Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương VI: Về Trường Quân Đội, Gặp Lại Người Xưa?

4 giờ sáng ngày hôm sau, Lưu Bách Khang đứng trước cổng bệnh viện cùng Lục Tiểu Nhi mà mang hành lý ra phía sau ô tô đặt vào,phía trước có người dìu dắt Thiên Hoàng vào xe mà ngồi, mọi người khẩn trương thực hiện,hành lý hoàn thành luân chuyển, Lưu Bách Khang cùng Lục Tiểu Nhi cùng bước vào xe mà xuất phát.

Ô tô vừa đến cổng trường quân đội,liên có người ra chặng xe kiểm soát,yêu cầu xuất trình giấy tờ, cùng với danh tính người phía sau. Lưu Bách Khang trong xe liền đưa giấy chứng nhận trình báo,lại dứt khoát hô to ,« Tôi là Huấn luyện viên Lưu Bách Khang,thời hạn thử việc ngày cuối,người phía sau là Triệu Thiên Hoàng,người thân của tôi bị trúng đạn cần cứu chữa lập tức, tiểu thư bên cạnh là Lục Tiểu Nhi, người của tôi giới thiệu cho hiệu trưởng.»

Nhân viên gác cổng trước mắt bằng chứng nhân chứng rõ ràng, liên ra hiệu mở cổng cho phép vượt qua. Ô tô vừa chạy đến sân trước liền lái sang phải, khẩn trương vào khuôn viên bệnh viện trường quân đội. Lục Tiểu Nhi vừa lúc xe dừng lại liền khẩn trương dìu Triệu Thiên Hoàng xuống xe mà vào phòng cấp cứu,y tá bên trong nhanh chóng thực hiện xét nghiệm cơ thể,tiêm thuốc an toàn.

Phía trên xe Lưu Bách Khang vừa bước xuống ,liền nhanh tay nắm lấy Lục Tiểu Nhi mà đem đến phòng hiệu trưởng trình báo. Cả hai vừa đến trước cửa phòng ,liền có một nam thanh niên trong quân phục trắng, kính lễ hai người mà mở cửa mời vào. Phía trong phòng lúc này chỉ có mỗi hiệu trưởng Mục cùng chủ nhiệm Ô, tiểu thư Tiểu Nhi vừa bước vào liền tư thế uy nghiêm kính lễ hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Mục vừa nhìn thấy Tiểu Nhi,nhãn cầu liền có lại chú ý không ngừng,« Lục Tiểu Nhi tiểu thư mà huấn luyện viên Lưu nói là đây,quả nhiên không sai, tác phong uy nghiêm thần thái lộng lẫy. Tôi nghe nói tiểu thư đây từng là một đặc vụ tài năng, giác quan nhạy bén, kỹ thuật bắn tỉa cùng năng lực là không ai sánh bằng , cô Lục,vì lý do gì mà lại tình nguyện gia nhập quân ngũ.»

Lục Tiểu Nhi thần thái dứt khoát,« Báo cáo hiệu trưởng, Lục Tiểu Nhi tôi đây bao nhiêu kẻ thù cũng từng gặp qua, phương thức chiến đấu cùng sơ đồ kế hoạch tôi đều thực hiện và có thể phác thảo ngay khi có thể nghe được. Tôi nhận thấy trường Quân Đội Bắc Kinh là một nơi học tập cho các đại nhân tài,uy nghiêm hùng mạnh, gồm những người học viên trí óc thông thái,mẫn tuệ sâu sắc, trung thành quốc gia. Tuy nhiên chỉ học tập qua sách vở lý thuyết thì e là không đủ, thưa hiệu trưởng Mục,tôi tự nguyện tham gia cống hiến thân xác mà làm giàu quốc gia.»

Hiệu trưởng kia nghe xong liền cười đắc ý, đứng lên mà nhận xét,« Cô Lục, người hiểu biết sâu rộng như cô, tuổi trẻ tài cao,tuy chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà lại được làm đại chỉ huy, xem ra là muốn giúp nước cứu nước,ta rất xem trọng tinh thần nữ hiệp của cô ,Cô Lục»

Lục Tiểu Nhi trả lời dứt khoát,«Báo cáo,hiệu trưởng quá khen,tôi đây nữ nhi, con người nhỏ bé,ngại nói vậy là đã quá khen tôi rồi.»

Mục Duệ Anh con mắt quan sát một vòng, liền viết giấy chứng nhận làm việc cho Lục Tiểu Nhi,« Xem ra cô Lục đây chắc cũng không cần làm thực tập giai đoạn,đây là giấy thông hành,cô có bắt đầu làm việc từ ngày mai, phiền cậu Lưu đây đưa Lục Tiểu Nhi tiểu thư tham quan một vòng trường quân đội cho quen với nết sống quân ngũ trường.»

Lưu Bách Khang lập tức nhận lệnh, nhưng lại cắt ngang hội thoại mà tra hỏi,«hiệu trưởng Mục,tôi có lời muốn nói, thời hạn mười bốn ngày thử việc của tôi đã hết, xin hiệu trưởng thông báo thành tích»

Mục Duệ Anh lời nói thẳng thắng,dứt khoát trả lời,« Lưu Bách Khang tiên sinh,cậu không cần nóng vội,ngày mai sáng tại lễ thượng kỳ chúng ta sẽ thông báo, thành tích cậu khá xuất sắc nhiều người ngợi khen,xin an tâm thả lỏng».« mau đưa cô đây tham quan đi»

« Rõ thưa hiệu trưởng», Bách Khang mạnh mẽ tuân lệnh.

Kết thúc hội thoại,cả hai cùng bước ra khỏi phòng phòng mà tiến ra phía trước tiền sảnh, vừa đi lại vừa quan sát cảnh quan trong khuôn viên trường. Lục Tiểu Nhi thực sự hiện tại không thoải mái trang phục,bên trong chỉ có chiếc đầm từ hôm qua đến nay,phi thường khó chịu. Từ tiền sảnh đưa mắt quan sát là khuôn viên trường quân đội,lại có đại phun nước lộng lẫy ở trung tâm,xung quanh cỏ xanh mướt mát,hoa tươi mỹ lệ.

Lưu Bách Khang đưa Lục Tiểu Nhi sang khu thứ hai,từ khuôn viên tòa nhà chính không xa phía bên phải chính là khu vực phòng học, là một tòa nhà 8 phòng cao hai tầng được dẫn lối bởi một cầu thang đá có hai hướng đi cổ kính. Lục Tiểu Nhi đến đây liền nhìn lên tòa nhà,hỏi Bách Khang một câu,« Tôi sẽ làm việc tại đây sao?»

Lưu Bách Khang cười thầm,« Tiểu Nhi ,thông minh thông minh,cậu sẽ dạy các học viên tại đây,»

Từ phía khu học tập, sang phía trái một một tòa nhà là khu luyện tập của các học viên, một bên là luyện tập cơ thể,trường đấu mô phỏng, bên kia lại là phòng tập bắn súng, phòng mô phỏng chiến trận. Cả hai người nhanh chóng di chuyển qua từng nơi, đến một khuôn viên lớn , có rất nhiều hàng ghế trong vườn cây xanh lại có đến hai hướng đi. Lưu Bách Khang nhân tiện mà giới thiệu,«Tiểu Nhi,phía bên trái là lối vào ký túc xá học viên, nam rất nhiều nên cố gắng chỉ đến khi cần thiết, còn bên này là ký túc xá nhân viên trường quân đội, chúng ta sẽ ở bên đây,ở mỗi phòng học đều có hai gian,nội thất sang trọng đầy đủ , có hai cửa sổ,một ban công hướng ra khuôn viên»

Lưu Bách Khang lại tiếp tục hướng dẫn,mang Tiểu Nhi từ đây sang khu vực phía tây. « Đây là khu nhà ăn cùng bếp sinh hoạt,cậu có đúng 10 phút ăn trưa,đừng lãng phí,bắt đầu lúc 11h55 ,sẽ có 15 phút nghỉ trưa sau đó chúng ta sẽ tiếp tục công việc. Thông thường sáng thứ ba, tư,năm và thứ sáu sẽ có buổi học lý thuyết, buổi chiều là thực hành quân sự huấn. Các ngày còn lại sáng rèn luyện thân thể,chiều tùy hoảng cảnh sẽ có buổi lý thuyết hoặc có thêm buổi rèn luyện,buổi tối tự do »

« Tôi nghe nói thao trường trường quân đội Bắc Kinh này rất rộng lớn ,dụng cụ huấn luyện lại phi thường thường hoàn hảo,hy vọng có thể giúp được cho bản thân và mọi người».Lục Tiểu Nhi tìm hiểu .

Bách Khang nghe được,đồng ý gật đầu mà đưa đến vị trí yêu cầu. Tiểu Nhi ngạc nhiên khi nhìn thấy  thao trường rộng lớn, lại thấy các học viên chăm chỉ luyện tập bất chợt theo dõi chăm chú,nhất thời bất động bất thủ.

( mình quên bộ váy lúc nãy Lục Tiểu Nhi mặc là cái này nè ,hình mô phỏng )

Phía trước có tiếng bàn luận náo nhiệt,lại có cảm giác như rất chú ý bản thân,Lục Tiểu Nhi không thoải mái mà cùng Lưu Bách Khang rời đi.

Hai người căn bản là sơ lược hết một vòng khuôn viên trường, cái gì cũng thấy,học viên nào cũng sơ lược gặp qua,cơ bản có thông tin trong tay.

« Vậy là hiện tại cái gì tôi cũng có được một chút,Bách Khang, ngày mai tôi sẽ làm việc ,chắc sẽ vất vả lắm đây. Còn nữa, tôi hiện tại không có quân phục, ngày mai lấy gì mặc đây»

Lưu Bách Khang liền đặt tay lên vai Tiểu Nhi,phủi phủi vài cái mà nói,« Đúng là không có quân phục, vậy trước hết cứ đến phòng chủ nhiệm Ô ,Cô ta sẽ giúp cậu ,phía bên đây»

« Cảm ơn,cậu cũng nên tìm Thiên Hoàng chăm sóc ,cậu ấy hiện tại tâm trạng rất không tốt, Lưu Bách Khang , cậu nên dùng tâm chăm sóc cậu ấy hơn,tâm sự nhiều hơn ,trực giác phụ nữ không bao giờ sai đâu. Tôi đi trước». Lục Tiểu Nhi dứt lời mà về phía trước.

Lưu Bách Khang công việc hoàn thành hiện tại,liền lập tức về phòng thay quân phục lam mà đến bệnh viện tìm Triệu Thiên Hoàng tâm sự. Thời điểm Lưu tiên sinh đến phòng bệnh,đã có y tá bên ngoài đứng chờ mà báo cáo kết quả,y ta nhanh tay đối kiến ,« Cậu Lưu , chúng tôi qua sơ lược đã tìm được một chút thông tin, vết thương cách phổi 0.5mm là súng lục, tình trạng cơ thể đã cải thiện khá tốt,xem ra là có động lực kích thích lớn cho hệ thần kinh. Tuy nhiên bác sĩ Đào có nói, cậu ấy tâm trạng hiện hình như không tốt, trong suốt thời gian chờ đợi,cậu ấy liên tục yêu cầu y tá chúng tôi tìm cậu», người y tá liền ngừng lại rồi cười ẩn ý,« Giáo quan Lưu, tiên sinh khôi ngô anh tuấn này cho hỏi là ai vậy, theo tôi thấy, cậu ta khuôn mặt thư sinh ,nét mặt hiền dịu ,xem ra có thể sẽ là động lực lớn cho y tá chúng tôi đó»

Lưu Bách Khang nghe xong trong lòng thầm nghĩ,quả nhiên là không sai, Tiểu Ngư nhất định tìm mình, bên ngoài lại cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên với lời nói,liền đáp lại trả lời,« y tá Kim,cô suy diễn quá rồi, cậu Triệu đây là người quen lâu băm của tôi,tuy bề ngoài cuốn hút nhưng bên trong lại khó ai hiểu được,phiền cô hãy chỉ cho tôi phòng cậu ấy»

Y tá Kim lập tức trả lời,« A quên mất quên mất, phía trên lầu một, phòng số 7 »

«Cảm ơn,cáo từ»

«A, cáo từ ,cẩn thận bước đi »

Lưu Bách Khang một bước tiến thẳng đến phòng bệnh phía trên. Lúc vừa đến trước cửa liền thấy  cửa hé mở, Bách Khang trong tâm thấy lạ, liền đẩy cửa bước vào. Tiên sinh bên trong trên giường vô sức mắt hướng về trần nhà,hai tay đặt trên bụng mà im lặng.

Lưu Bách Khang tay bỏ mũ xuống, chậm rãi bước vào,khóa cửa cẩn thận, tiến đến giường mà ngồi xuống,tay phải cẩn thận đặt tay lên khuôn mặt anh tuấn mà tâm,« Tiểu Ngư tử,cậu khỏe chưa, trong người cảm thấy tốt hơn chưa, Tiểu Ngư tử, nơi đây an toàn, cậu không cần lo lắng, đã có tôi bảo vệ cậu rồi,an tâm»

Triệu Thiên Hoàng cảm thấy lòng ngực đau đớn phi thường,nhưng không thể nói ra,bàn tay liên tục giày vò ga giường,dùng ánh mắt thống khổ mà trao đổi. Thiên Hoàng từ lúc sau khi trúng đạn,mỗi một lần hít thở đều ít nhiều cảm thấy đau, phi thường khó chịu, nhưng lại luôn cố giữ lại bên trong,không phải vì không thể nói ra mà vì không muốn vì bản thân mà đối phương bị sao lảng trong công việc, như vậy hai bên ảnh hưởng không nhỏ. Cậu dùng bàn tay mà giữ lại vai áo xanh lam Lưu Bách Khang,chỉ muốn nhìn rõ Bách Khang hơn, nhìn thấy nét mặt hảo soái của đối phương hơn, suốt khoảng thời gian qua, chính chàng trai này là người đã không ngừng giúp Thiên Hoàng có nguồn động lực, qúa khứ, hiện tại và tương lai . Chỉ tiếc là hiện tại nếu khai khẩu mà hỏi tiếp,chỉ e là không đủ sức lực.

Lưu Bách Khang tay trái đặt lên bàn tay tiểu Hoàng mà hạ xuống,giữ thật chặt trong lòng bàn tay, cố gắng tận dụng, cảm thụ cả hơi ấm và khoảnh khắc hai bên. Y cũng không ngừng quan sát xung quanh, bên ngoài lúc này nắng đã bao phủ khuôn viên, thái dương đã nhô khỏi mặt đất, Lưu Bách Khang tiên sinh bàn tay thả lỏng mà tiến đến cửa sổ,dùng lực mở ra để người kia cũng có thể tận hưởng không khí buổi sớm. Cậu quay người lại,đối tiểu Ngư tử của mình mà hỏi,«Tiểu Ngư, thoải mái hơn chưa »

Triệu Thiên Hoàng trên giường đưa nhãn cầu về phía ánh sáng bên ngoài,đối Bách Khang mà gật đầu một cái rồi lại đưa về phía trần nhà. Căn bản là bản thân quá mệt mỏi,không thể nhìn xa cũng không thể nói,chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ.

Lưu Bách Khang thấy rõ nét mặt vô dương lực, phản ứng liền rót lấy ly nước mà đưa cho Thiên Hoàng, lại ôn nhu nét mặt tâm sư,« Tiểu Ngư,cậu uống nước đi,cậu phải uống, nhất định phải uống, tôi biết cậu hiện tại cậu trong người khó chịu,tâm trạng cũng không ổn định, sẽ rất đơn độc nếu ở một mình phải không?. Vậy thì tôi ở lại cùng cậu, đồng ý không»

Phía ngoài phòng lúc này có cô y tá định vào đưa thuốc bệnh nhân,khi chạm tay vào tay cửa lại bị khóa,bên trong có tiếng trò chuyện nghe rất kỳ lạ ,ghé lại nghe chút. Bên trong rõ ràng là nam,bệnh  nhân này, rất khôi ngô, dáng người lại thư sinh,cao lớn, cơ thể cân đối,hình như rất nhiều y tá nhắc đến. Nhưng lại có tiếng nam nhi trò chuyện bên trong,ngữ điệu lại rất kỳ lạ,cứ tựa tình nhân, căn bản không biết có nên gọi hay không, đành gõ cửa gọi lớn,«Bệnh nhân Triệu đến giờ uống thuốc, thân nhân bên trong xin trả lời »

Lưu Bách Khang trong đầu suy nghĩ phải nhanh chóng hành động trước khi có hiểu lầm,liền nhanh chóng rời giường mà tiến đến mà mở cửa.

Y tá bên ngoài vừa thấy khuôn mặt hảo soái của Lưu Bách Khang liền ngạc nhiên, nhất thời làm rơi phần thuốc xuống sàn,âm lượng khác thường mà khai khẩu, « Giáo quan Lưu, không ngờ lại gặp anh ở đây, mọi thứ ổn chứ».

Bách Khang phản ứng nhanh chóng ,liền trả lời,«  Vừa rồi tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ do hiệu trưởng Mục giao, chợt nhớ mình còn việc phải làm nên ghé ngang đây. Phải rồi, y tá Kim ,mời cô »

Y tá Kim đặt bản báo cáo lên xe đẩy vào trong, trên miệng không ngừng cười khẽ. Cô thao tác nhanh chóng, lấy thuốc tiêm cho vào ống thủy tinh, tay trái dùng bông khử trùng cánh tay,tay phải nhanh chóng tiêm thuốc. Ống tiêm rỗng thuốc, nhiệm vụ hoàn thành , người y tá liền rút cẩn thận mũi kiêm mà dùng bông tẩm dung dịch sát khuẩn,giữ chặt vị trí tiêm.

Y tá Kim khuôn mặt hiền dịu,chăm chú theo dõi nét mặt anh tuấn người nằm phía dưới, cơ bản quan sát qua, da rất trắng, lông mày đen , mắt thu hút, sống mũi cao, môi lại mỏng và nhỏ, có vị nam nhân nào lại nét ngoài thanh tú, cơ thể cân đối, trong lòng tự nhủ nhất định tối nay phải quay đưa thuốc. Nữ y tá đặt ống tiêm về vị trí cũ, cẩn thận mang thuốc ra đặt xuống bàn, quay người sang nam nhân phía sau mà giao tiếp,«! Lưu giáo quan, nếu anh ở lại chăm sóc thì hãy giúp tôi nhắc nhở cậu ấy uống thuốc,sau bữa ăn 15 phút, nếu cậu ấy còn cảm thấy đau ,cậu cứ gọi,chúng tôi sẽ đến.»

«Được». Lưu Bách Khang trầm tiếng trả lời mà mở cửa cho nữ y tá ra ngoài. Anh tiếp tục đóng cửa, mà lấy thuốc ra , lấy ly thủy tinh mà rót nước,dùng lực mà đỡ người đối phương dậy mà chăm sóc, «Tiểu Ngư tử, mau uống thuốc đi, mau lên, hả miệng ra cho tôi đặt thuốc vào»

Triệu Thiên Hoàng tay tự ý lấy viên thuốc, cho vào trong miệng mà uống rồi lại tựa lưng vào thành giường , mình mắt khép lại.

Lưu Bách Khang biết rõ trong thuốc là có an thần dược, đưa tay đỡ lấy cơ thể Triệu Thiên Hoàng đặt về vị trí cũ, hạ thấp cơ thể mà đặt khuôn miệng của mình lên trán đối phương, cảm nhận hơi ấm đối phương một lúc rồi đứng dậy,tay lấy mũ đặt lên đầu mà ra ngoài.

Thời điểm Lưu Bách Khang bước ra khỏi phòng,có mấy nữ y tá bên ngoài đang bàn luận náo nhiệt, lại lập tức bao vây Bách Khang, liên tục tra hỏi ,« anh là Lưu giáo quan, nét mặt hảo soái quả thật không sai,chúng tôi có hay tin có một nam nhân thân hình cân đối nét mặt thư sinh đang điều trị,chẳng hay có thể cho chúng tôi biết chút thông tin»

Lưu Bách Khang trong đầu đang nghĩ nói ra sẽ tạo nghi vấn ,không nói còn thêm nghi vấn , cách nào cũng tạo ẩn ý,chi bằng thẳng thắn trả lời. Cậu lời nói tiết chế,phong thái khiêm nhường,« đó là Triệu Thiên Hoàng tiên sinh, là lão bằng hữu của tôi, do sơ suất nên gặp phải tai nạn,phía ngoài không thể cứu chữa,nên nhờ người đưa vào, còn thông tin nào khác tôi không nói được, xin lỗi ,tôi có việc,phiền các cô tránh qua »

Y tá phía sau nhìn nét lạnh lùng Lưu Bách Khang bước đi, năm phần yêu thích năm phần đáng ghét, bán luận tiếp tục.

...

Lưu Bách Khang sau khi bước ra khỏi bệnh viện trường quân đội liền có người đứng chờ phía ngoài chặn lại,căn bạn là ai còn không rõ thù hay bạn cũng không xác định. Nhóm người này lại nhất quyết không buôn tha,bằng mọi giá phải bắt bản thân tuân lệnh đi theo. Bách Khang tiên sinh có phần không đồng ý,lại tự ý bước về phía trước liền có người dùng súng uy hiếp. Bản thân đã từng lăn lộn trên chiến trường trước đây,giác quan nhạy cảm,nhanh tay hành động,tước súng đối phương,lật ngược tình thế. Lưu Bách Khang trong lòng nghĩ rằng bản thân đã thắng, nào ngờ vừa bước ra liền có hai hàng quân chỉa súng vào bản thân, chưa kịp hành động thì lại có tiếng vang lên, y lúc này này mới biết là người đó.

Cả hai cùng nhau đến khuôn viên tiền sảnh ,tìm một chiếc ghế phía trước mà ngồi xuống trò chuyện. Lưu Bách Khang nét mặt mừng vui,hoan hoan hỷ hỷ đối người bên cạnh mà giao tiếp,« Cha, không ngờ hôm nay cha lại đến , suốt khoảng thời gian qua cha đã ở đâu, thật không ngờ lại có ngày hội ngộ»

Người kia cũng hoan hỷ hoan lạc mà trả lời từ tốn trả lời ,« Lưu Bách Khang ,ta là thiếu soái, việc quốc gia trong những năm qua là phi thường to lớn,số lượng công việc không thể đếm được. Hơn hết lại phải chỉ huy binh lực , chống lại Nhật Bản Quân, thời gian cho bản thân còn không đủ, lấy đâu ra mà gặp mặt đứa con trai của mình chứ»

Lưu Bách Khang tay rót trà vào ly mà kính phụ thân,tiếp tục trò chuyện,« Cha, lần cuối cha con chúng ta gặp mặt là hơn mười năm trước ,Cha so với ngày đó cũng đã thay đổi nhiều»

Phụ thân Lưu tay cầm tách trà uống một chút rồi trầm trọng trả lời,« hôm nay cha đến đây là do hiệu trưởng Mục gọi,báo cho cha con đã chính thức trở thành giáo quan trường quân đội Bắc Kinh, ngoài ra, ta có nghe tin con vừa rồi tổ chức hôn lễ,lại lấy được danh sách tình báo viên Nhật Bản từ Tống Dục,ta rất hài lòng»

Lưu Bách Khang khiêm nhường trả lời,« Cha, ngày hôm đó là chính tay *Thái Dương giành được»

( Thái Dương là biệt hiệu trong giới tình báo của Triệu Thiên Hoàng, nhằm tạo sự an toàn danh tính)

« Do ai cũng không quan trọng,con hợp tác chiến đấu hoàn hảo, kỹ năng không tồn,người trường Quân Đội đã báo cáo thông tin. Nhưng trong tâm ta vẫn có điều này muốn hỏi, gia tộc ta chỉ có mỗi đứa con trai là con, việc lấy cậu tình báo viên kia, ta có chút lo lắng.»

Lưu Bách Khang trả lời không chút do dự,« duyên phận cùng Thái Dương đã xuất phát từ hơn mười năm trước, cả hai chưa bao giờ biết phân ly biệt cách hay chống đối đối phương, đó là những gì con có thể nói»

Phụ thân Lưu, âm lượng hạ, có chút do dự mà nói,« Lưu Thiếu Quang ta trước giờ luôn mong cầu con có thể hạnh phúc , nhưng hạnh phúc bên một tiểu thư ôn nhã gia giáo, có thể cho ta một tiểu bảo bối mà chơi đùa tâm sự khi tuổi về già. Lưu Bách Khang, không phải là ta ngăn cấm nhưng hôm nay ta muốn thông báo việc này, sở dĩ khi xưa ta không nói là do muốn con tập trung học tập, nhưng hiện tại đã có thể nói ra. Năm con năm tuổi, Văn gia cùng Lưu gia chúng ta đã lập một cuộc đính ước, không phải vì lợi ích riêng bản thân mà để gia tộc Lưu gia ngày càng bền vững, có thể tự tin mà nói chúng ta quyền lớn lực lớn, là con đã được đính hôn cùng tiểu thư nhà họ Văn, Văn Bảo Quân, ngày này tháng sau, tức là ngày mồng hai tết âm lịch, cô ấy sẽ đến Bắc Kinh, sau đó cả hai có thể bàn ngày cưới cũng được.»

Lưu Bách Khang căn bản biết rõ, nếu cuộc ước diễn ra, sẽ không thể sóng lặng gió hòa mà yên ổn, cả ba bên đều phải chịu tổn thương đáng kể, Triệu Thiên Hoàng là tri kỷ, tuy có thể cư xử bình thường nhưng bên trong vết thương lại thường khó lành, Văn Bảo Quân ngày trước đều là bạn của nhau, cũng không thể vì sự việc mà chia rẽ cả hai. Lưu Bách Khang nét mặt lo lắng, trả lời,« Cha, chuyện này con cần thêm thời gian, con không thể mà dứt khoát chấp nhận thực hiện, hiện tại , cậu ấy còn rất yếu, nếu để sự thật tiết lộ,e là cả đời sẽ hận không nguôi. Cha có thể bắt con lăn lộn trên chiến trường, ngày đêm chịu đựng nhục nhã roi vọt, nhưng , Thái Dương, con không chịu được khi cậu ấy tổn thương»

Lưu Thiếu Quang đặt tay lên bả vai con trai mình, gật đầu mấy cái mà nói ra,« Cha biết là con không  dễ dàng chấp nhận,nhưng ,con sẽ quen với cuộc sống mới, ta cho con sau khi cậu tình báo viên Thái Dương khỏe hẳn,chúng ta sau đó sẽ bàn tính tiếp tục.»

« Nhưng, Cha..»

Lưu Thiếu Quang đứng dậy giơ tay ra hiệu, bước đi chậm rãi về phía trước,« ta chỉ nhắc nhở, đã là một quân nhân phải biết tuân phục mệnh lệnh, là nam nhi phải biết làm rạng danh gia tộc. »

Lưu Bách Khang bất lực đứng dậy, nhãn cầu nhìn phụ thân bước đi , trong tâm bất an, lo lắng cho tương lai cả ba người, nhưng bất luận thế nào, cùng không từ bỏ Hoàng Hoàng, phải để cậu ấy được hạnh phúc sống tốt. Bách Khang bước về khu vực ký túc xá công nhân viên trường, nét mặt u sầu, biểu hiện ủ rũ, không biết nên thế nào đối mặt.

Bách Khang bước vào phòng, tay khóa chặt cửa phía sau, nhanh chóng gỡ mũ mà vứt xuống bàn làm việc, thả người xuống giường mà đưa mắt lên trần nhà, không hiểu vì sao lại ấu trĩ đến mức vậy, phụ thân con người tại sao lại cổ hủ đến vậy, cuộc đính ước đó,sao mình lại không hề hay biết. Lưu Bách Khang nghĩ nghĩ suy suy, thà đừng gặp mặt còn hơn mà. Nhưng căn bản là nghĩ kế đối phó, để cuộc hôn sự không thể diễn ra,..

«..Lão đại,lão đại anh có ở trong đó không, lão đại..»

Có âm thanh gọi phía ngoài cửa, Lưu Bách Khang liền ngồi dậy bước ra mà mở cửa,liền thấy các huynh đệ của mình,« Dương Thiệu Hoa, Cố Lạc Lạc, Lâm Kiều, các cậu đến đây có việc gì»

« Bọn em có chuyện rất quan trọng nên mới báo tin lão đại biết, là chuyện Triệu Thiên Hoàng »

Lưu Bách Khang liền trả lời,«ngoài này không tiện ,mời vào trong»

Hóa ra là cả ba người này cũng biết, hiện tại cấp bách nhất là tính mạng đối phương,« Dương Thiệu Hoa, Triệu Thiên Hoàng thế nào?»

Dương Thiệu Hoa hạ âm lượng trả lời,« vừa rồi có đi ngang phòng hiệu trưởng ,nghe có tiếng bàn luận nên nán lại bí mật theo dõi, chính là chuyện của Triệu Thiên Hoàng. Em nghe nói, sẽ dùng loại thuốc gì đó điều trị cho cậu ấy khỏe hẳn trong một đến hai tuần, sau đó sẽ tiến hành lấy thông tin rồi thay thế bằng một tình báo viên khác. »

«Không sai, Vừa rồi cùng Dương Thiệu Hoa còn có Lâm Vĩ Nhân, em còn nghe nói là, sẽ tạo một hiện trường giải,nhằm che mắt người ngoài là Triệu Thiên Hoàng bị tai nạn mà chết, đồng thời là để lão đại có thể tập trung cuộc sống mới bên Văn tiểu thư». Lâm Vĩ Nhân khai báo.

« Lão đại,chúng ta phải bàn tính kế sách, không được để Triệu Thiên Hoàng tiên sinh chết oan ức như vậy. Triệu Thiên Hoàng tiên sinh là ái nhân của lão đại,cũng là hảo huynh đệ của bọn em, anh nghĩ cách xem chúng ta phải làm gì»

Lưu Bách Khang trầm tư suy nghĩ một lúc,nét mặt căng thẳng hiện ra, « Trước hết,chúng ta sẽ để cậu ấy điều trị, sau khi đã có tác dụng, mua vé tàu đi Thượng Hải, Triệu Thiên Hoàng sẽ an toàn ở đó. Về mặt chúng ta,ngày hôm đó chúng ta sẽ một mớ chướng ngại hỗn độn, để an toàn mà bảo vệ tính mạng Triệu tiên sinh. Lâm Vĩ Nhân, Dương Thiệu Hoa, hai cậu hãy trà trộn vào bệnh viện trường quân đội,tìm hiểu xem đó là loại thuốc gì, Cố Lạc Lạc, cậu hãy thay tôi trong chừng Triệu Thiên Hoàng, tôi sẽ đột nhập phòng hiệu trưởng tìm kế hoạch»

Cả ba người bọn họ đều trả lời dứt khoát ,« Được rồi bắt đầu nhiệm vụ»
Lưu Bách Khang khẩn trương đến phòng thuốc bệnh viện trường quân đội, nhanh chóng cải trang, giấu khoác lam lính cùng mũ phục giấu đi,mang khẩu trang cùng khoác trắng ,tay mang găng trắng nhằm hạn chế tối đa về dấu vân tay . Cải trang thành công,nhanh chóng kín đáo giấu đi phần quân phục, cẩn trọng đột nhập kho thuốc đặc biệt, dò xét từng loại một.

Về phía Lâm Vĩ Nhân,Dương Thiệu Hoa, chỉ được phép băng bó khi có vết thương, muốn tìm hiểu được,chỉ có thể dùng kế khổ nhục hình. Lâm Vĩ Nhân cùng Dương Thiệu Hoa cả hai đánh một ván cờ vận may,« Vĩ Nhân,tôi tung đồng xu,nếu là mặt số,tôi sẽ chịu đòn,còn nếu là ngược lại, chấp nhận không»

  Dương Thiệu Hoa nhít mày ra hiệu,« đồng ý, nếu ngược lại, đừng trách tôi mạnh tay đó ,Lâm Vĩ Nhân tiên sinh»

«Được», Lâm Vĩ Nhân cầm đồng xu tung lên ,đồng xu rơi thẳng xuống lòng bàn tay, mặt số hướng xuống dưới,mặt chữ hướng lên trên. Con người Làm Vĩ Nhân cơ thể thả lỏng ,không miệng cười đắc ý, tay cầm lấy roi là phô trương trước mặt đối phương, « thế nào , đưa tay cho tôi, mau lên Dương Thiệu Hoa»

  Dương Thiệu Hoa cười trốn tránh,« chúng ta cùng làm lại đi,dù gì tôi cậu đều là hảo huynh đệ mà, làm,..làm sao lại có thể chứ.»

«Thiệu Hoa, Thiệu Hoa, cậu mau đưa tay đây»

«Không không không, Lâm Vĩ Nhân cậu điên rồi thả tôi ra »

....

( 30 phút sau kể từ khi dựng hiện trường giả)

Nữ y tá trong phòng đang làm việc,vừa thấy hai học viên bước vào liền không thể không hoảng sợ. Con người danh chóng lấy băng cùng thuốc sát khuẩn ra mà chuẩn bị băng bó. ( chắc chị bị lừa đau lắm)

Dương Thiệu Hoa con người tê liệt,hai tay chỗ bầm tím chỗ chảy máu hai cánh tay đặt lên bàn cho nữ y tá làm việc.

Người y tá kia lại nhìn đi nhìn lại mấy lần, đối phương là người đầy dũng lực, khuôn mặt anh tuấn đôi mắt tinh anh, phải dùng kế thử xem người này có phải thật sự là bị thương. Nữ y tá lẫy mẫu bông mang ra mà cho vào dung dịch khử khuẩn, cố ý dùng lực chà mạnh vào vết thương mà thử nghiệm.

Dương học viên da thịt tiếp xúc liền phản ứng kịch liệt,cơ bắp co giật ,« cô không thấy tôi ra thế nào mà còn chơi trò này chứ, cô là y tá phải biết chăm sóc bệnh nhân cho tốt a ..»

Y tá trong lòng xác nhận là bị thương thật liền trở lại nhanh chóng băng bó cánh tay, y tá nhãn cầu chú ý , cánh tay cơ bản như vậy là đủ, liền khai khẩu mà nói,« Học viên Dương cùng học viên Lâm, cả hai người các cậu nhất định là đã bày mưu tính kế làm trò quậy phá nên mới ra nổi này , hai cậu cẩn thận còn không lần sau tôi sẽ báo chủ nhiệm Ô đó, lúc đó đừng trách tôi tâm mảng xà»

Dương Thiệu Hoa thừa thời cơ mà tra khảo một chút,« này y tá Đặng, chúng tôi nghe nói trường chúng ta đã phát minh ra phương thuốc gì đó có thể giúp người ta hồi phục trong mấy ngày,sao cô không dùng loại thuốc đó mà tiêm cho chúng tôi chứ»

«Đúng đó,nếu tốt như vậy, Lâm Vĩ Nhân tôi cũng muốn có, được tiêm một lần mà trải nghiệm»

Y tá Đặng tay bỏ bông xuống, bước về bàn làm việc mà trả lời,« loại thuốc này được làm từ thảo mộc qúy hiễm, lại có nhân sâm tinh chất cùng các loại đông dược, chỉ được dùng trong các trường hợp nguy cấp và những cá nhân công lớn tổ quốc và các vị thượng bậc, cho dù được lưu hành,các cậu cũng chưa chắc có thể dùng»

Lâm Vĩ Nhân tra khảo một lúc, đã có thông tin về nguyên liệu,nhưng căn bản là chưa đủ, mới khai khẩu mà dò tìm thêm một lúc,« Vậy thật chất loại thần dược này như thế nào ,cho chúng tôi biết được không a»

«màu vàng nhạt, có hương rất thơm như rượu,các thông tin khác,tôi không biết »

« Cảm ơn,cáo từ»

Cả hai đánh nhanh rút gọn,ngay khi có đầy đủ thông tin,liền nhanh chóng rút khỏi hiện trường. Một người thì con mắt quan sát cẩn thận, người kia nhanh chóng dùng đồng hồ thông mình mà gửi tin nhắn sang. 

Cùng lúc với thời điểm trên, Lưu Bách Khang vẫn đang dò tìm loại thuốc được cho là thần dược, trong tin nhắn từ đối phương có để là màu vàng nhạt ,có hương thơm giống rượu. Trong phòng hiện chỉ có  mùi thuốc khử khuẩn, thính giác con người không thể nhận dạng mục tiêu mà tiếp tục dò tìm. Thời gian còn lại không quá ba mươi phút, trường quân đội có luật đúng 11h50 phải có mặt tại nhà ăn, không có hoặc đến trễ sẽ bị xử lý theo quy định, nhất định phải thành công.

Lưu Bách Khang chú ý trong tin nhắn có để, chỉ có 12 ống thuốc, có nghĩa là chỉ có mỗi một hộp , trong phòng trước giờ toàn thuốc có hôp chứa rất lớn, phải tìm một chiếc hộp nhỏ có hương rượu.

Lưu Bách Khang con mắt tinh anh nhìn xung quanh, cẩn thận từng chi tiết , kế quả là tìm được ,nhanh chóng lấy ra một ống mà cho vào túi,khẩn trương thay trang phục quay về trường Quân Đội mà điểm danh. Lưu Bách Khang nét mặt giả tạo mà đóng kịch, từ tốn bước vào văn phòng làm việc mà ngồi xuống vị trí kiểm tra sổ sách cùng một số chi tiết quan trọng cho buổi giảng tiếp theo, xem như là thành công mỹ mãn. 

Chuông đồng hồ trong phòng vang âm thanh mười hai giờ trưa, theo quy định,mọi người đều khẩn trương đến nhà ăn mà điểm danh,dùng cơm. Lưu Bách Khang đang đi nữa đường thì có tin yêu cầu từ Lưu thiếu tá,phải ra về nhà dùng cơm.

«thiếu gia, Thiếu tá Lưu nhờ tôi chuyển lời, nhắc cậu về nhà dùng cơm do có chuyện quan trọng muốn trao đổi,phiền cậu theo tôi,xe phía trước đang đợi»

Lưu Bách Khang được một tiếng rồi đi theo mà lên xe về nhà. Khoảng 30 phút sau , xe dựng lại trước cổng dinh thự, Lưu Bách Khang trong mắt đã quá quen thuộc căn nhà này, không cần chỉ cũng có thể tự vào nhà. Bách Khang thính giác nhạy bén, vừa bước vào nhà liền ngửi được mùi thức ăn, khẩn trương cởi giày đặt vào tủ mà vào phòng ăn.

Lưu Thiếu Quang bên trong ngồi trước chén cơm,vừa thấy con trai mình về liền nhanh chóng mời ngồi xuống ghế mà từ từ trao đổi. Ông từ tốn, gắp đồ ăn cho con mà trao đổi,« Lưu Bách Khang,hôm nay ta gọi con về dùng cơm là có tin này, vừa rồi ta cũng có phần không phải khi nói mấy lời đó về Thái Dương. Nhiệm vụ lần này,tương đối khó,lại phải mạo hiểm tính mạng của mình, là xem như công lớn. »

Lưu Bách Khang tay đặt chén cơm xuống bàn,chủ ý vào thẳng vấn đề,« cha, rốt cuộc là cha có ý định gì»

Lưu Thiếu Quang dùng lời nói của mình,từ tốn trả lời,« hiện tại phía cấp trên cho biết, Thái Dương là đặc vụ phi thường hoàn hảo trong công việc lại có thể phản ứng nhanh chóng, ngoại ngữ ngoài Anh ngữ lại còn thành thạo Nhật Bản ngữ cùng Pháp Ngữ, chung quy là cái gì cũng tốt. Vì lý do đó,trường quân đội Bắc Kinh đã chế biến loại thuốc riêng biệt dành cho tình báo viên Thái Dương,làm cho cậu ấy có thể hồi phục không quá khoảng thời gian 14 ngày»

Lưu Bách Khang trong đầu suy nghĩ,quả nhiên là loại thuốc đó, nhưng sau đó là gì lại không biết,« vậy loại thuốc này chung quy lại là như thế nào, con có thể xem qua được không.»

Lưu Thiếu Quang trong hộp lấy ra một ống thuốc màu vàng nhạt mà đặt lên bàn, có hương rượu thảo dược rất thơm , « Ngày mai, người trường quân đội sẽ tiến hành tiêm thuốc, theo ta được biết, vị y sĩ Đào có nói,ban đầu sẽ có triệu chứng co giật,thần kinh sẽ bị tê liệt một thời gian ngắn, đồng thời sẽ có cảm giác vô phương xác định, Lưu Bách Khang, mũi thuốc này đang giá ngàn tệ,không thể lãng phí»

« cha, cha nghĩ như vậy thật tốt quá ,phi thường tốt, như vậy không những có thể giúp Thái Dương hồi phục cơ thể ,còn có thể quay lại làm nhiệm vụ, không phải tốt sao

Lưu Thiếu Quang trả lời,« nam nhi đại trượng phu nên làm việc của mình, giúp người làm một việc vô cùng to lớn, hơn nữa Thái Dương đã có công như vậy,nhất định phải cứu chữa,ăn cơm»

Cả hai đồng ý rồi dùng cơm thoải mái rồi trở lại công việc của mình, Thiếu tá Lưu tiếp công việc quốc phòng, còn người kia thì lên đường về trường quân đội mà tiếp tục kiểm tra tài liệu học viên.

....

Thời điểm hoàng hôn, tại trường quân đội Bắc Kinh, Lưu Bách Khang vẫn còn ngồi trong văn phòng kiểm duyệt hồ sơ,bàn tay lại chậm rãi lướt qua từng bìa giấy cứng, đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống đóng hỗn độn phía dưới,thở dài một tiếng rõ ràng mà suy nghĩ,rằng có nên để viện y học quân sự tiến hành tiêm thuốc, liệu có ổn là sẽ không sao , Triệu Thiên Hoàng sẽ còn nhìn thấy thái dương quang, đau đầu mà, rõ ràng đã có thông tin là sẽ xử tử để che giấu,rồi lại ứng cử người mới, lại do cha mình ban hành, nếu vì Triệu Thiên Hoàng mà làm,sẽ mắc tội nghịch tử,ngược lại lại là không có lương tâm thẳng tay sát hại nhân tình, trong tâm sâu đấy tận Lưu Bách Khang không ai kém quan trọng, nhưng cũng không thể vì một bên mà phản lại bên kia.

«Lưu Bách Khang, Lưu Bách Khang, chào,tôi vào được không..»

« Lục Tiểu Nhi,được chứ,mời vào». Lưu Bách Khang đứng dậy,kéo ghế sang cạnh mà mời Lục Tiểu Nhi,mặt khác lại đi lấy nước lọc.

Lục Tiểu Nhi trực giác cho thấy đối phương không ổn,trong lòng có tâm sự rõ ràng, tay cầm ly nước lên uống một ngụm rồi hỏi ,« Lưu Bách Khang giáo quan, hôm nay sắc mặt của cậu, không được tốt, có thể cho tôi biết được không, có chuyện gì vậy»

Bách Khang thở dài một cái,«làm sao cậu biết»

«Trực giác phụ nữ cho tôi thấy cậu không bình thường,từ ngoại cửa tôi đã nhìn thấy toàn bộ nét mặt sầu bi của cậu,nói tôi biết đi, là Triệu Thiên Hoàng,đúng không?»

Đối phương trả lời nặng nề,« cha tôi đã thông báo rằng bệnh viện trường quân đội chúng ta đã phát minh ra loại thuốc thần dược,sẽ tiêm cho cậu ấy ngày mai»

Lục Tiểu Nhi nghe xong mỉm cười,«tin tốt như vậy sao lại biểu tình như qủa cà dập như vậy,phấn chấn lên chứ»

Người kia tiếp tục trả lời,« cậu biết không, sáng nay, các hảo huynh đệ của tôi vô tình nghe được tin ,rằng sẽ dàn dựng một hiện trường tạo án mạng giả che mắt người ngoài, để tôi có thể thoải mái bên Văn Bản Quân, củng cố quyền lực họ Lưu,rạng danh gia tộc, và để tôi làm lại,từ đầu»

Lục Tiểu Nhi ngạc nhiên trả lời,« Lưu Bách Khang, cậu có nghe nhầm không, tôi đã từng tiếp xúc với Lưu Thiếu Quang cha cậu, có thể là đã có nhầm lẫn gì ở đây. Hổ dữ không nỡ hại con,chắc chắn sẽ không có chuyện đó»

Lưu Bách Khang tay vò đầu,« Không, nhất định cha tôi đã có mưu đồ,nếu không vì sao các huynh đệ tôi biết, ở đó còn có hiệu trưởng Mục cùng Đại soái ,cậu nghĩ xem là có hay không?, Lưu Bách Khang tôi không phải nói bừa làm càn những chuyện không có bằng chứng»

«Cậu biết từ khi nào, ?»

« Sáng nay»

«khi nào tiêm thuốc»

«Sáng mai

Lục Tiểu Nhi nhanh chóng đứng dậy đi ra cổng,«Tôi sẽ đi đích thân thăm dò một chuyến, cậu hãy về ký túc xá bàn bạc cũng các huynh đệ cậu, sau khi thăm dò hoàn thành tôi sẽ lập tức sang tìm»

Lưu Bách Khang nhanh chóng trả lời một câu,« Được» ,rồi đường ai nấy đi, mỗi người tự lập một kế hoạch đề phòng.

Lục Tiểu Nhi riêng bản thân khẩn trương đến phòng hiệu trưởng gõ cửa mà thăm dò, lại cố ý tạo nét uy nghiêm mà dịu dàng. Phía trong chắc hẳn là có người, liền có mở cửa bước vào. Hiệu trưởng Mục Duệ Anh phía trong hình như đang có chuyện cần bàn cùng hai học viên, có vẻ giống cha con trò chuyện, bản thân phải đi thăm dò liền lấy lại tinh thần phong độ, tư thế nghiêm trang ,dáng đi thẳng đứng mạnh mẽ bước đến trước bàn hiệu trưởng mà kính lễ, âm lượng cứng rắn,« báo cáo hiệu trưởng..»

Mục Duệ Anh từ lần đầu gặp đã có thiện cảm cùng Lục Tiểu Nhi,sẵn sàng trả lời câu hỏi sắp tới, cười cười đứng dậy khai khẩu,« Lục giáo quan, bây giờ là ngoài giờ chấp hành,cô không cần phải lời rõ tiếng nghiêm mà giao tiếp»

« báo cáo hiệu trưởng, tôi có việc cần trao đổi cùng ông»

« Tôi cũng có chút việc cần cùng cô trao đổi,xem ra chúng ta có chung chủ đề bàn luận rồi, Mục Đại Giang,Mục Đại Quân, hai đứa mau ra ngoài»

Hai học viên kia không nằm ngoài tầm kiểm soát, là con của lão hiệu trưởng này, Lục Tiểu Nhi giữa phong độ đợi đến hai người kia bước ra khỏi phòng, mới khai khẩu nói ra,« Hiệu trưởng Mục,tôi có nghe qua trường Quân Đội Bắc Kinh chúng ta đang cứu chữa cho một quân nhân cấp cao,lại có ý giúp cho người đó tỉnh lại mà chế tạo phương thuốc thần dược, gần đây tôi cũng có tin là có kẻ muốn sát hại tình báo viên này,nên muốn điều tra.»

Mục Duệ Anh nghe ý sau xong, nét mặt có chút ngạc nhiên mà thay đổi, dẻo miệng mà trả lời,« Lục giáo quan quả thật cập nhật thông tin thật sớm, tôi thật bất ngờ, người quân nhân cấp cao kia chính là tình báo viên Thái Dương chuyên cung cấp thông tin từ Nhật bản, do làm nhiệm vụ mà không may bị thương. Lục giáo quan đây cũng là tài trí không kém,chắc chắn cũng có nghe danh, trường quân đội chúng ta may mắn có chuyên viên dược phẩm,đã chế tạo được phương thuốc thần dược, hoàn thành thời khắc kịp lúc, phương thuốc này hiện chưa rộng rãi công khai,chỉ có nội bộ, dự kiến sẽ tiêm vào lúc sáng sớm ngày mai để đảm bảo tính phát huy của thuốc, còn kẻ muốn sát hại Thái Dương tôi e là không có.»

Lục Tiểu Nhi nắm bắt cơ hội,tra khảo lập tức,« Người trong trường không quá hai vạn, lấy đâu ra thông tin không xác thực, lúc sáng tôi có nghe một thông tin hy vọng có sự xác định  , Lưu Thiếu Quang thiếu tá đã cho ra lệnh sát hại Thái Dương, Hiệu trưởng hãy tìm ra danh tính thực trong việc này»

« Lục giáo quan cô có lẽ đã quá nghi ngờ , chúng tôi là quân nhân,không phải tiểu nhân mà chơi trò biệt khẩu , đúng là có nhiều người không ưa Thiếu tá Lưu mới tạo ra lời đồn này,tôi sẽ truy xét. Để an toàn, ngày mai cô hãy giám sát qúa trình tiêm thuốc»

Tiểu Nhi nghe hai từ ''giám sát'' liền ngạc nhiên mà trả lời,« Tôi,Hiệu trưởng tôi không thấu hiểu y học,không thể nhận nhiệm vụ này»

« Cái gì mà không thể với có thể , trong trường không ai tôi tin tưởng hơn sao có thể trao cho người khác, cô có thể mà»

« thực ra là không thể»

« có thể »

«Không thể»

«Lục giáo quan người như mà không nhận sẽ rất có nhiều ẩn ý, không chừng lại có tin đồn không hay»

Nghĩ nghĩ suy suy,dù sao cũng là tự mình làm, vẫn tốt hơn là giao cho mấy người kia, gật đầu nhận nhiệm vụ. Thông tin đã có, thời gian cũng xác định, Tiểu Nhi tay kính lễ rồi uy nghiêm ra ngoài.

8h30 ,tại ký túc xá của giáo quan trường, ở phía trong phòng ..

..«..nếu Là như vậy, chắc chắn sẽ không buôn tha được , chỉ có thể nhờ vào cậu.»

« Hiện tại, cũng không tốt nếu tôi ở lại đây, người khác thấy sẽ sinh nghi ,tạo tiếng xấu thật là phiền,cậu mau ngủ sớm đi, hôm sau chúng ta gặp nhau tại đài phun nước trước bệnh viện»

...

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro