Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1: Chương 1

Phía tây kinh thành có một phủ Quốc công của Trương gia, tổ tiên Trương Hữu Nhân vốn là do thảo mãng sinh ra.

Năm Hồng Vũ thứ 5, Hoàng đế ngày càng bạo ngược, ăn chơi thác loạn,
khiến dân chúng lầm than, khổ không thể tả. Nhân dân khắp nơi đòi khởi nghĩa lật đổ sự thống trị của bạo quân. Trương Hữu Nhân vốn là một thủ lĩnh thổ phỉ ở núi ngoài Ứng Thành, Quan Nghị là thủ lĩnh quân khởi nghĩa, hai người cùng chung chí khí, Trương Hữu Nhân cảm phục tấm lòng vì dân của Quan Nghị, mang theo huynh đệ cùng gia đình tương trợ. Sau này, Quan Nghị lật đổ chính quyền bạo quân, trở thành Hoàng đế, định quốc hiệu là Xương, gọi là Thuỷ Hoàng đế Đại Xương quốc.

Trương Hữu Nhân có công, được Hoàng đế phong làm Tĩnh Quốc công, cha truyền con nối, giữ chức Đại Nguyên soái.

Bây giờ Thủy Hoàng đế đã mất nhiều năm, Hoàng đế hôm nay chính là Quan Dung, cháu nội của Quan Nghị.

Ngoài ra, phủ Tĩnh Quốc công do con trai trực hệ của Trương Hữu Nhân là Trương Hoành Bân đứng đầu, thế hệ tướng quân của Trương Hữu Nhân đều mong trong nhà có người học cao, sau khi sinh con trai đều gửi vào Quốc Tử Giám. Học tới học lui, mấy đứa con trai này chẳng đứa nào có triển vọng, Tĩnh Quốc công tuy xuất thân là tướng quân nhưng trong nhà ai cũng sùng bái học giả, nho sĩ, đến thời Trương Hoành Bân lại càng mê muội hơn. Sau khi Trương Hữu Nhân mất, Trương Hoành Bân kế thừa chức Tĩnh Quốc công, Trương Hoành Bân tuy tài không cao, không được trọng dụng nhưng lại rất nghiêm khắc với hai đứa con trai trong nhà.

Trương Bảo Hoa là tứ công tử của phủ Tĩnh Quốc công, nói Trương gia tứ công tử lớn lên trong an nhàn cũng không sai, chỉ là Trương Bảo Hoa này không phải chính thất sinh ra. Một đêm nọ, đại nha đầu Lưu Hồng Thúy bên cạnh chính thất Trương phu nhân nhân cơ hội bò lên giường Trương Hồng Bân, sau một đêm phong lưu, Lưu Hồng Thúy liền trở thành thiếp thất, có nguyên nhân này, từ trên xuống dưới phủ Tĩnh Quốc công đều chướng mắt Trương Bảo Hoa, lại càng không thể so sánh với tam công tử Trương Bảo Phong do Vương phu nhân sinh ra. Trương Bảo Phong vừa là con trai trưởng vừa là con chính thất, tự nhiên là nhận được muôn vàn sủng ái, trong phủ có cái gì tốt đều dành cho hắn, nâng hắn trong tay mà thương, mà Trương Bảo Hoa, mẫu thân xuất thân là hạ nhân, chưa đọc qua sách gì, trên người phảng phất mùi vị thô lỗ ti tiện tận xương tuỷ, nửa điểm cũng không giống là một công tử phủ Quốc công.

Khuôn mặt kia xinh đẹp như mẫu thân hắn, Trương Bảo Hoa từ nhỏ đã không giống Trương Hồng Bân, ngược lại giống Lưu di nương bảy tám phần, lại không có chí tiến thủ, cả ngày bắt gà đánh chó, mặc dù là tiểu công tử phủ Tĩnh Quốc công song không có mấy người thực sự coi y là chủ tử, ngay cả cha y cũng chướng mắt bộ dáng này của Trương Bảo Hoa.

Hôm nay trời nắng gắt, Trương Bảo Hoa trốn trong phòng, chỉ mặc áo bông trắng như tuyết, vắt chân nằm trên giường trong phòng, bên cạnh là một nha hoàn mười mấy tuổi, tư sắc bình thường, trong tay tiểu nha hoàn cầm quạt bồ quạt gió cho Trương Bảo Hoa. Trương Bảo Hoa đã sớm mệt đến mức đầu óc như gà con nhặt gạo, mà nha hoàn này còn dám lười biếng, quạt vài cái cũng phải dừng nghỉ ngơi.

Cái đầu nhỏ được bàn tay chống đỡ chợt trượt xuống, Trương Bảo Hoa nghiêm túc bừng tỉnh, trừng mắt liền thấy nha hoàn trước mắt đang gật gù, Trương Bảo Hoa quát "Ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao! Chỉ biết lười biếng, ông nóng, còn không mau quạt nhanh."

Lục Châu đứng tại chỗ vốn cũng mơ mơ màng màng mệt mỏi, động tác trên tay dừng khi nào cũng không biết. Tiếng quát khiến nàng giật mình "Tứ gia của ta ơi, mấy ngày nữa là đầu thu rồi, ngài quạt thế này không sợ cảm lạnh sao?". Nói xong dùng sức dùng quạt quạt về phía Trương Bảo Hoa vài cái, "Nếu nô tỳ quạt cho người như vậy , người bị cảm mạo, hai ngày sau sư phụ khảo nghiệm cũng đừng có trách nô tỳ."

Trương Bảo Hoa trừng lớn mắt nhìn Lục Châu, thẳng người ngồi xếp bằng ở trên giường, chỉ vào tiểu nha hoàn: "Hừ, ngươi cái đồ khốn kiếp, dám uy hiếp gia, có tin ta vả miệng ngươi không hả! Gia có đi khảo thí hay không thì liên quan gì đến ngươi!"

Lục Châu không sợ y, Trương Bảo Hoa này tuy nói là tiểu thiếu gia của phủ Quốc công, nhưng rốt cuộc chỉ do một tiểu thiếp sinh ra, Lưu di nương phía trên có Quốc công phu nhân chèn ép, mà vị thiếu gia này cũng bị Trương Bảo Phong thiếu gia trấn áp, chỉ sợ trong phủ không có mấy người coi trọng hai mẹ con y. Ở phủ Quốc công này, người bị phái đến hầu hạ hai người bọn họ thật sự là một chút tương lai cũng không có chứ đừng nói tới ăn sung mặc sướng. Muốn nói có điểm nào đáng kể, thì chính là không cần phải nhìn sắc mặc chủ tử, nếu nô tài này lợi hại một chút, sợ có đôi khi còn kiến chủ tử nhìn sắc mặt mình.

"Ôi chao, Tứ gia của ta, nô tỳ có lòng tốt nhắc nhở, người sao còn mắng nô tỳ" Lục Châu cười cười, bất quá rốt cuộc coi như là chủ tử, Lục Châu cũng không phải ngốc, vội vàng nói vài câu mềm mỏng "Tứ gia, nô tỳ cũng là nhìn Tứ gia mỗi lần đều bị lão gia giáo huấn, trong lòng khó chịu, người ngẫm lại xem, đều là nhi tử của lão gia, đều là thiếu gia Quốc công phủ này, Tứ gia so với Tam gia đâu có kém hơn đâu, muốn nói kém, thì là do xuất thân của mẫu thân Tam gia tốt hơn Tứ gia mà thôi" Trương Bảo Hoa sao có thể không nghe ra ý châm chọc của Lục Châu, chuyện này xảy ra trong phủ cũng chẳng ít, Trương Bảo Hoa lười cùng một nha hoàn so đo, cắt ngang nàng "Được rồi, câm miệng đi, ngặt một lũ hợm hĩnh, chờ ngày nào đó gia phát đạt liền xử lí các ngươi, mau cút đi, gia thấy là chướng mắt."

Trương Bảo Hoa phất tay đuổi người.

Sau khi Lục Châu ra ngoài, Trương Bảo Hoa trằn trọc không ngủ, khoanh chân ngồi trên giường một lúc cũng thấy chán, tìm một bộ quần áo trong phòng rồi tự mình thay, nô tài trong phủ này phần lớn là khi mềm sợ cứng, Trương Bảo Hoa từ nhỏ đã không ít lần bị bọn họ trút giận mà không thể phản kháng. Nương của hắn vốn là thị nữ của Vương phu nhân, năm đó muốn bay lên cành làm Phượng Hoàng, nàng dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ Trương Hoành Bân. Vương phu nhân kia bề ngoài là một chủ mẫu Quốc công phủ, hiền lành lễ nghĩa, nhưng bên trong lại là nữ nhân thủ đoạn, đố kị, bao nhiêu năm nay chắc đã hận Lưu Hồng Thúy tận xương tuỷ. Tuy nói Lưu Hồng Thúy đã dụ dỗ được Trương Hoành Bân, song mấy năm nay ông cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến mẹ con Trương Bảo Hoa, Vương phu nhân sớm đã muốn dẫm nát họ, có thể cho bọn họ sống đến bây giờ cũng bất quá là Vương phu nhân cảm thấy trong phủ này sớm muộn gì cũng phải có thiếp thất vào cửa, chi bằng để Lưu Hồng Thúy làm thiếp, hơn nữa từ nhỏ Trương Bảo Hoa đã là kẻ không có tiền đồ, chẳng uy hiếp được địa vị con trai bà, vì thế  Vương phu nhân liền mặc kệ.

Trong phủ này, địa vị của di nương Lưu Hồng Thúy có đôi khi còn không bằng đại nô tỳ của Vương phu nhân, chứ đừng nói là che chở Trương Bảo Hoa. Vì vậy, những chuyện có thể làm Trương Bảo Hoa đều tự mình làm, chuyện nhỏ nhặt như mặc quần áo, rửa mặt Trương Bảo Hoa không bao giờ kêu người hầu hạ, cũng lười gọi những tên nô tài ham lợi chướng mắt đó.

Trương Bảo Hoa sau khi ra ngoài, liền đi hướng cửa sau của phủ Quốc công, còn chưa đi tới, đã nghe phía sau có người gọi "Tứ gia, Tứ gia", Trương Bảo Hoa quay đầu lại, thấy là Ngô Hỉ người hầu của mình.

"Tứ gia, Tứ gia," Ngô Hỉ chạy vài bước đến bên cạnh Trương Bảo Hoa "Tứ gia, người đây là buồn bực muốn đi đâu? Sao không dẫn nô tỳ đi cùng? "

"Ta mang ngươi đi làm gì" Trương Bảo Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái. "Ta là đi tìm Kim đại ca chơi đùa, ngươi ở lại trong phủ đi, nếu cha ta đột nhiên gọi ta thì báo ta ngay, đỡ cho gia lại bị đánh mắng."

Ngô Hỉ vừa nghe liền không vui, trong phủ Quốc công này ai mà không muốn hầu hạ Trương Bảo Phong, Ngô Hỉ xui xẻo, từ nhỏ đã bị phân hầu hạ cho Trương huy Bảo Hoa, nguyệt ngân thiếu còn chưa tính, ngày lễ tết thưởng cũng ít đến đáng thương, may mà Trương Bảo Hoa thường xuyên giao du với các công tử khác trong thành, phần lớn đều là chủ nhân ra tay hào phóng, Ngô Hỉ đi theo hắn vài lần, siêng năng chạy việc vặt, nói vài câu tốt, dù sao cũng có thể được bọn họ thưởng không ít. Bây giờ Trương Bảo Hoa ra ngoài không dẫn theo Ngô Hỉ, hắn có chút không vui, vội vàng dỗ dành: "Tứ gia, Tứ gia, Tứ gia tốt của ta, ngươi dẫn ta đi, ta đã hỏi qua, lão gia chiều nay đi Thị lang phủ uống rượu ăn cơm với Liễu đại nhân, không biết khi nào mới về, hơn nữa Tứ gia, người nghĩ đi, ta ở trong phủ này lắc lư bị người ta nhìn thấy, lại hỏi ta chủ tử ngươi đâu. Ta không cẩn thận lỡ lời thì có phải lại gây rắc rối thêm cho Tứ gia không."

Trương Bảo Hoa đảo mắt nghĩ cũng được, nhưng trên mặt còn phải biểu hiện miễn cưỡng đáp ứng. "Được rồi được rồi, ngươi nhiều lời quá, mau đi thôi."

Chủ tớ hai người trộm đi ra ngoài cũng không dám đi cửa chính, lén lút theo cổng phía tây ra khỏi phủ Quốc công, rẽ hai con hẻm liền đi lên phố Nam Hoa ở kinh thành.

Phố Nam Hoa này lại có biệt danh khác, chính danh là "Túy Sinh Mộng Tử Pháo Hoa ngõ, Phong Lưu khoái hoạt tán tài phố". Phố Nam Hoa từ đầu đường đến cuối đường đều ngợp trong vàng son lộng lẫy, chứ đừng nói đến quán trà, quán rượu, chính là tuyệt đối không thể thiếu. Vòng qua những cửa hàng lớn nhỏ này, chính là một tòa Hàm Tương lâu khiến người ta lưu luyến nhất phố Nam Hoa, lầu một là Tây Thúy phường.

Trương Bảo Hoa ra khỏi quốc công phủ, tâm tình liền tốt, vừa ngắm phố xá nhộn nhịp vừa ngâm nga một bài hát, rất thư thái.

"Tứ gia đây là muốn đi đâu?" Ngô Hỉ lon ton chạy theo sau Trương Bảo Hoa "Có phải là quán trà mà người thường đến? "

"Ừ" Trương Bảo Hoa cũng không quay đầu lại "Kim đại ca mấy ngày nay có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, lúc này Tây Thúy phường còn chưa mở cửa, Kim đại ca nhất định là đang ở quán trà kia."

Trương Bảo Hoa quen thuộc đi vào túy trà lâu, tiểu nhị quen biết nhìn thấy hắn vội vàng đến chào hỏi. "Ôi, Trương Tứ gia, đã nhiều ngày không gặp, Kim nhị gia đang ở trên nhã gian đùa giỡn, ta dẫn ngài lên? "

Trương Bảo Hoa khoát tay áo, cười hắc hắc nói: "Không cần, gia biết chỗ nào, ngươi đi làm việc đi." Lời còn chưa dứt, người đã nhấc chân lên lầu.
______________________________

Ở trên tác giả gọi Trương Bảo Phong là Nhị gia, ở dưới lại gọi là Tam gia. Vậy nên mình tạm để là Tam gia, có thay đổi mình sẽ chỉnh lại sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro