ nghe hắn nói cũng tin tưởng, nhắm mắt nằm xuống, đắp chăn kín mít.
Nhưng sáng hôm sau, Lam Vong Cơ mở mắt ra, thấy Ngụy Vô Tiện không biết từ lúc nào đã lăn vào trong lòng mình, thở dài một hơi, đẩy Ngụy Vô Tiện ra, người nọ mơ mơ màng màng mở mắt.
"Lam Trạm, ngươi tỉnh rồi!" Ngụy Vô Tiện vốn thức dậy muộn, nhưng vợ hắn đã thức, không thể bỏ đói y, vì vậy hắn cố chịu cơn buồn ngủ, đứng dậy nói: "Ta đi làm đồ ăn sáng."
Lam Vong Cơ nói: "Chờ đã."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Giải trừ kết giới, ta muốn đi ra ngoài."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ mình thật ngốc, giam giữ vợ cả đêm, còn phải ra ngoài tắm gội vệ sinh a. Hơn nữa giải trừ kết giới hắn cũng không sợ, Lam Vong Cơ cũng không có khả năng đi ra ngoài, vẫn còn kết giới Tiên Sơn do Bão Sơn Tán Nhân thiết hạ mạnh mẽ a.
Trong nháy mắt, Lam Vong Cơ đã bị Ngụy Vô Tiện mang về Tiên Sơn hơn một tháng, thương thế đã khỏi hẳn từ lâu, y định chạy trốn thì lại phát hiện ra ngọn núi này đã bị hạ phép thuật, rõ ràng y đi theo đường xuống núi, cứ đi, đi, đi, rồi lại đi về chỗ cũ.
Trốn cũng trốn qua, rồi bị lạc đường, nhưng lần nào Ngụy Vô Tiện cũng có thể tìm thấy y.
Thử nhiều lần, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng hiểu, thừa nhận mình thật sự không thể trốn, đây là Tiên Sơn của Bảo Sơn Táng Nhân, với vỏn vẹn mười năm tu vi của y, làm sao có thể phá vỡ kết giới.
Thời gian này, Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ thật sự rất tốt, có thể nói là chăm sóc y tỉ mỉ, biết y thích sạch sẽ, liền mua cho y bộ quần áo trắng mới, biết y giờ hợi ngủ giờ mẹo thức, sợ chính mình ngủ muộn quấy rầy y, liền cũng điều chỉnh thói quen của mình ngủ sớm dậy sớm.
Thức ăn cũng là để ý khẩu vị của Lam Vong Cơ, y thích hương vị nguyên bản của rau, dùng nước luộc thêm chút muối, y mới ăn. Ngược lại y không thích những món ăn cho quá nhiều gia vị, hơn nữa y thích ăn chay, không ăn nhiều thịt.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy vợ này thật dễ nuôi, còn dễ nuôi hơn cả con ngỗng béo ở Tiên Sơn.
Mỗi ngày ở chung, nếu không đề cập tới chuyện làm vợ kia, hai người lại khá hài hòa ăn ý.
Ngụy Vô Tiện đưa Lam Vong Cơ đi tìm săn các linh thú khác nhau trên Tiên Sơn, có Lam Vong Cơ hỗ trợ, Ngụy Vô Tiện cũng bắt được một vài linh thú quý hiếm bổ sung vào bộ sưu tập nuôi dưỡng của hắn.
Ngụy Vô Tiện còn đưa Lam Vong Cơ đi tìm kiếm linh dược, tiên thảo quý hiếm trên núi, còn đưa y đến căn cứ bí mật của mình, Linh Thảo Điền.
Còn có các loại linh thạch mà hắn thu thập được, rất có ích trong việc tu tiên, còn có pháp khí, bùa chú hắn đang nghiên cứu, tất cả đều nói cho Lam Vong Cơ, không hề giấu diếm.
Ban đầu, Lam Vong Cơ có phần phản kháng và ngại ngùng, nhưng sau vài ngày, y phát hiện ra Ngụy Vô Tiện thực sự là một thiếu niên đơn thuần và đáng yêu, mặc dù quả thực y bị hắn giam giữ còn đem giấu pháp khí linh kiếm của y đi, nhưng hắn chưa bao giờ bạc đãi y.
Tình cảm của thiếu niên thẳng thắn và bộc trực, tuy ngày nào cũng nhắc lại "làm vợ ta!" nhưng hắn chưa bao giờ làm điều gì quá phận, buổi tối đi ngủ, vừa nằm xuống hắn cũng rất ngoan, chỉ là hắn ngủ có chút không thành thật, sáng sớm tỉnh lại đều là bộ dáng ôm lấy Lam Vong Cơ.
Đối mặt với một thiếu niên vô tư vô tâm, đối xử hết lòng với mình như vậy, Lam Vong Cơ dần dần không còn cứng rắn, thậm chí y còn nghĩ rằng nếu không phải vì buộc ở cùng nhau trong hoàn cảnh như vậy, nếu không phải Ngụy Vô Tiện suốt ngày muốn hắn làm vợ, hai người nhất định có thể làm một đôi huynh đệ tốt cùng chung chí hướng.
- còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro