Ảnh nguyệt
Trăng tròn soi mình dưới mặt nước, phát ra thứ ánh sáng huyền ảo, phủ lên người nữ tử dáng vẻ ma mị, đôi tay trắng ngần đùa nghịch trong làn nước mát lạnh, trăng ở dưới hồ cũng thoáng chút động tĩnh.
“Tỷ tỷ hôm nay thật có nhã hứng!”
Nữ tì đứng bên cạnh nữ tử cúi đầu hành lễ, gọi bốn tiếng “Chiêu nghi nương nương!”
Ngọc Dao nhẹ nhàng đứng lên, chiếc áo choàng có thêu những bông hoa cúc li ti uyển chuyển trong gió, càng tăng nét kiều diễm của chủ nhân. “Nhật Lệ muội muội, tỷ là có chút buồn chán mới ra đây ngắm trăng, muội xem xem, cá ở dưới nước đùa nghịch vui vẻ biết bao!”.
Nữ tì bên cạnh ta khẩn trương hành lễ với Nguyên phi. Ngọc Dao tiến về phía ta, đôi tay lạnh lẽo bởi mặt nước hồ đêm trăng thanh, khiến ta khẽ rùng mình, nhẹ nhàng nói: “Trăng hôm nay cũng thật tròn, thật khiến người ta có chút ganh tị!”
Ta theo Ngọc Dao hướng mắt lên trời, trăng nói tròn cũng không hẳn tròn, nhưng lại giống một viên ngọc sáng, xinh đẹp rực rỡ, còn mang theo nét buồn: “Hôm nay mới hai tám, hai ngày nữa trăng mới thực sự tròn... tỷ tỷ hôm đó có muốn cùng muội thưởng trăng?”.
Ngọc Dao cười tươi, có chút vui vẻ: “Trong chốn thâm cung, cũng chỉ có muội tốt, hôm ấy nhất định đi cùng muội!”
Có chút hơi lạnh len lỏi trong thâm tâm, ta nhìn bốn bề hoa viên chỉ nhìn thấy một màu tăm tối, khẽ khàng nói: “Tỷ vẫn vì chuyện hoàng thượng mà ưu tư?”. Thâm cung sâu thẳm vốn là ảm đạm, nữ nhân trong cung đều là người của hoàng thượng, chỉ biết có một người phu quân này, cố gắng có được tấm chân tình của người. Nữ nhân đều là như vậy, nhưng hoàng thượng vẫn không phải nam nhân thường tình, đã là không tồn tại chân tâm. Người tỷ tỷ này, từ nhỏ thông minh tài trí, lễ độ thanh cao, tựa nhành Ngọc Lan khó có thể chạm tới, một năm sống trong cung cấm lại mỗi ngày đều phiền não tâm tư, cũng đã quá đa tình rồi.
Ngọc Dao khẽ thở dài một tiếng, trong đôi mắt đã có ý cười, cùng ta dạo trong hoa viên rồi dừng chân trước một chậu Tử Dương, tay tỷ chạm nhẹ trên những cánh hoa mỏng manh rực rỡ: “Muội xem, cũng đã nở hoa rồi này!”
Ánh mắt Ngọc Dao lưu lại trên những chùm hoa màu tím, khuôn miệng nhẹ cong lên thành một nụ cười.
“Tỷ tỷ thích hoa Tử Dương, chậu hoa này là do hoàng thượng sai người trồng ở đây, hoa nở rộ chẳng phải là chuyện tốt sao, muội trông tỷ lại không chút vui vẻ nào!”
“Nhật Lệ, cũng là muội hiểu ta, tỷ muội ta vào cung đã lâu, hoàng thượng đối với ta không nóng không lạnh, cũng chỉ là vài phần tôn trọng, chốn thâm cung không có ân sủng của bậc đế vương, e rằng vị trí hiện giờ cũng chỉ như ánh trăng dưới nước!”, Ngọc Dao ngắt một đóa Tử Dương, lại đưa lên mủi hít nhẹ, đôi mày thanh tú nhẹ nhướng lên, tay tỷ lại siết chặt hơn, lạnh lẽo như gió đêm: “Hoa này tuy đẹp cũng không thể khiến người khác động tâm!”
Ta cùng tỷ tỷ nhập cung, nếu đã không thể khiến đế vương yêu thương, hà tất phải luôn chờ đợi, quay sang liếc nhìn Ngọc Dao an ủi một câu: “Tỷ tỷ... Tỷ muội ta lớn lên bên nhau, thâm tình sâu đậm, vinh nhục chốn hậu cung, muội đều cùng tỷ gánh vác!”.
“Ta thật muốn ung dung như muội, hoàng thượng với muội tựa không liên quan”. Ngọc Dao tỷ mỉm cười, một tay vỗ nhẹ lên tay ta: “Đêm cũng đã khuya, chúng ta cùng trở về thôi!”
Ngọc Dao bước vào Nghênh Xuân cung, ta cũng quay lưng trở về, Thanh Hy cung cách nơi tỷ tỷ không xa.
Đèn lồng trong tay Huệ Văn bị gió làm chao đảo, nghĩ tới hậu cung sắp tới sẽ rất náo nhiệt, không kìm được hỏi: “Huệ Văn, tú nữ được chọn khi nào thì tiến cung?”.
“Nương nương, những người này đều đang học lễ nghi cung đình, có lẽ sắp tới sẽ tiến cung”, nhận ra Huệ Văn có ý nhìn, được ta cho phép ngập ngừng nói: “Nương nương người nói nếu như Hoàng thượng sủng ái ai đó, ngày tháng sau này có phải rất khó sống!”
Huệ Văn theo ta từ nhỏ, một lòng như tỷ muội, so với Ngọc Dao tỷ thân thiết không hề thua kém, những chuyện nàng trông thấy, còn có phần tinh tường hơn tỷ tỷ, ta nắm một tay Huệ Văn, cũng không thể giấu được nổi chua xót, giọng nói vì thế cũng sinh buồn rầu: “Muội lại giống Ngọc Dao tỷ rồi, ta và tỷ tỷ dù gì cũng ở trong cung lâu hơn bọn họ, hơn nữa cha ta lẫn Ngọc Dao tỷ cũng là đại thần phò giúp hoàng thượng, bọn họ dù được ân sủng cũng không dám làm gì, huống hồ đối với họ ta không chút đe dọa! Muội cũng không cần quá lo lắng!”
Huệ Văn dường như vẫn còn suy nghĩ về việc này, giọng nói lí nhí: “Cũng vì chuyện này, người mới không được hoàng thượng sủng ái!”, lời này nói ra, Huệ Văn cũng đã là thay ta trút hết mọi ấm ức. Ta lại thấy thế làm chuyện tốt, có thể nhờ vậy gặp được người, thấy người mọi điều bình an, ta trong cung cũng có được vui vẻ.
Thanh Hy cung đã ở trước mắt, trong đêm rực rỡ bởi ánh sáng đèn lồng, tiểu thái giám, cung nữ trên mặt đều thoáng vui mừng khi thấy ta, cũng cảm thấy nơi này không tệ. Gió thổi ngày càng lớn, gió thổi lại khẽ rít lên, giống như một bản nhạc kì lạ, trong cung chỉ có ở nơi này mới nghe thấy âm thanh ấy, chắc vì vậy mới mang tên Thanh Hy.
Vào bên trong điện, tiểu thái giám Lộc An đã vội vàng nói: “Chiêu nghi nương nương, nô tài nghe nói hoàng thượng hai ngày nữa sẽ về tới!”
Ta bình thản ngồi xuống, cầm tách trà Đan Vân chuẩn bị đưa lên nhấp liền một ngụm, hương sen nhẹ nhàng xông vào mủi có chút dễ chịu, lúc này mới từ từ nói: “Không thấy ngươi cả buổi trời, thì ra là tìm hiểu chuyện này!”
Lộc An cười mà như không, thăm dò sắc mặt ta, cố ý để hắn nhận ra ý cười: “Chiêu nghi nương nương, nô tài tắc trách!”
“Ta lại không thấy ngươi là thấy bản thân có lỗi gì!”
Huệ Văn bên cạnh cười châm chọc: “Lộc An gan đệ quả thật cũng không nhỏ, trốn việc không nói lại khiến nương nương vui vẻ!”
“Tỷ lại trêu chọc đệ rồi!”
Bên ngoài gió lớn, có lẽ cũng sắp mưa, cây đào trước cung rung động từng hồi, khuôn viên sân lúc sáng được quét dọn sạch sẽ, bây giờ lại phủ đầy lá cây. Huệ Văn bảo những người khác lui xuống, một mình ở lại hầu hạ ta nghỉ ngơi.
“Đêm nay muội ở lại cạnh ta!”. Ta chợt nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, ở trong phủ cùng muội vui đùa, dù là phận người hầu nhưng chúng ta lại xem nhau là tỷ muội, sớm tối bên nhau, mỗi đêm cùng nhau trò chuyện, quả thật muốn giống như lúc ấy.
“Người là phi tử của Hoàng thượng, nô tì không dám!”
Ta cười buồn, quay lai cầm lấy chiếc lược trên tay Huệ Văn, đứng ra sau nàng, kéo Huệ Văn ngồi xuống, khiến nàng có chút kinh sợ lắp bắp: “Nương nương...”
Tay ta lướt nhẹ trên làn tóc Huệ Văn: “Ta thật muốn giống như lúc nhỏ, có thể vui vẻ một chút!”
Đôi mắt Huệ Văn từ lúc nào đã ướt nhòe, cảm động nói: “Huệ Văn từ sớm mồ côi, lão gia thương cảm đưa về phủ, lại được người không phân phận nô tì hèn mọn mà đối tốt, nô tì có tài đức gì có thể may mắn gặp người”
Ta nghe trong giọng nói thật tâm tỏ lòng thành, cũng có nghẹn ngào: “Chỉ cần muội không quên là được!”, nhìn Huệ Văn nước mắt ngập tràn, cũng không đành lòng kéo nàng đi: “Nghỉ ngơi thôi!”. Cùng Huệ Văn nằm xuống như khi còn ở phủ, nghe trời cũng đã đổ mưa to.
Mấy ngày sau tú nữ được tuyển chọn cũng đã vào cung, ta ở Thanh Hy cung cũng có chút bồn chồn. Lộc An từ sáng sớm đã vội vội vàng vàng chạy đi, qua trưa mới quay trở về.
“Lộc An ngươi ngày càng không biết quy củ!”, ta nhìn thấy hắn trở về, mặt mày nhễ nhại mồ hôi, cũng không thể thấy vậy mà không răn đe, chỉ sợ hắn được chủ tử tin dùng, tỏ ra đắc ý mà có ngày mang họa.
Lộc An mặt mày tái xanh, lập tức quỳ gối tạ tội: “Nô tài biết tội, Chiêu nghi nương nương xin người trách phạt nô tài!”
Ta không để hắn đứng dậy, từ tốn chọn một cây trâm để Huệ Văn giúp ta cài lên: “Đi lâu như vậy rốt cuộc đã nhìn thấy những gì?”
Lộc An từ từ ngẩn đầu lên, không dám đứng dậy chậm rãi nói: “Lần này nhập cung là có hai người, kiệu vào cung cũng rất long trọng, nô tài nhìn qua, hai nàng đều rất xinh đẹp, lần lượt được đưa vào Thúy Loan cung và Thường Anh cung”.
“Đứng lên đi, chuyện của các nàng ngươi về sau không cần để tâm tới!”
Lộc An thận trọng đứng lên, liếc mắt về phía Huệ Văn, nàng ngược lại đứng về phía ta không giúp hắn nói đở câu nào, đành tự mình nói: “Chiêu nghi nương nương, về sau nô tài làm bất cứ việc gì đều sẽ hỏi ý nương nương, không tự mình khinh suất!”
Trên mặt Lộc An có phần giãn ra nhưng mồ hôi từ đâu vẫn túa ra không ngừng, từ trên bàn pha ra một chén trà đưa về phía hắn: “Ngươi cũng vì ta mà hao tâm, cũng không thể trách ngươi được, mau uống đi!”
Lộc An cảm động nhận lấy chén trà uống cạn: “Tạ ơn nương nương!”
Nói xong liền để hắn lui xuống, nghĩ cũng đã qua giờ nghỉ trưa bèn cùng Huệ Văn đi Nghênh Xuân cung.
Mấy ngày không gặp, tỷ tỷ ngày càng xinh đẹp, sắc mặt hồng hào. Tỷ tỷ bên trong mặc yếm đỏ, giao lĩnh vạt ngắn được thêu hoa nhỏ có quây thường, chiếc thường bên ngoài ngắn hơn chiếc váy bên trong để lộ hai lớp váy, màu sắc trang nhã mà thanh thoát kiêu sa. Trên tóc búi cao, có cài trâm ngọc, tuy không rực rỡ nhưng lại lộ nét cao quý, khiến người nhìn có chút xao xuyến.
“Lệ nhi, ta còn đang định sang chỗ muội, không ngờ chậm hơn muội một bước!”. Ngọc Dao vừa rồi thấy ta không giấu nổi bất ngờ, nhưng cũng là xen vài phần vui vẻ, liền nắm tay ta đi vào.
Ta cùng tỷ ngồi xuống, nhận ra không khí vẫn thoang thoảng hương thơm bèn hỏi: “Tỷ vừa đốt trầm?”
Ngọc Dao nhìn quanh rồi à một tiếng, có lẽ thường khi vẫn đốt mới không nhận ra không khí vẫn lưu hương: “Ta dạo này khó ngủ, trầm hương này quả thật tốt, có tác dụng định thần ngủ cũng ngon hơn!”. Nói xong liền nhắc nhở Lam Nhi: “Còn không mau dâng trà, điểm tâm chuẩn bị xong chưa?”
Lam Nhi cúi người bước lui, một lát mang lên hai chén trà, là loại chén có nắp, lối trang trí hoa lam dưới men tạo hiệu ứng lung linh sống động, nét vẽ đậm và thoáng, tỏa ra hơi nóng, sau kính cẩn nói: “Điểm tâm còn đang chuẩn bị có lẽ cũng sắp xong, nô tỳ đi lấy!”
Ta nghe vậy quay sang nói: “Tỷ tỷ không cần khách sáo!”
“Điểm tâm này ta đặc biệt dặn người làm, sao có thể không mang lên!”. Ngọc Dao đưa trà lên cánh mủi hít qua một lần mới nhấp nhẹ: “Muội thử trà ở chỗ ta xem có bằng chỗ muội không!”
Ta cũng làm theo tỷ tỷ, ngửi qua đã thấy hương trà nồng đậm, còn xen chút hương hoa, nhấp vào có vị đắng nhẹ, sau chỉ còn thấy ngọt thanh: “Là hoa lài!”
Ngọc Dao hài lòng cười tươi: “Muội quả tinh tường, nhưng so với chỗ muội, thật sự vài phần thua kém! Trà này dùng nước giếng sâu để nấu, nước sôi đun trà chỉ ở dạng sủi tăm, sôi quá sẽ khiến trà bị nồng, giảm hương thơm, nước không đủ sôi trà tiết ra lại không đủ vị, đều là uổng công. Ta tất cả làm theo lời muội, quả thật rắc rối!”
“Tỷ tỷ quá lời, muội cũng chỉ biết chút ít về trà, không thể gọi là tinh thông. Chẳng qua học được ở mẫu thân một ít, biết sơ qua cách ướp trà cùng hoa, so với mẫu thân thật không đáng kể tới!”
Lam Nhi mang điểm tâm ra, đứng một bên Ngọc Dao tỷ, đầu cúi thấp, ta nhìn qua cảm thấy so với lúc còn ở phủ, dáng vẻ tươi vui bỗng chốc bây giờ trở nên thâm trầm, nhìn qua Huệ Văn vẻ mặt tươi sáng, cũng thầm mỉm cười cảm thấy kì lạ.
Ngọc Dao cầm một chiếc bánh đưa ta: “Muội dùng thử xem!”
Ta cầm lấy nếm qua, bánh này mềm mịn, còn có hương thơm dịu, thưởng thức cùng trà rất hợp, châm chọc một câu: “Ngọc Dao tỷ quả nhiên rất biết hưởng thụ! Còn làm cả bánh hoa cúc”.
“Mấy ngày trước cùng muội dạo Ngự Hoa Viên nhìn thấy hoa cúc đã sắp nở, sáng sớm nay sai Lam Nhi xem thử, quả nhiên hoa đều đã nở, hái về một ít làm thành bánh này, là bánh muội thích!”
Ta cảm động cầm tay tỷ tỷ: “Tỷ luôn nghỉ cho muội, bánh này muội nhất định ăn thật nhiều, mới cảm nhận hết hảo tâm tỷ tỷ!”
Ngọc Dao cầm một chiếc bánh lên cắn một miếng nhỏ, chậm rãi, giọng nói phấn chấn: “Miệng muội vẫn ngọt như vậy, lát nữa ta nói với Lam Nhi chuẩn bị một phần đem về, từ từ thưởng thức tâm ý của ta!”.
Nói chuyện một lúc trời cũng chạng vạng, màu ráng chiều len lỏi cả vào chỗ chúng ta, cảm nhận sắc trời chuyển tối mới chợt nhận ra mà đứng dậy chuẩn bị trở về. Tỷ tỷ tiễn ta ra ngoài, bầu trời ngập tràn sắc cam rực rỡ trải xa vạn dặm, ngập ngừng nói: “Mai muội đến chỗ ta sớm một chút, theo lệ tú nữ nhập cung ngày mai sẽ đến tham kiến, cùng ta quan sát bọn họ một lượt, cũng là để tỏ rõ uy nghiêm!”
Chuyện này ta cũng sớm để tâm, ở chỗ tỷ mải nói chuyện lại không nhắc tới, lần này được tỷ mở lời, đồng tâm trả lời: “Tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn, ngày mai Nhật Lệ nhất định đến sớm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro