Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Hãy gọi tôi là Héc-Quyn

(Xếp chữ: Rei)

(* Héc-Quyn: Hercules, nhân vật anh hùng trong thần thoại Hy Lạp, con trai của thần Dớt (Zeus) với một người phụ nữ loài người, có sức lực cực kỳ lớn và đánh bại rất nhiều yêu quái và con riêng khác của thần Dớt để cứu giúp người thường, về sau thường được tượng trưng cho người có sức khỏe phi thường)

Lúc này đã thật sự yên tĩnh, Lăng Vân Duyệt tiến vào không gian, hiện giờ thân thể quan trọng, cô cũng không muốn lại ngất xỉu thêm lần nữa.

Cô vừa dùng nước trong suối để tắm, vừa ngẫm nghĩ, xuống nông thông thì chắc chắn là muốn xuống rồi, coi như để hoàn thành di nguyện của mẹ Lăng, hơn nữa vào năm 1968, một bé gái mồ côi sống ở đâu cũng sẽ không dễ dàng, ít nhất đến một nơi xa lạ như nông thôn cũng sẽ không có ai quen biết cô, cô cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Không thể không nói, thứ quý giá nhất trong không gian chính là con suối linh này, chưa nói đến có thể khiến người chết sống lại, nhưng những tác dụng như dưỡng da làm đẹp, bồi bổ cơ thể, tăng cường thể lực đều có cả. Đợi Lăng Vân Duyệt tắm xong rốt cuộc cũng có cảm giác sống lại, cô nghĩ giờ cô có thể đánh chết được cả một con bò.

Cũng không biết căn nhà gỗ nhỏ được dựng lên từ thời đại nào, nhưng thùng tắm bằng gỗ trong đó đều phải tự rửa sạch bằng tay. Khi Lăng Vân Duyệt nhấc được chiếc thùng gỗ đầy nước lên một cách nhẹ nhàng, cô sợ đến mức văng tục: "Mẹ n/ó, sức lực có thể đánh chết cả một con bò thật không phải là ảo giác của mình."

Sức lực của thân thể này trâu bò như vậy à? Hay đây là năng lực ẩn giấu của thân thể này, nhưng bị nước suối linh làm cho phát ra? Thôi kệ, cũng coi như có thêm sự bảo đảm an toàn khi về nông thôn.

May mắn không gian này "chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ" (ví von mang nghĩa một địa điểm dù không quá to lớn nhưng dụng cụ đồ đạc cần thiết bên trong đều có đủ), sau khi cô ăn một bữa thật no, lại ngủ một giấc mỹ mãn, mới ra khỏi không gian. Ở bên ngoài cũng đã trôi qua một ngày, vừa hay là buổi sáng.

Nhà của nguyên chủ là nhà ống tiêu chuẩn, có hai phòng ngủ một phòng khách, ở thời đại này mà nói cũng không tệ, là phúc lợi cho gia đình có vợ chồng đều là công nhân viên chức. Cha Lăng mẹ Lăng ở một phòng ngủ, nguyên chủ một phòng, phòng bếp được cải tạo lại từ ban công, vừa vặn đủ dùng.

Ngôi nhà như này vốn là niềm hâm mộ của nhiều người, như bà già họ Trần cách vách, con trai là công nhân chính thức, con dâu là công nhân tạm thời, nhưng chỉ được phân cho một căn tiêu chuẩn, ở cả nhà 6 người, bên trong lại phải chia ra thành mấy cái phòng nhỏ, mỗi ngày đều thấy cả nhà họ tranh cãi không ngừng.

Đầu tiên Lăng Vân Duyệt đi vào phòng cha mẹ, dựa theo trí nhớ tìm được tiền tiết kiệm của hai người, nhìn bên ngoài cũng không có nhiều lắm, chủ yếu là nằm trong ngăn bí mật ở trên giường họ. Cha mẹ cô ấy chỉ có một đứa con gái, nên cũng đã sớm nói cho cô ấy vị trí của ngăn bí mật này, chỉ là nguyên chủ cũng chưa nhìn qua bao giờ.

Mở ngăn bí mật ra liền thấy thật là nhiều, trước mắt đều là trang sức vàng bạc đá quý, tất cả đều là của hồi môn của mẹ Lăng. Năm đó mẹ Lăng lấy chồng, bà ngoại và các cậu âm thầm cho không ít, mặc dù không thể quang minh chính đại để ở ngoài, nhưng ngầm giữ lại cũng không có chỗ thiệt nào.

Lăng Vân Duyệt nhìn vào, thấy có tổng cộng 3280 tệ tiền mặt, còn có một ít tiền lẻ rải rác, cộng thêm một đống tem phiếu. Cũng đúng, một gia đình có hai vợ chồng đều là công nhân, cái gì có thể thiếu chứ không thể thiếu tem phiếu.

Tất cả đều là tem phiếu của Thủ đô, cô cần sử dụng chúng càng sớm càng tốt.

Nhân tiện cô cũng đem hết những đồ đạc có thể sử dụng được ở trong phòng đều thu vào trong không gian. Không gian vốn cũng chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ nhỏ có 3 phòng ngủ 1 phòng khách, phía ngoài là suối linh và mặt cỏ xanh rì, còn lại chẳng có gì hết. Cô cũng không lo không có chỗ, thử trồng trọt qua, nhưng kết quả ngoại trừ thực vật có sẵn trong không gian, những cây cỏ khác đều không gieo trồng được.

Cô lại tới phòng của nguyên chủ, đem tất cả sách vở và đồ vật hằng ngày của cô ấy thu vào.

Cũng không lề rề lãng phí thời gian nữa, cô đi đến điểm báo danh dành cho thanh niên trí thức, hôm trước chị Quế Hương cũng có tiết lộ rằng đoàn xuống nông thôn ở tỉnh Đông được phê duyệt lần này sẽ xuất phát trong khoảng 10 ngày sau.

Cô cần phải đến xã Tương Dương.

Có một cây đại thụ ở cách nhà nguyên chủ không xa, chỗ này là sân của một nhà, lúc nào cũng có vài người không có việc làm tụ tập chuyện trò, mấy người này lại là người nhà của công nhân nhà đó. Mỗi lần đi ra đi vào đều phải đi qua đó, một con chó muốn đi qua thôi cũng phải rớt mất mấy sợi lông.

Còn không phải sao, Lăng Vân Duyệt vừa mới xuống lầu là thấy ngay mấy bà cô bà thím nhìn về phía này. Có người vẻ mặt thương cảm, có người nhìn như đang xem diễn.

Trần Đại Hoa cũng ở trong đám này, bà ta vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua đây, bèn lập tức mở miệng: "Ơ kìa, đây không phải là con gái nhà họ Lăng sao, cuối cùng cũng chịu hạ bước xuống lầu rồi cơ à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro