Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 10

#NHẤT_THẾ_VỆ_QUÂN
Cre: SẮC_Cấm Thành

-----------------
#CHƯƠNG_10

Vườn hoa Đàm phủ.

“Tiểu Duyệt, tiểu Duyệt, mau lại đây!”

Một thân ảnh nhỏ xíu lắc lư nhấc từng bước một về phía tiếng nói. Đàm mẫu ngồi trong mái đình thêu áo váy, nhìn ra bên ngoài, trong mắt ánh lên nụ cười có chút mệt mỏi.

Ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều nhẹ nhàng ấm áp phủ lên hai chiếc bóng nho nhỏ trong vườn. Đàm Giang Đông đang đứng cách tiểu Duyệt vài bước chân, phấn khởi gọi muội muội.

Tiểu Duyệt lúc này đã được gần 2 tuổi, đã bắt đầu chập chững bước đi. Nhưng mà bình thường đại ca Đàm Vi Xương rất ít khi để muội ấy tập đi bên ngoài vườn hoa, nói rằng sẽ nguy hiểm. Còn có tiểu thế tử mặt lạnh lúc nào cũng tranh giành nắm tay dắt tiểu muội muội. Việc này khiến cho nhị thiếu gia Đàm Kỳ Vũ và tam thiếu gia Đàm Giang Đông cảm thấy rất ấm ức.

Tiểu thế tử hắn cũng có phụ thân mẫu thân kia mà, tại sao không bảo ngài ấy sinh tiểu muội cho hắn, cứ để hắn sang đây tranh giành muội muội của bọn họ. Nhưng mà nghĩ lại, nếu Vương gia không sinh ra tiểu muội cho hắn mà lại sinh thêm một tên tiểu tử mặt lạnh nữa thì có phải bọn họ lại đau đầu không. Thôi vậy, đối phó một tên là đủ mệt chết rồi.

Chỉ có điều, Giang Đông vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu hết dụng ý của Trữ Vệ và Đàm Vi Xương, cho nên hôm nay y mới năn nỉ Đàm mẫu đưa tiểu Duyệt ra vườn hoa chơi, dự định trước khi đại ca và nhị ca về thì sẽ đưa tiểu muội về phòng như chưa có gì xảy ra. Đàm mẫu nghĩ rằng vườn hoa cũng không có gì nguy hiểm, huống chi lúc nào cũng có nha hoàn bên cạnh, ra sưởi nắng một chút cũng tốt. Thế là bà liền đồng ý.

Tiểu Duyệt vừa mới biết đi, cảm thấy rất vui vẻ, nghe tiếng gọi liền hấp tấp bước về phía Giang Đông, vừa đi vừa gọi “Ca…”

Đàm mẫu nhìn con vui đùa trong nắng chiều yên bình muốn nở nụ cười, đột nhiên ngực cảm thấy đau nhói. Bà không nhịn được bỏ đồ thêu trong tay xuống, lập tức ôm ngực ho khù khụ. Nha hoàn đứng bên cạnh vội lấy khăn tay đưa qua, Đàm mẫu nhận lấy che miệng. Nhưng khi bà ngừng ho, bỏ khăn tay xuống thì giật mình. Chính giữa chiếc khăn lụa là một vệt máu đỏ tươi, đâm thẳng vào mắt.

Nhà hoàn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này quá sợ hãi, lập tức hét to:

“Phu nhân, phu nhân, người làm sao thế?”

Nha hoàn đứng cạnh tiểu Duyệt nhìn thấy tiểu thư đã sắp bước đến chỗ thiếu gia rồi, nghe tiếng kêu liền vội vàng chạy đến muốn giúp đỡ. Nhưng không ngờ, tiếng kêu ấy kinh động đến cả tiểu Duyệt nhỏ bé đang lắc lư bước đi. Nàng sợ hãi quay đầu nhìn lại theo phản xạ, dưới chân không kịp dừng, vấp vào một hòn sỏi nhỏ nhào tới phía trước.  Đàm Giang Đông nhìn thấy tiểu Duyệt sắp ngã, kinh hoàng trợn mắt không biết phải làm gì, chân không nhấc lên nổi.

Tất cả xảy ra quá nhanh, nha hoàn Tiểu Hương đã chạy gần đến bên kia không kịp quay lại đỡ người, tiểu Duyệt loạng choạng đứng không vững, hai đầu gối sắp đập xuống nền đất đầy sỏi, mặt mếu máo. Bỗng nhiên “soạt” một tiếng, từ phía sau xuất hiện một đồ vật xé gió bay đến, không ai kịp nhìn thấy gì cho đến khi hai đầu gối của tiểu Duyệt thực sự khuỵu xuống. Nhưng không phải đập xuống đất, mà là quỳ trên một chiếc áo khoác nam nhân không biết từ bao giờ đã bay đến dưới chân nàng. Liền ngay đó là thân ảnh của tiểu thế tử cũng lao đến.

Trữ Vệ vô cùng tức giận.

May mà hắn về kịp lúc. Hắn và Đàm Vi Xương vừa kết thúc buổi luyện võ, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng la thất thanh của đám nha hoàn. Hắn nhanh chân lẹ mắt phóng đến vườn hoa thì nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Không nghĩ ngợi nhiều, Trữ Vệ lập tức cởi áo khoác ném đến dưới chân tiểu Duyệt. Nàng còn nhỏ như vậy, da thịt lại mỏng, nếu đầu gối đập phải đám đá sỏi kia thì sẽ đau đớn đến mức nào? Nghĩ thôi, hắn cũng không dám nghĩ.

Trữ Vệ bế tiểu Duyệt lên, quét ánh mắt sắc lạnh nhìn đám nha hoàn xanh mặt đứng đó, kể cả Đàm Giang Đông cũng không tha. Đến khi cúi xuống nhìn nàng, hắn lại quay về vẻ mặt dịu dàng khác hẳn:
“A Quân, có đau không?”

Tiểu Duyệt nhìn hắn, trong mắt là vẻ an tâm rõ rệt, nàng lắc đầu. Xong lại nhớ ra gì đó, nàng nhoài người về phía mái đình, miệng chu lên:

“Nương…”

Lúc này Trữ Vệ mới chú ý động tĩnh phía bên kia. Đàm Vi Xương đã đến bên cạnh Đàm mẫu, y đang nhìn bà đầy lo lắng. Nhưng Đàm mẫu yếu ớt vỗ vào bàn tay y, thều thào nói:

“Ta không sao, chắc là ngoài này gió lớn quá.”

Đàm Vi Xương cố giấu sự chua xót trong lòng. Mẫu thân người đừng gạt con, đâu có ngọn gió nào đâu chứ. Nhưng hắn không nói gì, chỉ cúi xuống nhìn bà:

“Mẫu thân, con đưa người về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Đàm mẫu mệt mỏi gật đầu. Khóe mắt bà nhìn thấy Trữ Vệ đang bế tiểu Duyệt, yên tâm rời đi. Cuối cùng, Đàm Giang Đông bị phạt chép kinh thư, ba ngày không được ra vườn hoa chơi.

Đàm mẫu không khỏe, gia nhân tất bật, người đi mời thầy thuốc, người đi sắc thuốc, bận tối mắt tối mũi. Trữ Vệ vẫn ở trong phòng Tiểu Duyệt, hắn không giúp được gì, ở lại đây trông chừng nàng còn có ích hơn.

Tiểu Duyệt còn nhỏ, không hiểu chuyện gì, nhưng thấy mọi người xung quanh như vậy cũng có chút lo lắng. Nàng ngồi trong lòng Trữ Vệ, níu lấy vạt áo hắn, nói từng tiếng rời rạc:

“Vệ… chúc… chúc…, nương… nương… ”

Trữ Vệ lại thấy đau đầu. Hắn nắm lấy tay nàng, mặt giả vờ nghiêm túc:

“Nương của nàng sẽ không sao. Nhưng mà, nàng không được gọi ta là thúc thúc.”

Tiểu Duyệt ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp:

“Nhưng,… nhị… nhị... ca…”

“Nhị ca nàng nói không đúng đâu. Ta không phải là thúc thúc của nàng. Ta là… ”

Hai chữ “phu quân” này cũng thật là khó mở miệng quá đi. Hơn nữa ở đây đang còn có nha hoàn, Trữ Vệ không muốn dọa người.

“Được rồi, khi nào nàng nói rõ hơn, ta sẽ nói cho nàng biết phải gọi như thế nào mới đúng. Được không, A Quân?”

Tiểu Duyệt mờ mịt gật đầu.

“A Quân ngoan.”

Nói rồi hắn không nhịn được đưa tay xoa hai cái má phúng phính trắng hồng của nàng. Tiểu Duyệt khó chịu quay tới quay lui muốn tránh khỏi bàn tay của hắn, vô tình lại cọ cọ trên người hắn một hồi. Trữ Vệ cảm thấy bắt đầu không ổn liền giữ chặt nàng lại.

“A Quân, nàng ngồi yên một chút, đừng ngọ ngoạy nữa có được không?”

Tiểu Duyệt làm sao hiểu được nỗi khổ của Trữ Vệ, nhưng nàng vẫn nghe lời ngồi yên không nhúc nhích nữa. Vừa lúc đó, nha hoàn Tiểu Hương bưng một khay bánh quế hoa vào, mang thẳng đến chỗ của Trữ Vệ. Hắn ta nhìn thấy ánh mắt nhìn cái bánh không dời đi được của Tiểu Duyệt, bất đắc dĩ lắc đầu cười.

“A Quân ăn bánh nhé?”

Tiểu Duyệt gật đầu như giã tỏi, ánh mắt chờ mong. Trữ Vệ không đành lòng trêu ghẹo nàng, liền nhón tay cầm lấy một miếng bánh, đút cho nàng ăn. Tiểu Duyệt chơi ngoài vườn hoa cả buổi chiều đã rất đói, nhìn thấy bánh thì há miệng thật to ngoạm một cái, khiến vụn bánh dính đầy trên mặt. Trữ Vệ theo phản xạ muốn đưa tay lên lau giúp nàng, nhưng chợt khựng lại. Ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt.

Hắn hỏi tiểu Duyệt, “Bánh có ngon không?”

Tiểu Duyệt đang nhai, không đáp mà chỉ gật đầu, Trữ Vệ thấy vậy liền cười nói:

“Ta cũng muốn ăn.”

Tiểu Duyệt không hề keo kiệt, cũng với lấy một cái bánh trên bàn đưa đến bên miệng hắn, nhưng hắn nghiêng đầu tránh đi. Liền sau đó, hắn thuận thế đưa môi đến sát bên chỗ vụn bánh trên má nàng, nhẹ nhàng liếm một cái. Tiểu Duyệt không nhìn rõ mặt Trữ Vệ, nhưng có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi đang phả vào mặt. Nàng không biết “tiểu chúc chúc” đang làm gì, chỉ cảm thấy ướt ướt ngứa ngứa, liền đưa tay quệt một cái.

Trữ Vệ nhìn động tác của nàng, chỉ biết thở dài.

“A Quân, khi nào nàng mới chịu lớn đây?”

...

Nha hoàn Tiểu Hương ra ngoài một lúc rồi quay lại, mang theo trà dâng cho tiểu thế tử. Cô nương ấy thấy tiểu thế tử cứ bế tiểu thư suốt như vậy chắc cũng mỏi rồi, liền cung kính nói:

“Tiểu thế tử, đã đến giờ tiểu thư đi tắm, ngài để nô tì bế tiểu thư đi ạ.”

Trữ Vệ đương nhiên biết lịch sinh hoạt hằng ngày của tiểu Duyệt, cũng không có ý kiến gì. Hắn đặt tiểu Duyệt xuống sập, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:

“A Quân, ngày mai ta lại đến nhé.”

Tiểu Duyệt mỉm cười nhìn hắn, ngoan ngoãn để Tiểu Hương bế đi. Trữ Vệ cũng không nán lại, sau khi uống xong tách trà thì đứng dậy rời đi. Nhưng chân vừa bước tới cửa thì khóe mắt hắn nhìn thấy gì đó, lập tức dừng lại.

Ở phía bên kia, nha hoàn Tiểu Hương đã cởi hết xiêm y trên người tiểu Duyệt, vắt lên phía trên tấm bình phong. Sau đó mới xoay người lại tắm rửa cho tiểu thư.

Một lúc lâu sau, khi tiểu Duyệt đã gọn gàng sạch sẽ ngồi chơi trên sập, nha hoàn Tiểu Hương thu dọn xiêm y cũ chuẩn bị mang đi giặt, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa ra khỏi tấm bình phong.

Trên mặt cô nương ấy có cả ngạc nhiên lẫn khó hiểu:

“Thật kỳ lạ, rõ ràng áo yếm của tiểu thư mình đã vắt lên đây mà, sao giờ lại biến đâu mất rồi?”

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trongsinh