Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆, Niệm

Editor + Beta: Choco

Sáu

Tiểu Yên cảm thấy chủ thần nhàn mình thật khả nghi, chỉ cần việc quay phim của Huyền Lâm không quá bận, liền chạy tới đó xem, đến đây cũng không chơi cờ, mà toàn cùng chủ thần chạy vào phòng ngủ trốn trong đó, còn khóa trái cửa không cho cô nhìn lén.

Không cho cô nhìn lén, nghe lén hẳn là được đi?

Đáng tiếc phòng ở Thần giới cách âm rất tốt, cô ngẫu nhiên có thể nghe thấy ít tiếng hát với tiếng cười, nội dung lại cực kỳ mơ hồ, hoàn toàn không hiểu đang hát cái gì.

Cách một bức tường, Huyền Lâm nghiêm túc học tri thức Nhân gian từ Lăng Trạch Bạch. Trong khoảng thời gian này, Huyền Lâm lấy danh nghĩa quay phim, quấn lấy Lăng Trạch Bạch muốn cậu nói hết các tri thức về Nhân giới.

"Cậu cả [Các phong tục dân tộc kỳ lạ nhất] cũng đã đọc xong, tôi không còn gì có thể dạy cậu nữa," Lăng Trạch Bạch thừa nhận nói.

"Vậy thì kể lại [Brokeback Moutain] lần nữa đi, tôi thích nghe cái đó."

Lăng Trạch Bạch nghĩ cái này rất dễ khiến lớp thần đi sau nhầm lẫn: "Tôi vẫn là giảng chuyện Thần thoại lưu truyền trong Nhân gian cho cậu thì hơn."

"Chuyện Thần thoại?"

"Chính là chuyện xảy ra ở Thần giới."

"Thế giới này của chúng ta thì có gì đáng để nghe chứ?"

"Tuy trên danh nghĩa là Chuyện Thần thoại, nhưng xét thấy Người có hiểu lầm rất lớn đối với thần, cho nên vẫn khác rất nhiều so với chuyện thực sự ở đây."

"Vậy được thôi."

Nên bắt đầu từ đâu đây? Lăng Trạch Bạch nghĩ nghĩ: "Cậu biết Venus không?"

"Làm môi giới nhà đất."

Được rồi, Tiểu Yên đã từng nói, cậu quên mất, "Cô ấy không có cái danh hiệu nào khác sao, kiểu ngầu ngầu sáng lấp lánh ấy?"

"Trước kia là Quán quân thi đấu người đẹp La Mã cổ."

Tiểu thư là nhân viên môi giới nhà đất ở thành Rome? Lăng Trạch Bạch kinh sợ.

"Thật ra cô ấy cũng rất nổi tiếng ở Nhân gian, được biết đến như Nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp, địa vị ngang với Nữ thần Trí tuệ Athena."

"Athena hôm nay còn đọc sai kịch bản, cũng đâu phải chữ gì hiếm thấy."

"Đừng có chạy lạc đề!" Lăng Trạch Bạch phát điên.

Cậu hắng giọng giảng tiếp: "Trong truyền thuyết Thần thoại, Venus yêu một mỹ nam tên là Adonis, đáng tiếc đối phương không thích cô, đau khổ theo đuổi vẫn không được. Ngay một lần nọ, Venus biết trước Adonis sắp gặp nguy hiểm......"

"Giống anh sao?" Huyền Lâm xen mồm, thấy Lăng Trạch Bạch không hiểu liền giải thích, "Năng lực dự báo tương lai."

"Này...... Đại khái đi......" Lăng Trạch Bạch ấp a ấp úng nói, "Tóm lại chính là khuyên hắn ta không nên đi, muốn giữ lại bên người mình."

"Sau đó sao?"

"Adonis đương nhiên không ở lại, hắn không nghe khuyên bảo, cố ý muốn đi, vì thế sáng sớm ngày hôm trong rừng rậm, bị lợn cắn chết."

Kết thúc của câu chuyện này thực thương cảm, thực khiến người ta rơi lệ đầy mặt.

"Hiển nhiên, hắn một chút cũng không thích Venus," Huyền Lâm quyết đoán đánh giá.

Lúc này đến lượt Lăng Trạch Bạch tò mò, là một thần chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương, Huyền Lâm sao lại hiểu ý nghĩa của tình yêu chân chính chứ?

Vì thế cậu hỏi: "Sao cậu biết? Nhỡ hắn ta chỉ ngạo kiều thôi thì sao?"

"Nếu hắn thật sự thích đối phương, chẳng cần giải thích gì cả, chỉ cần một câu "Ở lại bên cạnh tôi", sẽ lập tức ở lại vì cô ấy."

Lăng Trạch Bạch giật mình: "Nhìn không ra, cậu lại là một chuyên gia tình yêu."

"Lý luận suông mà thôi, hy vọng có cơ hội có thể thực hành một chút."

Lăng Trạch Bạch thiếu chút nữa bị sặc chết, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Về sau Venus vì tình yêu không thành của bản thân, liền có tâm lý trả thù xã hội, vì thế lấy danh nghĩa thần phát một lời nguyền, lời nguyền kia là thế này:

"Phàm là người yêu nhau trên thế gian này, tình yêu của bọn họ sẽ không thuận buồm xuôi gió, ghen tị, nghi kị cùng thống khổ vĩnh viễn sẽ gắn như hình với bóng."

"Chính là bởi vì như vậy, chỉ cần là nơi có tình yêu xuất hiện, cũng nhất định sẽ có bóng dáng của ái tình (chả hiểu sao...), tốt đẹp cùng xấu xa luôn gắn cùng với nhau, đôi người yêu rơi vào bể tình, đều không thể thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực ấy."

Sau khi Lăng Trạch Bạch nói xong, tạm dừng một chút, hỏi: "Nghe xong, cậu có cảm tưởng gì?"

"Không muốn mua nhà của Venus nữa."

"Tôi không nói cái này!!!"

Huyền Lâm nói: "Tôi biết, anh muốn nói, bên trong tình yêu bao hàm rất nhiều cảm xúc tiêu cực, nếu không yêu, cảm xúc tiêu cực hiển nhiên cũng sẽ có thể tránh được."

"Không sai."

"Nhưng tôi lại nghe được, biết rõ tình yêu sẽ đi liền với nghi kị, ghen tị cùng thống khổ, Nhân loại vẫn liều lĩnh theo đuổi tình yêu, chẳng phải càng chứng minh tình yêu rất trân quý sao?"

"Này......"

Huyền Lâm đứng dậy cáo từ: "Hôm nay quấy rầy tới đây thôi, ngày mai tôi lại đến."

Tiễn Huyền Lâm, Tiểu Yên cuối cùng cũng có cơ hội tra khảo: "Chủ thần khai thật đi, ngài cùng Nam nhân của tôi trốn trong phòng nhỏ, rốt cuộc là làm cái gì?"

Lăng Trạch Bạch thở dài một hơi: "Cô nói ở Thần giới nói chuyện yêu đương là phạm pháp, vậy thần phạm phải sẽ nhận trừng phạt gì?"

"Yêu? Cái này phạt rất nghiêm trọng, một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị sung quân Thiên đình hai cấp, trọn đời không được gặp lại, nếu nghiêm trọng hơn, thì sẽ bị Thiên Hỏa thiêu chết."

"Đó là tử hình sao?"

"Đúng vậy."

"Thì ra sau khi diễn vài show ân ái thì bị thiêu chết, ở Thiên giới chẳng đùa được nhỉ," Lăng Trạch Bạch cười khổ nói.

"Đợi đã, chủ thần ngài chẳng lẽ cùng Nam nhân của tôi...... A a a a!!"

"Quả thực bói tương lai ra vận mệnh là không thể thay đổi, từ lúc còn rất nhỏ đã hiểu điều này, lại vẫn ngu xuẩn cố ý đẩy y đi. Vậy mà cuối cùng vẫn thất bại, tôi cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa...... Bất quá không phải đã bảo cô đừng có ở dạng chim mà chạy lung tung sao? Cả phòng toàn là lông...... Tên tâm đi, cho dù có thiêu chết hai chúng tôi, cũng sẽ không liên lụy tới cô."

Ngày hôm sau Lăng Trạch Bạch vẫn tới tổ kịch, dù sao ở đâu cũng sẽ gặp Huyền Lâm, cậu đơn giản cũng không lảng tránh nữa.

Có lẽ càng tới cao trào, yêu cầu tình cảm của diễn viên cũng càng phức tạp, Huyền Lâm không thể diễn suôn sẻ như lúc đầu nữa, liên tục bị NG rất nhiều lần.

(*) NG: Not Good, thuật ngữ trong điện ảnh chỉ những cảnh quay hỏng.

Công việc của đạo diễn chính là nghiêm túc phát điên, cũng không chút lưu tình với ngôi sao lớn cao ngạo như Huyền Lâm, Lăng Trạch Bạch ở bên cạnh nghe cũng thấy bất bình thay cho Huyền Lâm.

——Để thần sắm vai Người, vẫn hiểu nhầm Người rất lớn, rõ ràng không có kinh nghiệm yêu đương, muốn diễn ra ái muội trong tình yêu, còn phải dè chừng quy định của Thần giới, thiếu một phần tự do, thêm một phần chừng mực, thật sự làm thần cũng rất khó khăn.

"Thật ra Huyền Lâm diễn rất tốt," Lăng Trạch Bạch nghe được hai nhân viên tổ kịch thì thầm nói chuyện phiếm, "Đây là lần đầu tôi thấy y nghiêm túc diễn một nhân vật như vậy."

"Đọc qua nguyên tác tôi thiếu chút nữa cho rằng, Huyền Lâm chính là Lương Sơn Bá thật sự đó, quả thực giống như đúc trong sách miêu tả."

Nghe được mấy lời khen ngợi Huyền Lâm, Lăng Trạch Bạch so với chính mình được khen còn vui hơn, cậu cực kỳ tin tưởng sau khi được bản thân huấn luyện một một, Huyền Lâm nhất định là thần hiểu biết về Người nhất ở Thần giới, nhân vật này có khó thế nào, thì y vẫn có thể diễn được đến hoàn mỹ.

Loạng choạng một buổi sáng quay xong phim, nam thần nữ thần tổ kịch thừa lúc nghỉ trưa vây quanh Lăng Trạch Bạch, nhờ cậu bói cho mình. Lăng Trạch Bạch nghĩ nếu còn làm việc với tổ kịch, thì cũng không nên từ chối, rồi cầm tay bọn họ bói tương lai.

Cậu không nhìn thấy, cùng với số lần cậu bói tương lai càng nhiều, Huyền Lâm cách đó không xa sắc mặt cũng càng ngày càng đen.

"Tôi cũng muốn tính," Huyền Lâm đi tới, các thần khác cảm nhận được áp suất thấp bên người y, chủ động dịch ra một bên nhường một chỗ.

"Này," Lăng Trạch Bạch giống như không tình nguyện lắm, "Lần trước không phải đã bói cho cậu rồi sao?"

"Lần trước là quá khứ, lần này là tương lai của tôi."

Huyền Lâm giơ tay phải giữa không trung, Lăng Trạch Bạch chậm chạp không động đậy, một bộ khó xử, không khí trường quay xấu hổ đến cực điểm.

Cuối cùng vẫn là đạo diễn giải vây: "Tụ một đám ở đó làm gì? Nghỉ đủ rồi thì về quay phim!"

Nhóm nhân viên công tác như được đặc xá, hết thảy thở phào một hơi, nhanh chóng trở về vị trí của mình, Huyền Lâm yên lặng nhìn chằm chằm Lăng Trạch Bạch một lát, cũng xoay người đi.

Buổi chiều quay phim không thuận lợi lắm so với buổi sáng, Huyền Lâm căn bản không có tâm trạng, làm đạo diễn tức đến bắt y nghỉ một ngày.

"Trở về nghĩ lại nhân vật của cậu cho thật tốt cho tôi, không nghĩ ra đừng có quay lại!"

Lăng Trạch Bạch vốn tưởng đã trải qua buổi sáng không thoải mái như vậy, buổi tối sẽ không gặp lại Huyền Lâm, nào ngờ vừa đến giờ, đối phương vẫn đúng giờ xuất hiện ngoài cửa.

Mặc kệ danh nghĩa là biên kịch hay bạn tốt kiêm cố vấn tư nhân của Huyền Lâm, Lăng Trạch Bạch vẫn có trách nhiệm giúp y vượt qua cửa ải khó khăn của kỹ thuật diễn.

"Thật ra tôi cảm thấy cậu diễn nhân vật này rất tốt......"

"Không, đạo diễn nói đúng, tôi hiện tại không tin tưởng thực lực của bản thân mình, cảm thấy mình không thể diễn tốt một Người."

"Sao lại như vậy," Lăng Trạch Bạch phản bác, "Tôi đã thấy thực lực của cậu, kỹ thuật diễn của cậu cực kỳ xuất sắc, mặc kệ nhân vật là Người hay Thần, đều có thể diễn ra rõ rõ ràng ràng, không cần phải coi nhẹ bản thân mình như vậy."

"Nếu anh nói là đoạn đầu của phim, tôi đúng là có thể tương đối nắm chắc, thế nhưng càng đi sâu theo cảm xúc của hai người, nhân vật này với tôi mà nói càng ngày càng khó nắm bắt."

"Tôi chưa từng yêu, cũng không hiểu cái gì là yêu, tôi nghĩ Thần giới chẳng có thần nào có thể diễn ra hai chữ tình yêu này không chút đắn đo. Hôm nay quay cnahr này, trong nguyên văn của anh có dùng đến một từ, tim đập thình thịch."

Huyền Lâm nhìn chằm chằm Lăng Trạch Bạch, phảng phất như cả thế giới này chỉ có cậu, Lăng Trạch Bạch đối mặt với một Huyền Lâm nghiêm túc như vậy, trái tim tựa hồ có chút không bình thường.

"Tôi tra từ điển, trong từ điển lại không có từ này, cho nên hôm nay tôi đến, chính là muốn hỏi anh, rốt cuộc thì tim đập thình thịch là thế nào?"

Cuối cùng giọng nói Lăng Trạch Bạch vang lên, còn có tiếng tim đập của cậu: "Chính là trong một chớp mắt, hai người đụng phải nhau, hoặc là bốn mắt nhìn nhau, hoặc là một cái ngoái đầu nhìn lại, thậm chí chỉ cần nghe người đó nói một câu, nhìn người đó rơi một giọt nước mắt...... lòng cậu không chịu khống chế mà đập bang bang loạn lên, trong ngực đập, trong tai đập, trong mạch máu đập, không chỗ nào không nhảy lên thình thịch. Nó chỉ bắt đầu trong chớp mắt, lại có thể duy trì liên tục thật lâu, rõ ràng là tim của chính mình, mà lại không biết từ khi nào chỉ nhảy lên vì người đó, đấy chính là tim đập thình thịch. Cảm giác như vậy, cậu từng có chưa?"

"Có," Huyền Lâm nói.

"Lúc nào?"

"Lúc quay chương trình, anh cầm tay tôi."

Thấy Lăng Trạch Bạch chậm chạp không phản ứng, Huyền Lâm thật cẩn thận vươn tay ra, bắt chước từng hành động của Lăng Trạch Bạch, cầm tay cậu.

"Lúc trong phòng nghỉ, anh ôm tôi; Lúc ở căn phòng này, anh mặc quần áo thường ngày đi về phía tôi; Lúc anh giảng cho tôi nên diễn như thế nào, lúc anh cười, mỗi lần, mỗi lần như vậy."

 "Anh dạy tôi những từ không có trong từ điển, anh khiến tôi cảm nhận được tim đập thình thịch là thế nào, anh giúp tôi hiểu cách thể hiện tình yêu chính xác, đều là khi ở bên anh."

"Tôi chưa từng trải qua, cho dù là trong vai diễn, cho nên tôi cũng không biết nói thế nào, có tính là không có tư cách tỏ tình?"

Lăng Trạch Bạch thật lâu không nói gì, cuối cùng rút tay mình khỏi tay y, khi tay cậu rút ra, cũng như rút đi khuôn mặt mong chờ của Huyền Lâm, chỉ để lại thất vọng nồng đậm.

Lăng Trạch Bạch giơ tay trái: "Tay trái nhìn quá khứ."

Cậu lại giơ tay phải: "Tay phải thấy tương lai."

Hai tay cậu áp vào nhau thành chữ thập: "Hiện tại đâu?"

Huyền Lâm ngẩn ra: "Quá khứ và tương lai?"

"Là trống rỗng."

Lăng Trạch Bạch nói: "Mỗi một thầy bói bặc (*xem chú thích chương 1) đều không thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của bản thân, khi tay trái của tôi chạm vào tay phải, thứ nhìn thấy chỉ là một mảnh trống rỗng."

Cậu lại một lần nữa cầm lấy tay phải Huyền Lâm: "Khi tôi chạm vào tay phải cậu, nhìn thấy cũng là một mảnh trống rỗng."

"Mà như vậy chỉ có một cách giải thích, tương lai của cậu và tôi gắn chặt với nhau, mỗi một chi tiết tương lai của tôi quấn lấy tương lai của cậu, nên tôi hoàn toàn không thể thấy được một chút phần dư ra nào cả."

Vẻ mặt rơi vào trong mắt Huyền Lâm, vẻ mặt ấy tỏa sáng, y len vào giữa các ngón tay của đối phương nắm lấy, Lăng Trạch Bạch cũng nắm lấy mười ngón tay của y đáp lại.

"Tôi đây là tính tỏ tình thành công?"

"Cậu nói xem," Lăng Trạch Bạch bất đắc dĩ nói, "Nếu không đồng ý, cậu chẳng phải sẽ cứ tiếp tục tỏ tình sao?"

Huyền Lâm mím môi, y đại khái tính cười hết số lần không cười trong mấy vạn năm qua trong một ngày này.

Lăng Trạch Bạch ngược lại vẻ mặt đau khổ: "Chúng ta làm như vậy, coi như là phạm vào Thiên luật."

"Anh không phải Người sao?" Huyền Lâm cười hỏi, "Cũng sợ phạm pháp của Thần luật?"

"Tiểu Yên nói là tôi tu luyện thành Người, nhưng ở Nhân gian, tôi quả thật cũng muốn tu luyện thành Thần. Cho nên bây giờ tôi cũng không biết, tôi đến tột cùng là thần tu luyện thành Người, hay là người đã tu luyện thành Thần."

"Có lẽ bây giờ mới thực sự luận hồi, từng ở trong một thế giới hướng tới một thế giới hoàn mĩ kia, mĩ hóa nó, thần thoại nó, khát vọng đạt tới nó, đợi đến khi thực sự đạt được, lại nhận ra thứ mất đi kia mới là tốt nhất."

"Nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một thế giới, khiến cậu gặp được một người hoặc một thần, nguyện vì cậu, dừng chân lại như thế, không rời đi."

Huyền Lâm nắm chặt tay cậu: "Cám ơn anh từ Nhân gian tới đây vì tôi, anh khiến tô nhận ra ở lại nơi này là chính xác. Nếu một ngày nào đó anh trở về, tôi cũng nguyện bỏ lại sinh mệnh vĩnh hằng, cùng anh tay trong tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro