Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Trên thành phố đang thịnh hành kiểu này sao?

(Xếp chữ: Rei)

Nhìn hợp tác xã Hướng Dương trước mặt, hai dãy nhà nhỏ bằng phẳng màu xám xịt, cộng với quần áo chắp vá cũ kĩ của những người đi lại trên đường, khiến người ta nghĩ rằng thế giới này bị mất đi màu sắc. Làm sao nơi này lại có thể nghèo đến như thế?

Từ sau khi mọi người lên xe khách ở huyện là cán bộ phụ trách thanh niên trí thức Lưu Tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ, nên anh ta không đi cùng mọi người tới đây. Vì vậy sau khi mọi người xuống xe, nhìn cảnh vật trước mắt, nhất thời cũng không biết nên đi đâu về đâu.

Lúc này, một chiếc xe bò chậm rãi chạy từ xa tới đây, nhìn chú bò này có vẻ cũng đã già, so tốc độ, ai đi cạnh nó cũng đều có thể giành chức vô địch điền kinh. Dù vậy, ông chú đánh xe bò vẫn không hề vội vàng, vung vẩy cây gậy trong tay, không thèm sốt ruột dù chỉ một chút.

Lưu Lão Căn đã sớm nhìn thấy một nhóm người xách hành lý ở ven đường, tưởng rằng đây chính là những người mình đến đón lần này. Trong lòng ông còn đang phàn nàn không ngớt, mấy năm nay các thanh niên tri thức lục tục tới đây không ít, hô khẩu hiệu thì rất vang, nào là "hỗ trợ xây dựng nông thôn phát triển" này kia, nhưng thực tế số người tới chân chính làm việc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khổ nỗi người ta đến cũng không thể không nhận, mà mấy vị đội trưởng thì không ai muốn tới đón, kết quả để cho một ông già như ông phải tới đây tiếp người. Nghĩ tới khẩu phần ăn lần này phải chia cho mấy người thanh niên trí thức này, động tác đánh xe của Lưu Lão Căn càng chậm. Cũng không thể làm ông bạn bò già mệt được, đây chính là bảo bối của cả thôn đấy.

Xe bò dừng ở dưới gốc cây đại thụ ven đường, Lưu Lão Căn cũng không vội, chờ người của đoàn tiếp đón thanh niên trí thức đến, vừa hay cũng để cho bò nghỉ ngơi một lúc. Buổi sáng nay trước khi ra cửa, bà bạn già thương ông đi đường dài, đã làm bánh ngũ cốc, ông bèn lấy ra ăn luôn. Dù sao tí nữa quay về vẫn còn phải đi một đoạn đường dài.

Nhìn ông chú bình tĩnh, Lăng Vân Duyệt lại không bình tĩnh nổi. Cô còn muốn sớm đến đại đội Sao Đỏ, sau đó mượn cớ đi bưu cục nhận gói hàng mà cô gửi tới. Nghĩ vậy, cô bèn chủ động tiến lên, cử động đôi má cứng đờ, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, khẽ hỏi han: "Chú ơi, xin hỏi có phải chú đến đón đoàn thanh niên trí thức không ạ? Chú tới từ đại đội nào ạ?"

Lưu Lão Căn đang ăn bánh bột ngô, nghe thấy tiếng gọi bèn ngẩng đầu nhìn người tới, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc. Chỉ thấy đứng trước mặt ông là một cô bé gái mười bảy mười tám tuổi, thật lòng từ trước tới giờ ông chưa gặp qua đứa nhỏ nào sạch sẽ như vậy, mặc dù cô bé này chỉ buộc tạm hai bím tóc, trên đỉnh đầu còn lộn xộn như cái ổ gà, chẳng lẽ đây là kiểu tóc mới thịnh hành của thanh niên trên thành phố à?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, người tự tin quá đà như Lăng Vân Duyệt chỉ nghĩ chắc ông ấy bị nhan sắc ngọt ngào của cô làm ngạc nhiên rồi. Dù sao dung mạo này của cô giống với kiếp trước y như đúc, hiện giờ còn có thêm nước suối thần tẩm bổ nên làn da nhìn vô cùng mịn màng, không dám nhận là khuynh quốc khuynh thành nhưng ít nhất tỉ lệ quay đầu khi đi trên phố vẫn rất cao. Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại có chút xấu hổ: "Chú ơi!"

Lưu Lão Căn nhìn vẻ tự tin trên mặt Lăng Vân Duyệt, hiện giờ ông ấy chính là bộ mặt đại diện của đại đội Sao Đỏ, rụt rè quá cũng không tốt, sợ sẽ khiến người ta nghĩ mình không biết gì, nhìn cô bé với kiểu tóc này cũng không phải xấu xí, chỉ là trông hơi...kỳ quặc khó hiểu mà thôi: "Chú tới đón thanh niên trí thức của đội Sao Đỏ."

Sau khi Lăng Vân Duyệt nghe xong, trong lòng liền vui vẻ: "Chú cháu mình đây còn không phải là duyên phận sao! Cháu tên là Lăng Vân Duyệt, chính là thanh niên tri thức đến đại đội Sao Đỏ. À đúng rồi, khi nào chúng ta sẽ khởi hành ạ? Nhà cháu có gửi một chút hàng còn đang đợi ở bưu cục, hiện giờ cháu đi lấy được không chú? Bưu cục này cách đây xa không ạ?" Nói xong lại lấy mấy viên kẹo sữa Thỏ trắng lớn (Rei: kẹo sữa Đại bạch thỏ, bạn nào hay đọc văn cận đại chắc biết loại kẹo nổi tiếng thời đó này) từ trong túi ra đưa qua.

Lưu Lão Căn nhìn kẹo sữa trong tay cô, cũng tầm bảy, tám viên, vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ đến đứa cháu gái gầy gò yếu ớt ở nhà bèn nhận lấy.

"Được rồi, giờ chú đây coi như kiếm miếng lời của con, sau này có việc gì cần cứ bảo chú một tiếng, chú tên là Lưu Lão Căn, nhà ở cuối thôn, khi con đến đó sẽ biết. Bưu cục cách đây không xa lắm, đi về phía trước một lức là tới. Chú ở đây cho bò nghỉ ngơi tầm nửa tiếng, con nhớ đừng về muộn, xuất phát muộn quá trời tối mất."

"Tốt quá, cảm ơn chú, con đi một lúc rồi về ngay." Lăng Vân Duyệt cũng không phản bác, dù sao có quen biết với người trong thôn sẽ thuận tiện hơn, nói xong liền nhanh chân đi về phía bưu cục.

Có mấy thanh niên trí thức của đại đội Sao Đỏ khác nghe thấy họ nói chuyện, tên là Hoàng Đại Sơn, Tằng Hướng Văn, Vệ Mỹ Lệ và Hứa Lai Đệ, liền lập tức tiến lên chào hỏi, vài người cũng muốn đi tới bưu cục để gửi tin báo bình an về nhà. Chỉ có Hứa Lai Đệ là ở lại, vì mẹ cô từng nói cho cô xuống nông thôn là để bớt phần ăn trong nhà, dành dụm được đồ gì còn phải gửi về, nếu giờ đi gửi thư báo bình an thì quá phí tiền, kể cả về sau cô có công việc gì cũng không cần gửi thư về.

Lưu Lão Căn nhìn mấy người bước ra, ai nấy đều dáng vẻ yếu ớt mà không khỏi thở dài trong lòng. Mấy đứa nhỏ này nhìn qua vai không thể gánh tay không thể vác, làm sao mà đi làm kiếm điểm cống hiến được, sợ là sau này đều phải đói bụng rồi.

Hôm nay ông ấy cần phải đón 5 người thanh niên trí thức, giờ đã tìm được người, trong lòng cũng yên tâm, bèn ngồi đợi họ đi bưu cục về rồi sẽ xuất phát.

Quả nhiên gói đồ của Lăng Vân Duyệt còn đến nhanh hơn so với cô. Trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của mấy nhân viên công tác, cô nhẹ nhàng vác bao đồ lớn gấp đôi mình đi bộ về, trên đường gặp đám người Hoàng Đại Sơn cũng tới đây gửi tin báo bình an còn thoải mái chào hỏi, chưa đợi họ đáp lời đã nhanh chân đi mất. Để lại đám người đầy vẻ hoài nghi cuộc sống (tôi là ai đây là đâu). Bọn họ không nhìn nhầm đấy chứ? Kia là cái cô thanh niên tri thức Lăng Vân Duyệt, người có khuôn mặt nhỏ tinh xảo và cái đầu như gà bới rất đặc sắc? Chắc là không có ai giống y vậy đâu nhỉ? Chẳng lẽ trong cái bọc kia toàn là đồ nhẹ như bông?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro