Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhật ký 1: Trường Cấp III ( mở )

Lần đầu vào cấp 3
Sự ngỡ ngàng bởi cảnh vật xung quanh , bởi những con người ở đây .
Thay đổi đột ngột , cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng...
Mọi thứ khác quá....chỉ có Xuân vẫn vậy .
Vẫn ngu ngơ , vẫn hiếu kỳ , vẫn mộc mạc và chờ sự thương hại của người khác...
____________________
....nhìn kìa, bọn họ cười nói với nhau , ai ai cũng có bạn , ganh tỵ thật.

Ánh mắt của mọi người nhìn tôi...sao...ánh mắt chẳng thân thiết , chẳng có ý định làm quen , chẳng có sự đồng cảm , sự thương hại cũng chả có...

Trông tôi cô đơn và buồn bã đến vậy sao....

Nhã Linh...cậu ấy bỏ tôi rồi , người bạn thân nhất của tôi..thật sự bỏ tôi rồi.

Cậu ấy trở nên xinh đẹp , năng động , nhiều người muốn quen biết , xung quanh đầy các cô gái quây quanh nịnh hót ..
Ánh mắt , gương mặt thuần khiết của cậu ấy bây giờ đã biến mất , thay vào đó là sự kiêu căng...đen tối....
__________________________

" Sao Xuân không thay đổi , vẫn giữ sự dịu dàng , sự đau đớn  ,  ánh mắt u buồn và cô độc đó cũng  không bao giờ thay đổi . "
__________________________

Họ cười nhạo tôi kìa , cười nhạo vì tôi không có bạn .

Từ năm cấp II đến bây giờ . Tôi luôn giữ riêng cho bản thân  những nỗi buồn  những giọt nước mắt , hàng mi cong rũ xuống , khóe miệng chỉ biết gượng cười ....

" Lên cấp III , tôi nghĩ mình sẽ khác , sẽ có bạn , thì ra , đó là do tôi tự mơ quá nhiều  "

Ơ , đúng rồi , tôi còn bạn cũ , bạn cũ....khoan ... họ có bạn mới hết rồi mà ....

_________________________

Vào học , tôi học lớp 10c5
Phòng học chẳng có gì đặc biệt ngoài những ánh nhìn khinh bỉ .

Tôi quan tâm? .tôi cười thầm trong lòng đấy .
Tôi đã sống với cái cảnh bị khinh bỉ , bị cười nhạo quen lắm rồi , đã chịu nhiều tổn thương .

Tôi nép mình vào góc tối trong tâm hồn không phải vì tôi sợ .

Đó là vì tôi cảm thấy chán ghét , chán ghét cái từ " bạn bè " , tôi không cần nữa , một mình sẽ tốt...

Chịu đau đớn , tổn thương nhiều rồi .....trái tim này hóa thành đá rồi .

Tự đi học ,  tự đi cantin  , tự đi về .

Không nói chuyện với ai , không mĩm cười với ai , không quan tâm ai và cũng không mở lòng với ai .

" Tẻ nhạt , đau đớn là nơi tôi sống  "

Gặp chuyện buồn , tự an ủi bản thân .
Gặp chuyện vui , tự gượng cười một mình .

Không cần an ủi , không cần người khác quan tâm
Đọc tiếp rồi hiểu .
---------------------
Vì sao....vì sao tôi lại khép lòng như vậy,..... tôi cũng đang tự hỏi bản thân mình .

Phải chăng là do loài người đáng sợ này ?

Phải chăng là do những người khinh bỉ kia?

Phải chăng là do  sự thờ ơ của cuộc sống?

Hay là do....do... anh ấy.......

Không , là do tôi... là do tôi ngu ngốc , là do tôi tự chịu , là do tôi không chịu mở lòng...

Nhưng....nhưng nếu mở lòng rồi....liệu có ai sẽ chịu nổi sự im lặng của  tôi.....

_____________________

Im lặng là thứ kinh khủng nhất tôi cảm nhận về Xuân .
Cái tên Xuân nghe vui vẻ , nghe hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười , nhưng đáng tiếc , trước từ Xuân đó lại có chữ Khắc....đúng là khắc thật....

Xuân....im lặng , một sự uy hiếp đầy đáng sợ  , sự im lặng và ánh mắt tuyệt vọng như hòa lẫn vào nhau , tạo thành một sự chèn ép nặng nề .

Nhớ cái nụ cười khuynh thành từ khi còn bé của cậu ấy...nó thật xinh nhưng nó cũng biến mất lâu rồi...biến mất từ rất lâu rồi....

______________________
( mở )
12:35am.14.8.2015










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: