Văn án
Vạn năm trước, ta trong thân xác phàm nhân, tâm can không ngừng bị giày vò. Cô độc, mệt mỏi, tuyệt vọng. Đến cả thanh xuân ngắn ngủi cũng thoáng chốc bị hủy. Nhưng ta chưa từng hối hận lại càng không thẹn với lòng. Cũng là một đoạn tình duyên, kết cục bi thảm, thù hận thấu xương, tận tủy. Nhưng trái tim lại trống rỗng đến lạ thường, tâm can lại càng nguội lạnh. Thứ tồn tại duy nhất chỉ là một lòng muốn đòi lại công đạo. Lúc đó, ta mới phát hiện ái tình trong nhân gian vốn không hề giống với ta nghĩ. Cho dù ta có hi sinh bao nhiêu, có thay đổi bao nhiêu cũng là chưa đủ.
Rất lâu sau đó, ta hữu duyên đến với huyễn cảnh. Sở hữu tiên cốt, thọ ngang thiên địa, tất cả ta chưa từng mong nghĩ đến. Nhưng nơi ấy, ta vẫn một tấm thân cô độc. Cảnh vật xung quanh dù lung linh đến mấy cũng đều lạ lẫm đến đáng sợ. Suốt bao nhiêu năm, tương phùng rồi lại phân li, thiên lôi địa hỏa, thấu tận xương tủy cũng không đau đớn bằng một khắc xa chàng. Cũng chính chàng đã cho ta biết ngũ vị của ái thương là gì, chính chàng đã lấp đầy khoảng trống đó, và cũng chính chàng đã cho ta biết tình yêu thật sự là gì.
Nhưng tiếc thay, số kiếp này thật sự quá khắc khổ. Dù cho tiên thể hóa cốt thần cổ, mạng kiếp tránh xa ngũ hành, cả Cửu Trùng Thiên rộng lớn cao cao tại thượng, máu lạnh vô tình kia cũng không còn bất cứ ai có quyền định đoạt số mệnh ta nữa. Cho đến cùng, dù có cố thay đổi ra sao, chung quy cũng không thể tránh khỏi hai chữ thiên mệnh. Cả đời này của ta, cái gì cũng từng trải qua, nếm đủ tư vị đau đớn. Vạn năm trước, ta không phục thiên mệnh. Vạn năm sau, dù thiên địa có bức chúng ta sinh li tử biệt, vì chàng, nghịch thiên có gì khó?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro