Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

#NHẤT_THẾ_VỆ_QUÂN
Cre: SẮC_Cấm Thành

-----------------
#CHƯƠNG_2

“Thế tử, đã đến Thanh Tâm Các rồi ạ.”

Nhị Bảo vừa dứt lời, phu xe chưa kịp lấy bệ đỡ đã thấy một thân ảnh nhỏ bé nhảy ra từ xe ngựa làm hai người kinh hồn bạt vía. Tiểu tổ tông của tôi ơi, ngài nhảy xuống như vậy có chuyện gì chúng thần không gánh nổi đâu a.

Trữ Vệ không để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của hai gia nhân, chỉ ngẩng đầu chăm chú nhìn lên tấm biển đề ba chữ Thanh Tâm Các. Đây chính là trường học hoàng gia, dành để dạy dỗ hoàng thân quốc thích và con cháu quan nhất phẩm. Lớp học cao quý nhất chính là lớp do Cao thái phó phụ trách, bởi vì ông là một người học rộng hiểu nhiều, còn là huynh đệ với Đàm thái phó đức cao vọng trọng ngày xưa. Trước khi cáo lão hồi hương, Đàm thái phó chính là lão sư của Ân La đế và Trữ Vương gia. Không cần nói cũng biết, Cao thái phó được làm huynh đệ với ông thì nhất định cũng không hề kém cạnh là bao.

Trữ Vệ thầm cảm thán trong lòng. Nghĩ lại một kiếp kia, Cao thái phó luôn nghiêm khắc với hắn nhưng khi hắn gặp nạn, lão sư cũng không ngại bôn ba để cứu hắn, đến cuối cùng phải bỏ mạng giữa đường. Tất cả những điều này, Trữ Vệ hắn chỉ biết được sau khi đã làm hồn ma vất vưởng. Cao thái phó đối với hắn là thật tâm, thế nên lần này trở về, cho dù hắn không hề thích văn thơ luyện chữ, cũng sẽ không chọc cho lão sư tức đến phát bệnh nữa.

Vừa nhấc chân qua bậc cửa, Trữ Vệ đảo mắt quan sát một lượt. Vẫn là những con người như trong trí nhớ của hắn, địa vị cao nhất là Thái tử Trữ Niên Dương, tiếp theo đó là trưởng công chúa Trữ Bách Thủy, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, quận chúa phủ Khang thân vương, cuối cùng là đại tiểu thư của Đoan Mộc sơn trang - Đoan Mộc Như Yên. Tính cả hắn, là tám người.

Hắn vẫn nhớ rõ vị trí của mình, sải bước thẳng về phía đó. Không ai cảm thấy ngạc nhiên, hướng mà hắn đi tới lúc nào mà chẳng là chỗ của Đoan Mộc Như Yên. Thế nhưng, khi chỉ còn cách vài bước chân, mọi người lại nghe thấy hắn nói:

“Tránh ra”

Giọng nói tuy có chút non nớt nhưng lại uy nghiêm lạnh lùng đó khiến tất cả đều dừng việc trong tay lại, không kiềm nổi mà quan sát hắn. Ngay cả người bị nói đến là Đoan Mộc Như Yên đang e lệ thẹn thùng cũng phải ngẩng đầu hốt hoảng.

“Vệ ca… ca…”

Trữ Vệ liếc nhìn đôi mắt lưu ly đang trợn tròn đầy ngạc nhiên và sợ hãi, lạnh lùng lặp lại một lần nữa:

“Tránh ra!”

Lúc này xác định chắc chắn là Vệ ca ca đang nói mình, Đoan Mộc Như Yên mới ủy khuất từ từ tuột xuống khỏi ghế, thân hình béo tròn mũm mĩm vừa định leo lên chỗ ngồi kế bên thì lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng kia vang lên lần nữa:

“Xa một chút!”

Nói xong, Trữ Vệ cũng chẳng thèm quan tâm Đoan Mộc Như Yên đã lăn đến nơi nào, hắn ra lệnh Nhị Bảo đem đổi một cái ghế khác rồi mới chịu ngồi xuống. Gặp lại ả tiện nhân phản bội này, Trữ Vệ chỉ muốn một đao chém chết. Ở kiếp trước, có ai không biết nàng ta được bao nhiêu mặt mũi đều là nhờ Trữ Vệ hắn. Ngay cả việc học ở Thanh Tâm Các này cũng là do Ân La đế cảm thấy hắn đối xử có chút đặc biệt với nàng ta nên mới được đặc cách. Thế mà nữ nhân này ở kiếp trước đã vì danh lợi mà đâm hắn một dao thấu xương. Nếu không phải lúc này hắn chỉ mang hình hài của một đứa trẻ thì có lẽ đã xuống tay với nàng ta rồi.

Sau trận mở màn đầy kịch tính, cuối cùng buổi học cũng kết thúc trong không khí hết sức kỳ quái. Cao thái phó không nhịn được cứ một lát lại liếc nhìn tên tiểu tử đang ngoan ngoãn viết chữ đọc sách kia, trong lòng kinh sợ nhiều hơn là vui sướng. Cho đến cuối buổi học, khi Trữ Vệ mang sách đến cúi đầu nhận lỗi trong ánh mắt hoang mang của mọi người thì lão thái phó thật sự không giấu nổi sự xúc động từ trong đáy mắt. Cuối cùng thì, tên tiểu tử này đã chịu uống thuốc rồi…

Trong lúc đó, tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện hôm nay lại không có tâm trạng để ý đến thái độ của mọi người. Vừa kết thúc buổi học, hắn liền nhanh chóng quay về phủ. Vào đến biệt viện của mình, Trữ Vệ lập tức ra hiệu cho Ám vệ. Sau khi nhận mệnh của chủ nhân, Ám vệ lắc mình một cái biến mất trong nháy mắt.

Khi Trữ Vương gia và Trữ Vương phi đến thư phòng liền nhìn thấy Trữ Vệ đang luyện chữ. Cảnh tượng này phải nói là vô cùng quỷ dị. Trữ Vương gia mặc dù trong lòng thập phần kinh sợ nhưng nghĩ lại, đây cũng là chuyện tốt, có gì mà phải tự mình dọa mình cơ chứ. Thế nên, ông lặng lẽ rời đi xử lý công vụ, nhưng bước chân không tự chủ được tăng nhịp thêm vài phần.

Trữ Vương phi nhẹ nhàng đặt bát chè hạt sen lên bàn gỗ. Khóe mắt Trữ Vệ nhìn thấy liền buông bút xuống, lon ton bước chân chạy đến ngồi cạnh mẫu thân, nhìn thế nào cũng thấy là một tiểu tử ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nhưng chỉ ăn được vài muỗng, hắn liền buông bát xuống không chịu ăn nữa. Trữ Vương phi sốt ruột:

“Sao vậy? Không ngon sao?”

Trữ Vệ ngẩng đầu nhìn Vương phi, ánh mắt đầy ưu tư:

“Mẫu thân, trước kia nhi thần không hiểu chuyện, bỏ bê việc học hành, bây giờ không theo kịp các đồng môn ở Thanh Tâm Các.”

Trữ Vương phi ngẩn người, còn tưởng là chuyện gì ghê gớm, bà vừa vuốt áo cho Trữ Vệ vừa an ủi:

“Không sao không sao, hài nhi ngoan, sự học không phải một sớm một chiều là thành được.”

“Nhưng nhi thần… nhi thần muốn mau chóng học hành thành tài để có thể giúp đỡ phụ vương, giúp bá phụ Hoàng đế, khiến Khâu Lạc quốc càng hùng mạnh…”

Còn có một câu, nhi thần muốn nhanh chóng mang A Quân đến bên cạnh mình, đương nhiên là điều này hắn không thể nói ra.

Trữ Vương phi nhìn vẻ mặt đầy chán chường của Trữ Vệ, cũng không đành lòng:

“Hay là, để ta bàn với phụ vương con, mời thêm một thái phó kèm riêng cho con, chịu không?”

Ánh mắt của Trữ Vệ lập tức mở lớn, tràn đầy vui mừng:

“Vậy, người … có thể thỉnh Đàm lão thái phó không?”

“Đàm thái phó? Lão sư của phụ vương con?”

“Vâng! Ai cũng nói phụ vương và hoàng bá phụ một người là minh quân, một người là trung thần anh minh sáng suốt. Nhi thần cũng muốn được như phụ vương và hoàng bá phụ.”

“Việc này…”

“Mẫu phi…” - Giọng hắn lại mềm đi mấy phần.

“Được rồi, để mẫu phi thử bàn với phụ vương con xem, có lẽ vì tình nghĩa sư đồ năm xưa, sẽ thỉnh được Đàm thái phó đến Biện Kinh cũng nên"

“Nhi thần đa tạ mẫu phi"

Trữ Vương phi hoàn toàn bị đánh bại bởi tinh thần học hỏi nhiệt huyết sôi trào của nhi tử, rất nhanh chóng đáp ứng mà không nghi ngờ gì. Bà nhìn vẻ mặt vui mừng của Trữ Vệ bất giác thở dài, trong mắt không giấu được sự cưng chiều. Tiểu tử này là kết tinh tình yêu của vương gia và bà, còn là giọt máu vô cùng khó khăn mới có được. Ngày trước hắn quậy phá coi trời bằng vung còn có thể nuông chiều được, huống chi bây giờ là một đòi hỏi chính đáng như vậy, sao bà nỡ lòng từ chối?

Sau khi đạt thành thỏa thuận, Trữ Vương phi vừa rời khỏi thì Ám vệ đã quay về. Theo tin tức mà hắn sai Ám vệ đi điều tra, Đàm phu nhân hiện đã mang thai tháng thứ tư, điều đó cũng có nghĩa là chỉ còn hơn năm tháng nữa hắn sẽ được gặp nàng. Thân mình Trữ Vệ bất giác run lên. Nghĩ đến việc sẽ được gặp lại nàng, được che chở và bảo vệ nàng khỏi tất thảy những bất hạnh khổ đau của kiếp trước, hắn có chút không thể kiềm chế được. Có lẽ nàng sẽ không nhận ra hắn, cũng chưa nhận thức được gì. Nhưng không sao, hắn sẽ đợi nàng, đợi nàng xuất hiện, đợi nàng cùng lớn lên với hắn, cùng nàng trải qua những thời khắc quan trọng trong cuộc đời. Hắn sẽ đem những kẻ đã làm nàng đau khổ, từng người từng người một giết chết, sẽ khiến nàng trở thành thê tử duy nhất của Trữ Vệ hắn, cũng sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này.

Phải mau chóng mang Đàm gia đến Biện Kinh. Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi chìm vào giấc ngủ.

Những việc phải làm cho Ly Quân còn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trongsinh