Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Xuống nông thôn

(Xếp chữ: Rei)

Người tới là chị Lý Quế Hương của nhà xưởng, gần đây chị ấy cũng bận đến sắp phát điên, trong xưởng mất 8 người, còn bị thiệt hại lớn, có rất nhiều công việc phiền phức cần phải xử lý. Lần này chị ấy là đại diện thay mặt nhà xưởng đến thăm hỏi người nhà của công nhân - cô bé bị mất cả cha lẫn mẹ sau tai nạn này.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lăng Vân Duyệt vội vàng đáp lời, kéo lê thân thể ốm yếu ra mở cửa. Lý Quế Hương tuổi cũng không lớn, năm nay vừa 25. Nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, trong lòng chị cũng thổn thức khôn nguôi, trong miệng thì không ngừng tiếp lời: "Em gái nhà họ Lăng, em bị sao thế, bị ốm rồi à?"

"Không sao đâu chị, em bị cảm lạnh một chút, không có vấn đề gì. Chị tới nhà em có việc gì à?"

Hai người vừa vào nhà liền ngồi xuống, vì trong nhà cũng không có nước sôi để uống, Lăng Vân Duyệt ngại ngùng nói: "Ngại quá, hai ngày nay trong nhà em không đun bếp, cũng không có đồ gì để tiếp khách."

Lý Quế Hương xua xua tay không để ý, nói thẳng ý định của mình: "Là như này, sau khi cha mẹ em qua đời, trong xưởng còn hai suất, em có muốn tiếp quản vị trí này không?"

Lăng Vân Duyệt cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, rồi kiên định mà nói: "Chị ạ, em định bán hai suất này đi, em muốn hưởng ứng lời kêu gọi về nông thôn hỗ trợ xây dựng của nhà nước, cố gắng góp thêm một viên gạch vào công cuộc xây dựng non sông gấm vóc của Tổ quốc ta."

Nhà máy may là nơi cha mẹ nguyên chủ qua đời, hai vị trí công tác trong xưởng này cô cũng không muốn làm. Mẹ nguyên chủ trước khi mất vẫn luôn muốn tìm cách giúp đỡ nhà các cậu. Hai cậu bị giáng chức, cũng không biết tình hình bên đó ra sao, gửi đồ qua đó cũng không thuận tiện. Ở thời đại này, thái độ của mọi người đối với công nhân viên bị giáng chức đều không quá thân thiện, nếu cô đã tiếp nhận thân thể này, thì có một số việc cô cũng nên nhận lấy.

Hiện giờ là năm 1968, đúng là thời điểm làn sóng về nông thôn đang diễn ra, mọi người ít nhiều đều biết đến việc thanh niên trí thức trẻ xuống nông thôn làm việc. Lý Quế Hương nghe thấy cô nói vậy càng thêm thương tiếc cho cô gái nhỏ, chị uyển chuyển nói: "Em chỉ là một cô gái trẻ, đi xuống nông thôn làm sao chịu được, hơn nữa em còn là con một, cũng không cần phải về nông thôn, chị thấy cứ ở thành phố tìm công việc tử tế tự nuôi sống được chính mình là ổn."

Cảm nhận được lòng tốt từ đối phương, Lăng Vân Duyệt khẽ mỉm cười: "Chị à, không cần lo lắng cho em, em cũng không phải vì nhất thời xúc động mới nghĩ vậy. Về vị trí công tác ở xưởng, chị có thể tìm người mua lại giúp em được không?"

"Được rồi, nếu đã vậy, chị sẽ tìm người giúp em xem sao." Lý Quế Hương bị nụ cười của Lăng Vân Duyệt làm lung lay, lại thấy cô kiên trì, chị cũng không khuyên nữa, suất làm việc trong nhà máy đều là miếng bánh thơm người khác mong còn không được, cháu gái nhà mẹ đẻ của chị cũng đang muốn vị trí này, nên việc tìm người này cũng không có gì khó.

Sau khi tiễn Lý Quế Hương rời đi, một người tên Trần Đại Hoa lại đến, bà ta mang theo hai quả trứng gà, ý cười trong mắt đầy toan tính: "Cháu gái nhà họ Lăng, bà thấy cán bộ Lý của nhà máy tới đây, chắc nói chuyện về suất làm việc phải không. 2 suất của nhà con vừa lúc một mình con cũng không dùng hết, cho nhà ta mượn một suất, con yên tâm, chờ Đại Vĩ nhà bà đi làm sẽ trả tiền lại cho con."

Bà ta ở cách vách nhà nàng, lúc nãy đứng ngoài cửa sổ nghe thấy, vừa lúc cháu trai bà ta năm nay tốt nghiệp cấp ba, bà ta lại luyến tiếc không muốn để cháu trai mình phải về nông thôn làm lao động chân đất mắt toét.

Lăng Vân Duyệt cũng thấy cạn lời, cô cũng có ấn tượng về người tên Trần Đại Hoa này trong trí nhớ của nguyên chủ, bà ta chính là người không có lợi sẽ không dậy sớm, giờ tự nhiên lại mang theo lễ nặng là hai quả trứng gà tới đây, còn nói đến chuyện công việc, người có mắt đều nhìn ra được bà ta đến đây là muốn làm gì. (thời này vẫn phải dùng tem phiếu để mua đồ đạc và thực phẩm, mọi người không được tự kinh doanh, mua đồ ở bên ngoài ko dùng tem phiếu là phạm pháp, và số lượng tem phiếu để mua thịt cũng rất ít, nên 2 quả trứng gà ở thời đó được coi là lễ nặng rồi)

Cô né tránh bàn tay đang đưa trứng già cho mình, buồn cười thật, đây mà là trứng gà à, đây là một suất công việc đấy!

"Bà à, bà muốn mua suất công việc của nhà con sao? Cũng không phải là không thể, dù sao hai chúng ta cũng làm hàng xóm nhiều năm, nếu bà muốn thì con bán cho bà 1000 tệ tiền mặt nhé."

"Ơ, cô cái con ranh chết tiệt này nói gì thế, bên ngoài người ta cũng chỉ bán 800 một suất, sao đến chỗ cô lại tăng giá, cô đang bắt nạt bà già tôi đấy à, mệt tôi còn muốn để cho Đại Vĩ nhà tôi cưới cô về." Trần Đại Hoa bực dọc, mở miệng oán trách cô làm người không biết tốt xấu.

Ánh mắt Lăng Vân Duyệt lạnh lùng: "Thế nào là mua bán, là anh tình tôi nguyện, nếu bà có ý kiến thì cùng nhau tới xưởng rồi nói, vừa lúc chị Quế Hương còn chưa đi xa đâu. Còn chuyện cưới xin ấy à, Đại Vĩ nhà bà tốt như thế làm gì có ai mà xứng đôi nổi với anh ta."

Trần Đại Hoa nghẹn trong lòng, bà ta không dám, con trai bà ta còn đang đi làm trong nhà máy, cũng không thể khiến lãnh đạo nhà máy giận chó đánh mèo lên con trai bà ta. Biết không chiếm được thứ tốt từ nhà này, bèn hùng hùng hổ hổ xách 2 quả trứng gà vừa mang tới đi về.

------------------------

Đôi lời của người xếp chữ (Rei): Đúng là người vô liêm sỉ, mặt dày, thượng đẳng, nghĩ mình là nhất ở thời nào cũng có ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro