Chương 2
Ngụy Vô Tiện vội vàng đuổi theo, nhưng chợ đông nghịt người, tiên tử tỷ tỷ còn đi rất nhanh, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Hắn tiếp tục ở chợ tìm kiếm, mặt trời ngã về Tây, sắc trời dần tối, nhưng vẫn không tìm được người nọ.
Ngụy Vô Tiện hận a. . . Cứ như vậy lạc mất vợ, đúng là khởi đầu bất lợi!
Mất tiền, buổi tối không thể ở quán trọ. Ngụy Vô Tiện nghĩ hay là trở về tiên sơn, xin sư tổ ít bạc lại xuống núi, nhất định phải tìm ra tiên tử tỷ tỷ.
Hắn đi đến ngoại thành, vừa định dùng thuật pháp mở ra cửa lên núi, liền nghe cách đó không xa truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt cùng tiếng gào thét của yêu thú.
Vừa đến nhìn, phát hiện chính là người mình nhắm trúng! Y đang cật lực chiến đấu với ba con yêu thú, đã rơi xuống hạ phong, còn bị thương không nhẹ.
Ngụy Vô Tiện xuất thủ anh hùng cứu mỹ nhân, cùng Lam Vong Cơ hợp sức giết ba con yêu thú. Sau trận chiến, Lam Vong Cơ trọng thương ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Này, ngươi thế nào? Tỉnh lại đi a!" Ngụy Vô Tiện lập tức tiến lên đỡ Lam Vong Cơ dậy, lớn tiếng gọi, lay nhẹ hắn, nhưng người nọ không có phản ứng.
Thật vất vả mới tìm được người, tuyệt không thể mặc cho hắn lại chết như vậy, Ngụy Vô Tiện trong đầu nghĩ chỉ có thể mang người này về cho sư tổ trị liệu, trước sau gì cũng phải mang "nàng" trở về tiên sơn làm vợ.
Ngụy Vô Tiện khởi động thuật pháp hiện ra một đám mây sáng màu xanh lam, hắn cõng Lam Vong Cơ, đi xuyên qua đám mây, liền tiến vào Bão Sơn tiên sơn bí cảnh dưới chân núi, lại cõng Lam Vong Cơ leo lên đường núi gập ghềnh khó đi.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy cô vợ này tuy xinh đẹp, nhưng vóc dáng so với mình còn cao, vóc người so với mình còn nặng, xem ra sau này hắn phải ăn nhiều một chút, mới có thể cường tráng hơn, nếu không không thể ôm vợ a.
Ước chừng mất một canh giờ mới đến nơi, trước tiên hắn mang người tới hang động của Bão Sơn Tán Nhân.
"Sư tổ, cứu mạng! ! Mau mau cứu vợ ta!"
Đang bên trong hang động tĩnh tọa, Bão Sơn Tán Nhân lên tiếng đáp lại, thấy tiểu đồ tôn trên người cõng một vị tiên tử áo trắng tung bay, thoạt nhìn dung mạo quả nhiên thanh tú mỹ lệ.
"A Anh, nhanh như vậy đã tìm được?"
"Đúng vậy! Sư tổ, nhưng nàng bị thương!"
Bão Sơn Tán Nhân trước bắt mạch cho Lam Vong Cơ, lại vận dụng linh lực chữa thương cho hắn, một khắc sau, xác nhận vô sự, liền đút cho hắn một viên linh nguyên đan, an ủi: "A Anh, nàng không có sao, chẳng qua là hao hết linh lực, lại có vài chỗ ngoại thương, chân bị gãy, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe, không nguy hiểm đến tánh mạng."
Ngụy Vô Tiện nghe xong yên lòng, cười híp mắt nhìn mỹ nhân mình mang về, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.
Lúc này Bão Sơn Tán Nhân để ý đến trang phục của Lam Vong Cơ.
Mạt ngạch, là người của Cô Tô Lam Thị? Hơn nữa. . . Hình như là nam nhân?
"A Anh, người này là nam nhân a!
"A!?" Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, không thể tin: "Sư tổ! Hắn xinh đẹp như vậy, tại sao có thể là nam nhân!"
Bão Sơn Tán Nhân lắc đầu một cái, chỉ nói: " Chờ hắn tỉnh, đem hắn đưa đi đi."
". . ." Ngụy Vô Tiện dừng một chút, cúi đầu, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói: "Sư tổ, cho dù hắn là nam, là cũng muốn cưới làm vợ!"
"Ai. . ." Bão Sơn Tán Nhân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đồ tôn đoạn tụ .....
Ngụy Vô Tiện cõng Lam Vong Cơ trở về sơn động, canh giữ bên giường, lấy một chiếc thìa nhỏ, từng chút một đút cho hắn uống nước, giữa chừng Lam Vong Cơ mơ màng tỉnh lại, nhưng y vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ mơ hồ nhìn thấy vị công tử mà mình đã gặp ở quán mì, cũng là người cùng chém yêu thú cứu mình, đang một mực chiếu cố mình.
Lam Vong Cơ uống một muỗng nước Ngụy Vô Tiện đưa tới bên miệng, lẩm bẩm: "Ngươi. . ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi bị thương rất nặng, đừng nói nữa! Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố ngươi!"
" Ừ. . ." Lam Vong Cơ tự nhiên cảm thấy yên lòng, nhắm hai mắt lại, lần nữa ngủ mê man.
Ngày thứ hai sau giờ ngọ, bởi vì Ngụy Vô Tiện hết lòng chăm sóc, cùng với y thuật và linh dược của Bão Sơn Tán Nhân, bản thân Lam Vong Cơ cũng có căn cơ tốt, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một cái hang động, trong động có chút tối tăm lộn xộn, bên cạnh có bàn đá, còn có rải rác một ít đồ vật, hẳn là có người ở tại đây.
Lại nhìn sang bên cạnh, vị công tử đã cứu hắn chăm sóc hắn cả đêm đang ngồi dưới đất, cạnh giường, gối đầu lên cánh tay ngủ.
Lam Vong Cơ lay động tay, Ngụy Vô Tiện giật mình tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn thấy vợ trên giường tỉnh lại, vui vẻ nói: " Ngươi tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có khát không? Đói bụng không?"
Còn không chờ Lam Vong Cơ nói gì, Ngụy Vô Tiện chạy đi rót cốc nước, trở lại đem y đỡ dậy, đưa đến bên miệng.
Uống xong một cốc nước Tiên Sơn Thanh Tuyền, cổ họng khô khóc cũng dễ chịu hơn.
Lam Vong Cơ nói: "Đa tạ công tử cứu giúp."
Ngụy Vô Tiện lại gần nhìn kỹ vợ của mình, mặc dù đang bệnh, nhưng y vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, nói: "Không, không có chuyện gì, ngươi cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi. . ."
Lúc này, Lam Vong Cơ chú ý tới trán mình cảm giác khác thường, tựa hồ thiếu chút gì, hắn giơ tay lên sờ trán, trống trơn, quả nhiên không có.
Thấy hắn nhíu mày, Ngụy Vô Tiện lấy ra mạt ngạch từ trong ngực hỏi: "Ngươi đang tìm cái này sao? Hôm qua lúc ta cõng ngươi lên núi vô tình kéo xuống!"
". . ." Lam Vong Cơ sững sờ một chút, lại nghĩ đến hắn là vô ý phạm sai lầm, không thể tính, liền nhận lấy mạt ngạch, đem cột lại, vuốt thẳng.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Trên mạt ngạch có chữ Trạm, Trạm là ngươi tên sao? Vậy ngươi tên Lam Trạm?
Bão Sơn Tán Nhân nói cho Ngụy Vô Tiện y là người của Cô Tô Lam Thị, thêm mạt ngạch có thêu vân văn, hẳn là người có huyết thống với Lam gia, cho nên họ Lam, Ngụy Vô Tiện suy đoán ra tên hắn, Lam Vong Cơ cũng không bất ngờ.
Lam Vong Cơ: " Ừ."
Cuối cùng cũng biết tên vợ mình, Ngụy Vô Tiện cười híp mắt tự giới thiệu: "Ta tên Ngụy Anh, tự Vô Tiện! Ta mới vừa tròn mười lăm, là đồ tôn của Bão Sơn Tán Nhân, còn ngươi ?"
Đối với sư môn của hắn có chút kinh hách, dù sao Bão Sơn một tông môn thần bí khó lường, không ai biết Bão Sơn tiên sơn ẩn cư ở nơi nào. Lam Vong Cơ nói: "Lam trạm, tự Vong Cơ, mười sáu tuổi, Cô Tô Lam Thị nội môn!
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Quả nhiên lớn hơn ta. Lớn một chút cũng tốt." Lại ngẩng đầu lên nói: "Lam Trạm, ngươi còn chưa khỏe, chân ngươi bị gãy, ngươi cứ ở nơi này của ta nghỉ ngơi đi!"
Lam Vong Cơ gật đầu một cái, nói: "Đa tạ công tử cứu mạng, ngày sau ta nhất định báo đáp. Đây là nơi nào? Ta có thể đưa tin phù cho huynh trưởng, để hắn đến đón ta về nhà chữa trị."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nơi này là tiên sơn của sư tổ ta Bão Sơn Tán Nhân! Đưa tin phù ở chỗ này không thể dùng! Lam Trạm, ngươi cứ an tâm ở lại nơi này đi!"
Lam Vong Cơ không nghĩ tới đây lại chính là Bão Sơn tiên sơn, thật là có chút không dám tin tưởng, mặc dù thiếu niên này nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng hắn thanh thuần chân thành, Lam Vong Cơ đối với lời hắn nói một chút cũng không nghi ngờ.
Lại bởi vì có ân cứu mạng, đối với Ngụy Vô Tiện sinh ra hảo cảm, thấy hắn tính tình hoạt bát, Lam Vong Cơ lần đầu tiên có ý muốn kết giao bằng hữu.
Lam Vong Cơ nói: "Ở chỗ này tu luyện một thời gian ngắn cũng tốt, nhưng ta phải tìm cách đưa tin cho người nhà, để họ không cần lo lắng."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải tạm thời nga! Lam Trạm, đừng nghĩ người nhà ngươi nữa, ngươi cả đời còn lại đều phải ở lại tiên sơn, làm vợ ta mà!"
"? ? ? ? ?" Lam Vong Cơ nội tâm nứt ra, vẻ mặt vốn bình thản trở nên kinh ngạc: "Ngươi, ngươi nói gì?"
"Vợ à, ta cứu ngươi, ngươi phải lấy thân báo đáp a! Thoại bản viết như vậy, ngươi ở lại nơi này, chúng ta thành thân! Ta cưới ngươi!"
"Hoang đường! Ta là nam tử, ngươi cũng là nam tử!" Lam Vong Cơ trong lòng bực bội, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Không hoang đường a! Sư tổ ta nói, nam tử cùng nam tử cũng có thể thành thân, chỉ bất quá gọi là đoạn tụ!"
"Ngươi. . ."
Lam Vong Cơ toàn thân run rẩy, cho dù người này cứu mình, cũng không thể vô cớ giam giữ ép mình làm vợ, nhục nhã như vậy, cho dù bị thương nặng, cũng muốn phản kháng, y tay phải hướng bên người tìm kiếm, nhưng phát giác linh kiếm biến mất, nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của Vong Cơ Cầm.
Ngụy Vô Tiện hiển nhiên biết y tìm linh kiếm cùng linh khí, nói: "Kiếm và đàn của ngươi, ta giữ giúp! Ngươi đừng nóng giận a, ta sẽ không cưỡng bách ngươi, Lam Trạm, vợ ngoan, chúng ta trước bồi dưỡng tình cảm một chút, ta và ngươi đều còn nhỏ, muộn mấy tháng nữa thành thân ta cũng đợi được!"
Lam Vong Cơ cả giận nói: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Bị trêu chọc, Lam Vong Cơ đỡ ngực, sắc mặt tái xanh, phun ra một ngụm máu.
Ngụy Vô Tiện vỗ lưng, giúp y khạc máu ra, lại dùng khăn sạch lau miệng cho y, nói: "Khá tốt khá tốt, máu ứ đã nhổ ra, ngươi dễ chịu hơn chưa?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, có chút phỏng đoán, ánh mắt mang theo cảm kích nhìn Ngụy Vô Tiện, xem ra hắn là vì giúp ta, mới nói những lời hoang đường đó đi.
Lam Vong Cơ điểu chỉnh lại tâm trạng tức giận xấu hổ, chân thành nói: "Đa tạ."
"Không! Không cần cám ơn!" Thấy tâm trạng Lam Vong Cơ tốt hơn, Ngụy Vô Tiện cực kỳ cao hứng, nói: "Vợ, ta rót cho ngươi ly nước!"
". . ." Lam Vong Cơ tức giận đến răng đều muốn cắn nát, nhưng y còn bị thương, chân lại gãy, chỉ có thể dùng chút hơi sức còn lại ở đan điền, hét một tiếng: "Cút!"
"! ! !"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy vợ mình tính tình hơi nóng nảy, nhưng hắn vẫn rất thích, y tức giận cũng đẹp mắt, mất bình tĩnh cũng đẹp mắt! Nhưng ngại y bây giờ còn bị thương, không nên trêu chọc quá mức, vội vàng rót ly nước để đặt trên bàn, liền đi ra ngoài nấu cơm cho Lam Vong Cơ.
--còn tiếp--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro