十七
17,
Tiểu Tân chính là cầm lấy tay Phàm Phàm không buông tha, nói: "Phàm Phàm, kỳ thực.........ân....." – Tiểu Tân thực sự không biết nên làm sao để nói nói Phàm Phàm, bỗng nhiên đầu óc nóng phừng phừng, lý trí hoàn toàn vỡ tan, trực tiếp tới chỗ Phàm Phàm mà hôn. Môi Phàm Phàm thật mềm, mềm như kẹo bông vậy, thật sự không cẩn thận liền đem cái miệng của hắn mà hôn tới hỏng luôn.
Phàm Phàm bị hành động của Tiểu Tân làm cho sợ, môi đụng tới, ở khoảnh khắc đó, trong nháy mắt, hắn giống như Ngũ lôi Oanh Đỉnh (tui tra không ra nó là gì, nhưng tui đoán nó kiểu như là sấm đánh ngang đầu), không biết phải làm sao, trong lòng cũng có chút hưởng thụ. Nhưng hắn vẫn đem Tiểu Tân đẩy ra ngay lập tức, hắn lùi về phía sau mấy bước, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Phàm Phàm, em biết anh muốn cái cái gì mà. Anh yêu em, Phàm Phàm. Anh xưa nay chưa từng đối với em ôn nhu như thế, anh biết chuyện này đối với em rất khó chấp nhận, nhưng anh thực sự không nhịn được, trong quá khứ anh đã nghĩ muốn trốn tránh em, che đậy thứ tình cảm này, nhưng anh không làm được. Anh muốn nghe đáp án của em, nếu như em.........không chấp nhận được, em có thể.....coi như chuyện này chưa từng xảy ra, anh chắc chắn sẽ không dây dưa tới em........."
"Cái kia.........Tiểu Tân.....Em.......Anh có thể cho em chút thời gian được không?" – Phàm Phàm mặc dù nghĩ tới chắc chắn phát sinh chuyện như vậy, nhưng khi nó đến rồi, lại chẳng biết phải làm như thế nào.
"Được, anh sẽ cho em thời gian để cân nhắc." – Tiểu Tân đi tới gần Phàm Phàm, hắn ôm chặt lấy Phàm Phàm. Hắn biết nếu như Phàm Phàm không đáp ứng thì đây chính là lần tiếp xúc thân mật cuối cùng của bọn hắn. Phàm Phàm cũng không đẩy ra, mãi đến khi Tiểu Tân chủ động buông tay, Phàm Phàm mới rời đi.
Hắn ngồi lên xe trở về khách sạn, tâm trí Phàm Phàm trở nên loạn lạc. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, so với những chuyện hắn đã gặp ở dư luận, chuyện này khiến hắn càng khó tiếp thu hơn. Hắn đối với Tiểu Tân rốt cuộc là loại tình cảm gì? Chỉ là huynh đệ sao? Nhưng có vẻ như không phải........Hắn ở bên Tiểu Tân lập tức biến thành một đứa nhỏ muốn được hắn quan tâm. Ở trước mặt hắn mỗi lần bị hắn trêu đều đỏ mặt, thậm chí lúc hắn hôn, chính mình trong khoảnh khắc đó đều không có một tia chống cự trong lòng. Phàm Phàm sờ môi mình, nó vẫn còn lưu lại chút dư vị của Tiểu Tân.
Lẽ nào, chính mình đã rơi vào cái bẫy của hắn, là yêu hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro