Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3: xuyên qua không đáng tin 3

Thật sự rất là tốn chất xám để edit cái chương này (╥﹏╥) gì đâu mà toàn miêu tả hichic

Sắp tới Nguyệt sẽ đặt gạch một bộ cổ đại mới  còn thời gian lấp thì khi rảnh rỗi đã  (っ´▽')っ

---------
Chương 3: Xuyên qua không đáng tin 3

"Tên chỉ là xưng hô mà thôi, vừa rồi sư phụ không phải mới nói vậy sao. . . . . ."Hoa Vị Lạc thờ ơ khoát tay áo một cái, lôi kéo tay áo bào của Chí Viên trực tiếp ra phòng khách.

Bên ngoài phòng khách là một gian nhà, trong sân rất nhiều cổ thụ, cây dong (*) già chiếm đa số, ánh nắng ban mai xuyên qua quấn quýt cùng cành cây dong già, ánh sáng chiếu loang lỗ trên mặt đất , không khí  mát mẻ mang theo một ít hơi thở của mùa hè, quanh quẩn nơi đây.

(*) Cây dong: Cây đa

Hoa Vị Lạc vừa nghe Chí Viên Sư đệ liên tục nói về kết cấu của đạo quán, vừa suy nghĩ lung tung.

"Đại Sư Tỷ, cây dong già này nghe sư phụ nói đã có hơn 100 năm rồi." Chí Viên dẫn Hoa Vị Lạc đi tham quan, gặp cây dong già liền ngẩn ra, thuận tiện giảng giải cho nàng.

"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Hoa Vị Lạc một bên mất tập trung gật đầu, một bên tiếp tục ngẫn ra.

"A, Nhị Sư Huynh, chào buổi sáng! !" Chí Viên đột nhiên thay đổi giọng điệu, một mực cung kính hướng bóng người đứng dưới gốc cây dong già chào hỏi.

Cái gì! ! ? ? Nhị Sư Huynh! ? ?

Lẽ nào chính là Trư Bát Giới trong truyền thuyết? ?

Hoa Vị Lạc lập tức phục hồi tinh thần lại, theo âm thanh của Chí Viên, nhìn về phía trước.

Sau đó, ánh mắt không tự chủ bị người kia hấp dẫn.

Đó là một nam nhân cực kỳ ưu nhã lạnh nhạt.

Thời điểm nghe Chí Viên chào hỏi, hắn hơi xoay người lại, hướng hắn nhàn nhạt gật đầu, tầm mắt liền rơi xuống trên người Hoa Vị Lạc.

Người kia có một đôi mắt trong suốt sâu thẳm, giống như xuân trong mùa hạ, đi vào lòng người, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi làm cho đạo bào màu trắng của hắn phát ra vầng sáng mông lung.

Những bóng sáng loang lổ, thời gian phảng phất như dừng lại, thân ảnh gầy gò cao ngất đứng sừng sững, tựa như sự cô độc và cao ngoạ từ đỉnh núi cao, lại tựa như sự trong trẻo cùng tùy tiện nơi xa xôi, không dính tia bụi trần.

Bộ đạo bào màu trắng mặc trên người hắn, như "Trích Tiên" khiến người khác không kiềm được phải ngừng hô hấp.

Làn da trắng ngần như một khối Tuyết Ngọc thượng hạng, dù cho toàn thân trên dưới không mang bất kỳ thứ gì, nhưng giữa hai lông mày thanh tú như cũ khiến người ta phải kinh diễm. Long mày thanh mảnh hơi nhếch lên tựa phiến kinh hồng, sống mũi thẳng tắp phác hoạ một đường cong hoàn mỹ, đôi môi hồng nhạt hơi giương lên dưới ánh sáng lấp lánh mờ mờ.

Thật sự là một người mi mục như họa.

Hoa Vị Lạc chớp mắt, liền nhìn thấy nam tử kia từ cây dong già đi ra, đạo bào màu trắng phất phơ, bồng bềnh như Điệp,bước đi ung dung đẹp mắt, mang theo sự cao quý bẩm sinh.

Dung mạo này làm nàng nhớ tới: quân tử khiêm tốn, ôn nhu như ngọc.

Dung mạo này làm nàng khó có thể dời mắt.

Khuôn mặt tuấn mỹ, con ngươi thăm thúy như u sơn nhanh tuyền, lại tựa hồ phát ra hơi lạnh.

Hoa Vị Lạc nhìn bóng người ngày càng đi xa, không nhịn được mở miệng nói:“Này, tiểu đạo sĩ, ách, tiểu sư đệ, vì sao ngươi không gọi ta là sư tỷ?”

". . . . . ." Bóng lưng anh tuấn thoáng ngẩn ra, bước chân ngừng lại, xoay đầu, con ngươi nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nhưng cũng không nói chuyện.

"Ngươi. . . . . . Là người câm sao? ?" Hoa Vị Lạc thấy hắn khi nãy cũng không trả lời Chí Viên tiểu sư đệ, liền suy đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #codai