Chương 3
Ngày em tốt nghiệp, tôi đứng giữa đám đông, nhưng đôi mắt tôi chỉ hướng về em. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mọi thứ đều đã thay đổi. Em đã lớn, đã trưởng thành, và giờ đây, em chuẩn bị bước vào một chặng đường mới của cuộc đời. Nhưng trong lòng tôi, em mãi là đứa em bé nhỏ, là người mà tôi luôn muốn bảo vệ.
Khi buổi lễ kết thúc, tất cả mọi người đều chúc mừng, nhưng tôi chỉ muốn làm một điều duy nhất. Tôi vội vã vượt qua đám đông, chạy đến bên em. Mắt em tìm tôi giữa những người xung quanh, rồi nở một nụ cười tươi rói khi thấy tôi.
Tôi cười lại, bước đến gần em, tay tôi nắm chặt chiếc hộp nhẫn trong túi. Ánh nắng chiều chiếu xuống làm sáng bừng chiếc hộp nhỏ, và lúc tôi mở nó ra, chiếc nhẫn lấp lánh như phản chiếu tất cả những cảm xúc trong tôi.
"Satang..." Tôi gọi tên em, giọng tôi hơi run, không phải vì lo lắng mà vì tình cảm tôi dành cho em đã vượt qua mọi giới hạn. "Làm người yêu anh nhé?" Tôi nhìn vào mắt em, mong đợi câu trả lời.
Em ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt to tròn như muốn hỏi tôi có chắc chắn không. Một chút im lặng lướt qua không gian, rồi tôi nhẹ nhàng cầm tay em, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay em. Trong ánh nắng chiều, chiếc nhẫn ấy loé lên, như một lời tuyên bố, như một lời hứa rằng em giờ đã thuộc về tôi, là người yêu của tôi.
"Em sẽ luôn là của anh," tôi thì thầm, tay tôi nắm chặt tay em, cảm nhận từng nhịp đập trong lòng ngực tôi. Em nhìn tôi, không nói gì, nhưng nụ cười mỉm của em đã đủ để tôi hiểu. Tôi đã không sai khi chờ đợi đến khoảnh khắc này, khoảnh khắc tôi có thể gọi em là người yêu, khoảnh khắc chúng tôi không còn là anh trai và em trai mà là những người đồng hành trong đời nhau.
"Em đồng ý," em nói nhỏ, đôi mắt sáng ngời như ngôi sao. Chúng tôi đứng đó, dưới bầu trời rộng lớn, chỉ có tôi và em, trong khoảnh khắc ngọt ngào này.
Từ giờ, tôi sẽ luôn là người yêu của em, người sẽ luôn bên cạnh em trong mỗi bước đi, như những người yêu thực sự, cùng nhau viết nên câu chuyện của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro