七
7,
Khí trời dần dần chuyển lạnh, thời tiết bắt đầu tiến vào mùa thu. Hai bên đường lớn, cây bạch quả biến thành màu vàng, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra một chút ánh vàng. Đoàn làm phim Tây Du đang làm việc với khí thế hừng hực.
"Thẻ! Tốt, chuẩn bị một cái!"
Lúc rảnh rỗi, Canh Tân đi tìm Phàm Phàm nói: "Phàm Phàm, hôm nay quay có thể lúc chạng vạng mới kết thúc, em đã có lịch sắp xếp gì chưa?"
"Tạm thời không có, anh tính làm gì?"
"Có muốn chơi game một chút không? Anh lâu lắm rồi không đụng đến nó."
"Được, kết thúc em sẽ tìm anh."
"Tiểu Tân a, ngày hôm nay đã đến lúc em phải đi lồng tiếng rồi, em trước tiên hãy chờ một lúc." – quay phim kết thúc, Tinh gia đi tới nói.
"Thế này a.....Này, Phàm Phàm, em đến nhà anh trước, chìa khóa đây, anh rất nhanh thôi sẽ trở về."
"Vậy cũng được, em đi trước." – Ngô Diệc Phàm có chút ủ rũ nhưng một lúc trở về trạng thái bình thường.
Ngô Diệc Phàm một mình tiến vào nhà Tiểu Tân. Lần trước hắn đến, hắn không cảm thấy gì, lần này hắn đến, tại sao trong nhà lại có vẻ rất trống trải, rất quạnh quẽ. Phàm Phàm tiện tay đóng kín cửa, đem chìa khóa để trên tủ giầy.
Khoảng chừng tám giờ tối, Lâm Canh Tân về đến nhà, hắn gõ cửa rất nhiều lần nhưng vẫn không hề có người đến mở, hắn cầm di động lên gọi cho Phàm Phàm một cú điện thoại, bên trong rốt cuộc cuối cùng cũng có tiếng bước chân.
Phàm Phảm mở cửa, nhìn hắn rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái buồn ngủ.
Lâm Canh Tân hỏi: "Làm sao mà lại ngủ thiếp đi rồi? Sao không chơi game đi?"
"Em nghĩ muốn chờ anh trở về cùng chơi với anh, ai biết anh lại về trễ như vậy, không cẩn thận liền ngủ mất." – thanh âm của Phàm Phàm lúc này trở nên mềm nhũn như một một chú mèo con.
"Vậy em ăn cơm chưa?"
"Chưa....đi!" – Phàm Phàm lúc này mới nhớ ra mình chưa ăn gì, thanh âm yếu dần xuống.
Lông mày của Lâm Canh Tân lập tức nhíu lại, ngữ điệu hơi có một chút trách cứ: "Anh không ở đây, vậy em không thể ra ngoài ăn chút gì sao, làm sao mà lại ngu ngốc như vậy?"
"Bình thường cũng là người khác mua đồ ăn giúp em thành thói quen rồi, với cả, em nghĩ nhà anh vẫn còn cơm." – thấy Tiểu Tân có chút tức giận, Phàm Phàm mềm nhẹ nói
"Đừng ở đây mà làm nũng với anh, được rồi, anh đi nấu cơm, em chờ đi, lập tức liền có." – Canh Tân mặc dù biết Phàm Phàm chính là đang làm nũng với mình, nhưng cơn giận đã bị đè xuống rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro