Chương 24: Cuộc Gặp Không Báo Trước
Hôm nay là ngày mười hai tháng một,đã tròn sáu năm tình từ thời điểm cả hai phân li từ biệt. Thời gian trôi đi như dòng nước, là thay đổi rất nhiều. Lưu Bách Khang từ ngày Triệu Thiên Hoàng từ biệt đã thăng chức nhanh chóng, từ một giáo quan bình thường trở thành một vị tham mưu trưởng , Lưu tham mưu trưởng oai vệ và hảo soái nổi danh là hoàn mỹ từ khuôn mặt đến bán chân lại phi thường đa tài. Như thường lệ, mỗi sáng y lại thăm khuôn viên trường quân đội hít thở không khí sớm ,sẵn tiện luyện tập thể dục rồi lại ngồi uống chút trà nóng , sau đó đến phòng ăn dùng bữa sáng. Bữa sáng trong quân đội chỉ có mấy món rau, thịt ,cơm canh đơn thuần ,lại chỉ có 10 phút để ăn nên chỉ có thể tập trung ăn thật nhanh để tiếp tục tham gia học tập cùng học viên.
Lưu Bách Khang tham mưu trưởng ngồi trong thư phòng vừa uống trà nóng, lại vừa xem bản kết hoạch luyện tập tác chiến mùa xuân cho các quân nhân ưu tú . Y ngồi hưởng thức tách trà nhỏ ,nhãn cầu lại liên tục chú ý các coi tiết tên bản kế hoạch tác chiến.'' Xem ra vẫn còn nhiều điểm không được tốt, cần bổ sung thêm'' , Lưu tham mưu trưởng ngồi suy ngẫm một mình, lại nhìn lại một lần nữa, kết quả kế hoạch hai mươi trang này vẫn còn là quá đơn sơ. Đành thở dài một cái mà nhìn lên trần nhà một lúc, ... căn bản là mệt mỏi đến chút ý tưởng cũng không có thể nghĩ ra .
« Là cái gì hoạt động quá cũng không tốt,nhất định không mang lại hiệu quả tốt ,thưa Lưu tham mưu trưởng».
Lưu Bách Khang nghe giọng nói đã quen thuộc từ rất lâu liền quay lại mà vui mừng ôm lấy,« Triệu Thiên Hoàng, cậu về rồi, sao cậu không báo cho tôi biết, sáu năm qua cậu đã ở đâu, có tốt không, cậu có biết tôi hoài niệm cậu bao nhiêu lần không...»
Bên kia cũng đón nhận lại niềm vui này, nhưng lại ..lạnh lùng một cách kỳ lạ. Đối phương trong vui mừng mà quên cả hoàn cảnh hai người hiện tại mà đối y đối thoại,« Triệu Thiên Hoàng, tiểu ngư tử, cậu mau ngồi xuống đây, chúng ta cùng đàm thoại, .... Triệu Thiên Hoàng, cậu .. cậu không ngồi sao??».
Thanh niên hảo soái này lạnh lùng kỳ hoặc, im lặng đứng nhìn Lưu tham mưu trưởng một lúc rồi khai khẩu,« Tham mưu trưởng Lưu, thật cảm kích trước lòng hiếu khách của ngài, tuy là chúng ta cùng một độ tuổi, nhưng chúng ta không thể cùng nhau đàm phán tùy tiện thân mật quá mức. Xin thất lễ khi đã nói ra những lời xúc phạm ngài nhưng tôi không thể vượt qua quy tắc quân đội. Xin phép, tôi lui ra.»
« khoan đã» . Lưu Bách Khang nắm lấy cổ tay đối phương mà ngăn cản,« Cậu sao lại thay đổi nhanh như vậy , chúng ta chỉ mới xa nhau có sáu năm, hà tất chi phải lạnh lùng đối tôi giao tiếp. »
Thanh niên kia tiếp tục giao tiếp, căn bản là tuân theo quy tắc mà đối thoại,« Lưu tham mưu trưởng, anh là một người chức cao quyền lớn, tôi là một quân nhân tầm thường, sao có thể thân mật tùy tiện, hơn hết chúng ta hiện không cùng đứng theo một chiều gió, e là ngày sau khó được thế này.» Thanh niên dứt lời liền quay đầu bước ra khỏi phòng.
Lưu Bách Khang trong lòng khó hiểu lại tức đến muốn trào huyết, mới nắm bả vai y mà kéo lại, không ngờ lại vô tình thấy thứ mình không nên thầy. Lưu tham trưởng dùng lực cởi bỏ áo khoác của đối phương mà xem,quả nhiên là không sai, từ đầu đã không sai. Trên áo có huân chương quân nhân Nhật Bản,hay nói cách khác chính là kết cấu cùng kẻ thù bán nước. Lưu Bách Khang lúc này nhìn mà tức đến phát điên ,liền đấm ngay vào mặt thanh niên mấy cái,« Cậu con mẹ nó Triệu Thiên Hoàng, vì sao lại kết giao cùng quân nhật bản, rõ biết là kẻ thù lại kết giao cùng địch , cậu chẵn lẻ đã quên đi đất nước này rồi hay sao. Nói mau, cái huân chương này là gì, huân chương ưu tú quân nhân Nhật Bản. Cậu...»
Thanh niên kia bất chợt ôm lấy Lưu Bách Khang đè chặt vào góc tường,trong túi lấy ra một cây bút máy cho vào túi áo y mà nhỏ nhẹ hấp tấp mà nói, «Lưu Bách Khang, tôi hiện là tình báo hoạt động cho Bắc Kinh, vì trước mắt tôi phải hoàn thành nhiệm vụ lấy kết hoạch tham chiến từ Nhật Bản nên phải đóng giả lạnh lùng cùng cậu, gặp lại cậu tôi rất hoan hỷ, sáu năm qua tôi đã ở Đông Kinh ẩn thân, cây bút tôi đưa cậu chính là thiết bị liên lạc định vị và thu âm , đồng thời cũng là thông tin cập nhật mới nhất từ quân Nhật. Nếu cần thiết hay gọi tôi bằng thiết bị đó . Hiện tại tôi sẽ cùng trường quân đội hợp tác tham gia giảng dạy , chúng ta sẽ còn gặp lại, hai giờ chiều nay tôi sẽ chính chính vào trường, xin cậu an tâm »
Lưu Bách Khang thấy được ý định rút lui của Triệu Thiên Hoàng mà gấp rút ngăn chặn, hai tay ôm lấy bả vai vào lòng ngực mình, vừa ôm lại vừa vút ve mái tóc đen mượt trên đầu Thiên Hoàng. Lưu Bách Khang là đã hiểu lầm về con người đó, đã vô ý đấm mấy vào mặt đến mũi trào huyết ra ngoài, trong lòng liền thấy hối hận vô cùng mà mở miệng xin lỗi đến rơi lệ ,« Tôi xin lỗi,tôi xin lỗi, do tôi đã không nhìn nhận rõ ràng vấn đề, Triệu Thiên Hoàng cậu đừng giận tôi được không. Triệu Thiên Hoàng cậu đừng đi ,bốn năm qua đã quá dài với tôi, cậu đừng đi tôi không thể để cậu biệt tích thêm nữa.»
Triệu Thiên Hoàng vốn dĩ là chỉ muốn ghé qua xem tình hình, lại muốn giúp đỡ một chút. Căn bản từ đầu đã chuẩn bị trước tinh thần , đã sẵn sàng chịu trận khi thân phận được tiết lộ. Triệu Thiên Hoàng thật ra là bốn năm ở Nhật Bản cũng thống khổ tột cùng ,là chống chọi bản thân một mình với thực tại, lại ân hận vì bản thân tại ngày hôn lễ Lưu Bách Khang cùng Văn Bản Quân. Y bản thân ngày qua ngày là sống trong ký ức của bốn năm trước, lại vô số lần phát sinh áp lực đến mức gào thét trên giường mỗi đêm, lại muốn tự sát vô số lần mà không được. Là vì con người kia vẫn còn rất sâu đậm, tình đầu khó phai.
Lưu Bách Khang tay chạm lên túi áo khoác cảm nhận chiếc bút, đôi mắt hướng về phía cửa theo bóng lưng Triệu Thiên Hoàng. Quả thật là đã về, Tiểu Triệu cậu đã về, Lưu Bách Khang cười trong lòng một tiếng rồi tiếp tục công việc.
Thời điểm mười hai giờ trưa, Lưu Bách Khang sau khi xong việc liền lập tức đến ký túc xá quân nhân tìm Triệu Thiên Hoàng. Bách Khang tay mang theo hoa tươi đỏ cùng chút chocalate đến, cẩn thận gõ cửa '' cốc cốc'' hai cái, miệng thầm vui mừng rỡ. Bên trong Triệu Thiên Hoàng nghe tiếng gõ cửa phòng,liền bước ra mở cửa,không ngờ lại gặp cảnh tượng trên, không khỏi xúc động đến muốn khóc, miệng liền cười tươi đến không tưởng,nhìn đi nhìn lại bó hoa tươi không rời mắt được.
Lưu Bách Khang biết ý Triệu Thiên Hoàng, bước chân từng bước vào phòng, không quên khóa cả cửa phòng lại mà tiến tới đối phương ngấu nghiến bờ môi hồng hào trước mắt, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào trong. Triệu Thiên Hoàng bất ngờ không chuẩn bị tinh thần chỉ ôm lấy bả vai Bách Khang ,ôm thật chặt mà hưởng thụ.
Lưu Bách Khang lúc này hôn được tình nhân,sung sướng tới điên cuồng mà thô bạo xé cả quần dài của Triệu Thiên Hoàng, hai tay vội kéo quần nhỏ đối phương xuống mà khởi động ngay lặp tức, dùng lực kéo lấy côn thịt cao su ra khỏi mật đạo mà ra vào điên cuồng, đến đối phương phải rên rỉ, phát ra không biết bao nhiêu âm thanh nhục dục . Lưu Bách Khang nhịp thúc ngày một tăng, y quất ngựa truy phong mang mũi giáo xong về phía trước mà ra vào mật đạo Triệu Thiên Hoàng. Trong phòng lúc này thật là hỗn loạn khi hai nam nhân quần áo nữa có nữa không ôm nhau mà phát ra đầy những âm thanh nhục dục. Lưu Bách Khang kiềm hãm nhiều năm,hôm nay gặp được Thiên Hoàng thật không khỏi hào hứng tột độ, mang bao nhiêu sức lực thúc vào mật đạo Triệu Thiên Hoàng đến độ như muốn mềm nhũn ra thành món đậu phụ đường , bàn tay to lớn vỗ mạnh vào bờ mông trắng hồng đối phương một cái thật lớn , hàm răng cắn chặt lại mà tập trung thúc đẩy như hỗ báo vồ mồi.
Triệu Thiên Hoàng bị thúc đến điên cuồng, không phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả, y hai tay trắng hồng tự tìm đến hai hạt đào mà nhầu nát liên hoàn, miệng thì liên tục '' ân. ân '' áp lưng vào người tình nhân, đầu tóc bị xóc liên hoàn đê rối loạn, cơ thể đẫm ướt mồ hôi mà hoà quyện cùng đối phương. Triệu Thiên Hoàng thật hết chịu nổi rồi, mở miệng ra mà khai khẩu đối phương nhanh chóng ,« a a Lưu Bách Khang, tôi sắp ,..tôi sắp... Lưu Bách Khang mau lên, đừng dừng lại... cậu xé đôi tôi thành hai mảnh thịt mất,... »
Lưu Bách Khang nghe được lời cầu xin nhãn cầu co lại, cơ bắp săn lên mà thúc đẩy hết sức,dốc toàn lực ra mà đâm rút điên cuồng, bàn tay thô bạo liên tục vỗ mạnh vào mông làm cặp mông y đỏ hồng phi thường . Lưu Bách Khang cường bạo nắm lấy mái tóc đen mượt của Triệu Thiên Hoàng mà kéo ngược về , thô bạo hôn lấy cặp môi ngấu nghiến điên cuồng.
« Triệu Thiên Hoàng, tôi sẽ thúc chết cậu, do cậu tôi mới ra nông nổi này, cậu hãy nhận hình phạt đi, Triệu Thiên Hoàng, ..Triệu Thiên Hoàng... hãy chuẩn bị đi... »
'' ba ba ba ''
« Nương tử lại đây nhanh» dứt lời, mổ dòng sữa trắng tinh tuôn trào vào mật đạo tham lam, miệng cuồng nhiệt bám lấy miệng đối phương mà ngấu nghiến. « Nương tử cậu ra chưa ..»
Lưu Bách Khang nhìn nét mặt dâm tặc Triệu Thiên Hoàng mà cười một cái, rồi lại ngấu nghiến miếng thịt trên mặt tiếp tục, bàn tay nắm lấy chỗ nam tính ấy mà xoa bóp. Hóa ra là nơi đây đã phóng thích từ lâu nên mới trơn nhớn phi thường như vậy . Lưu Bách Khang nhãn cầu chăm chút mà nhìn Triệu Thiên Hoàng, khuôn mặt mãn nguyện mà ôm lấy cơ thể đối phương mang vào phòng tắm.
Lưu Bách Khang theo thói quen nhanh chóng làm sạch đối phương trước rồi mới làm sạch mình, cẩn thận di chuyển từng chi tiết để người kia không cảm thấy tổn thương mà dễ dàng thoải mái. Ba mươi phút sau, cả hai mặc lại quân phục rồi ra khỏi phòng mà ra ngoài. Quả thật là Lưu Bách Khang 4 năm qua không thây đổi chút nào vẫn thoải mái hồn nhiên như trẻ con khi bên Triệu Thiên Hoàng, vẫn tự tiện ôm thắt lưng đối phương mà đi. Triệu Thiên Hoàng tuy tâm trạng rất vui mà cũng đề phòng mới mở miệng nó: « Bách Khang, cậu ôm tôi như vậy cả trường sẽ biết đó. Cậu mau buông tay mau.»
Lưu Bách Khang vẫn khăn khăn chống đối,« không được, nương tử của tôi vừa đẹp vừa giỏi, tại sao tôi không ôm lấy. Không chừng sẽ có người buông bỏ ý định quyến rủ cậu. Nữ nhân trường này không kém người tài lại hảo sắc, phải ôm cậu chặt thế này mới có thể giữ cậu bên tôi.»
Triệu Thiên Hoàng nghe nói mà trong lòng cũng mắc cười, « Lưu Bách Khang đồ ngốc, nếu tôi không yêu cậu hà tất phải theo cậu suốt mười mấy năm cơ a. Cậu năm nay đã hai mươi tám tuổi mà vẫn như đứa trẻ mười hai tuổi, ngày sau về nhà không chừng tôi thành mẹ cậu vừa quản tiểu bảo bối lại phải lo cả cha nó»
Lưu Bách Khang hôm nay quả thật phi thường hoan hỷ, lâu lắm lâu lắm mới được nghe những lời này từ Triệu Thiên Hoàng, mới được gần gũi thân mật cùng Triệu Thiên Hoàng đến mức độ này. Bản thân vui mừng đến phi thường, đến vô ý mà lật người áp sát Triệu Thiên Hoàng vào tường mà chăm chú quan sát, '' khuôn mặt khả ái, mái tóc đen mượt, da mặt mịn màng, cơ thể hoàn mỹ, lại đeo cặp kính mắt này, thật là khả ái, cậu thật là thư sinh '' , Lưu Bách Khang vuốt ve chậm rãi khuôn mặt thanh tú đối phương mà phản ứng tình cảm.
Triệu Thiên Hoàng trong lòng vừa vui vừa lo lắng mà nhẹ đẩy Lưu Bách Khang ra, không muốn người khác thấy, cũng không muốn ảnh hưởng đến gia đình cậu ấy . Triệu Thiên Hoàng càng phản ứng dữ dội, Lưu Bách Khang lại càng mạnh bạo phản ứng lại, đến mức đối phương cũng thấy mệt vì chống cự.
Bách Khang bản thân bao nhiêu năm nay thèm khát hương vị này, thô bạo mà tiến tới hôn vào môi Thiên Hoàng, ngấu nghiến liên hoàn làm cho đối phương vừa đau lại vừa khoái cảm. « Ân, không được ... Bách Khang mọi người sẽ thấy đó .. Bách Khang cậu dừng lại đi.... Ân .....a !!!!» . Bất chấp đối phương thế nào cũng không ngừng dừng lại , một phút cũng không buôn tha được .
Thời điểm này Lục Tiểu Nhi vừa tham dự buổi huấn luyện quân nhân thường kỳ ra, nghe thấy có âm thanh kỳ lạ , lại có dáng người kỳ lạ rên rỉ , liền bí mật bước chân lại gần mà tìm hiểu . Dáng người rất cao, da trắng thật, lại đeo kính , âm thanh này..... Nghĩ một chút, xem xét một chút, lẽ nào là Triệu Thiên Long, Lưu Bách Khang, hai người.. . Đúng là không chịu được mà, Lục Tiểu Nhi chợt nhận ra rằng thật là chiêu trò, không khéo mất cả người yêu, mới mạnh bạo thúc khuỷu tay vào nam nhân trước mặt một cái, lớn tiếng mà nói ra ,« Lưu Bách Khang cậu, đúng là tức điên mà, sao cậu nỡ làm vậy với tôi.»
Lưu Bách Khang ngồi dậy một cái, đau quá đi mà, thúc ngay thắc lưng của mình nữa , y cẩn thận đứng dậy khó chịu mà khai khẩu một câu,« Lục Tiểu Nhi cậu làm sao vậy, tôi hôn nhân tình của tôi sao cậu lại đánh »
« Sao tôi không đánh, cậu hôn Triệu Thiên Long của tôi cơ mà lại phản biện , Lưu Bách Khang cậu cuồng khát Triệu Thiên Hoàng đến mức cưỡng hôn anh trai người ta luôn sao. Bộ não cậu có được bình thường không vậy, một lúc yêu cả anh em nhà người ta»
Lưu Bách Khang nghe xong mà mắc cười , dùng tay nắm lấy bả vai Tiểu Nhi mà quay về phía sau,« cậu mở to mắt ra giúp tôi đi, cậu ấy không phải Triệu Thiên Long mà lại Triệu Hoàng, tôi khuyên cậu về ăn yến sào tẩm bổ lại đi, một tuần nay cậu đánh tôi vì lý vô cớ nhiều lắm đó»
Lục Tiểu Nhi nhìn nam nhân trước mắt , quả thật là mình đã quá sức lo lắng, mất mặt đến mức một câu cũng không dám nói chỉ cuối đầu chào rồi đi mất. Lại trách bản thân sao có thể không phân biệt được .
Lưu Bách Khang nhìn Triệu Thiên Hoàng ngơ ngác đứng một chỗ, trên môi còn vương chút nước bọt sọt lại, liền dùng cánh tay xốc lấy cơ thể đối phương mà bồng ra xe phía trước. Lên xe lại tiếp tục hôn nhau liên hoàn, chỉ khác biệt chỗ trên xe hai người là làm nồng nhiệt hơn ban đầu. Lưu Bách Khang trên xe liên tục tấn công đối phương , dùng toàn bộ sức lực mà cuống lấy đầu lưỡi cảm nhận hương vị ngọt ngào của cả hai, lại không ngừng cởi áo đối phương ra mà xoa bóp .
Triệu Thiên Hoàng thật là cuồng mê hết mức, chỉ biết ôm lấy cơ thể Bách Khang mà tận hưởng, hai tay ôm chặt thắt lưng đối phương, thoải mái nhàu nát chiếc áo quân màu trắng . Triệu tiểu tư đôi mắt lơ đãng, khuôn miệng nhỏ xinh há ra thoải mái hứng lấy từng giọt nước bọt từ nam nhân phía trên, thanh quản phát ra không biết bao nhiêu âm thanh dục mị trên xe đến mức tài xế ngồi hàng trên lái cũng khó chịu .
« Hai vị công tử vui lòng đừng làm ổn tôi đang tập trung lái xe, xin hai vị đừng phát ra những âm thanh dục mị kia nữa»
Lưu Bách Khang không quan tâm là ai nói, thô bạo mang quần Tiểu Triệu vứt ra sàn xe, thoải mái đâm thúc mật đạo , vừa ôm hôn đối phương đến phi thường . « Lưu Bách Khang ... xin cậu ... đừng ... đừng bắt tôi phải hãm lại ... Ân ân ......».
Lưu Bách Khang nghe rồi lại càng thêm dục vọng , đưa bản năm của mình lên mà điều khiển nam nhân nằm dưới, hết sức thao thúc túc thượng đối phương đến một giọt cũng không sót . Làm xong lại ôm nhau lăn lộn trong xe đến đầu tóc hỗn độn, hơi thở rối loạn mà nhìn nhau cười. Triệu Thiên Hoàng thật lúc này đến mức vừa mãn nguyện vừa hạnh phúc, bàn tay nắm lấy vành tay Bách Khang se se như trẻ con, định dùng miệng cắn một chút chơi đùa lại gặp tên lái xe đáng ghét chen ngang . Là cắt ngang phút thăng hoa người khác, một chút không kiềm chế mà nỗi giận mắng,« Cậu con mẹ nó, làm lái xe cho Lưu gia mười hai năm còn không biết chuyện, tôi cùng thiếu gia cậu là đang tận hưởng cùng nhau, mà cậu hết lần này đến lần khác cắt ngang đâm bang mang lựu đạn quăng vào mặt chúng tôi . Cậu ..»
« Triệu Thiên Hoàng, cậu ấy là người mới không phải A Lý, ..» . Lưu Bách Khang nắm lấy bả vai Thiên Hoàng can ngăn, đồng thời ra hiệu cả hai mặt y phục mà ra ngoài dùng cơm.
Thời điểm một giờ ba mươi phút, cả hai người đều đến nhà hàng dùng cơm trưa. Triệu Thiên Hoàng vừa bước ra nhìn thấy khung cảnh liền phản ứng ,« tại sao lại là quán ăn Tây Dương». Sở dĩ Lưu Bách Khang chọn quán này là có lý do ,thứ nhất là ở chỗ này it ai đi đến trên đồi vừa ngắm cảnh vừa thưởng thức món ăn, vừa có thể ăn ngon vừa làm được nhiều chuyện khác. Phòng ăn được đặt riêng ở lầu hai, vừa bày trí đẹp mắc tạo cảm giác tao nhã thanh lịch, lại có ban công lớn nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Lưu Bách Khang không đơn thuần tự nhiên lại chọn Tây Dương, mà là vì nhân tình của y rất thích món gân bò Tứ Xuyên ở quán này nên mới chọn làm điểm ăn trưa.
Hai thanh niên nhanh chân du chuyển lên phòng lầu trên rồi gọi món . Đã thật lâu cả hai mới có thời gian bên nhau như vậy, cùng nhau ăn trưa trong tửu lầu. Lưu Bách Khang nhớ lại ,cũng đã 12 năm từ ngày đi ăn ở quán này, là tiệc sinh nhật của Hồng Bảo Quân, ký ức ngày đó thật là khó mờ nhạt.
Triệu Thiên Hoàng từ lúc vào phòng, trong đầu liền như một dòng ký ức trôi từ quá khứ đến, căn bản là ...nơi đây từng chứa rất nhiều kỷ niệm xinh đẹp với bản thân. Cậu bản thân phấn khởi một chút mà nắm lấy tay Lưu Bách Khang mà thổ lộ cảm xúc, « Bách Khang, thật không ngờ hôm nay chúng ta lại dùng cơm tại một nơi như thế . Thật là làm tôi xúc động quá chứ. »
Lưu Bách Khang cắt chợt nhận ra tay mình đang được nắm , liền cắt đứt hoài niệm quay về hiện tại mà đối diện, lại càng cảm thấy như ngày xưa. Bách Khang một cái nở nụ cười nhìn Thiên Hoàng, thanh âm ấm áp mà trả lời,« Triệu Thiên Hoàng , không ngờ hôm nay lại gặp được cậu, lại cùng nhau ăn trưa tại đây , làm tôi nhớ đến những ngày trước khi nhập ngũ thật. Lúc đó, tôi thật là mộng mơ, mông lung rằng sẽ trở thành một đầu bếp , rồi cùng cậu mở một quán ăn mà sinh sống riêng . Không ngờ lại là cha tôi sắp đặt, để cậu cũng đi theo..»
Triệu Thiên Hoàng không biết đây là lần thứ mấy bản thân nghe câu chuyện này ,nhưng một lần kể lại thêm một lần cậu rơi lệ cho Lưu Bách Khang, dù không thổ lộ ra ngoài nhưng cũng không kém đau đớn bên trong . « Lưu Bách Khang ,tất cả đều không phải do cậu. Chúng ta đã đến đường này sao mà quay lại được sao, Lưu Bách Khang cậu đừng buồn, dù thế nào tôi sẽ luôn bên cậu.»
« Triệu Thiên Long có nhắc đến cậu rất nhiều lần trong những buổi tối chúng tôi cũng nhau uống rượu, đại ca cậu là rất thương cậu nên mới hoại niệm hằng đêm, hằng đêm đều kể về cậu . Cậu biết không ,Triệu Thiên Hoàng , tôi bấy lâu nay rất muốn nói cho cậu biết điều này.». Lưu Bách Khang vừa dứt câu lại nở nụ cười ấm áp ,« Cậu mau lại đây , mau lên »
Triệu Thiên Hoàng ngơ ngác , đưa không mặt về phía trước , không rõ nhân tình chủ ý gì, liền hưởng một cú cưỡng hôn ngay tại bàn , một nụ hôn dài và ngọt . Cậu nhãn cậu thả lỏng vô đối, mặc nhiên cho đối phương thoải mái hành động, thả lỏng mình ra đến đồ ăn được phục vụ cũng không hay.
..'' hai vị ,.. Thứ lỗi vì xen vào, .. Thức ăn đã dọn sẵn trên xe đẩy''
Triệu Thiên Hoàng nhìn tiểu thư phục vụ rồi lại quay lại đối Lưu Bách Khang tiếp tục công việc rồi mới ăn cơm. Buổi cơm chỉ toàn tiếng cười cùng niềm hạnh phúc, đôi lúc lại có chút im lặng rồi lại tiếp tục vui cười ăn uống. Lưu Bách Khang suốt buổi chỉ ngồi gắp rau xanh mà ăn, thịt cá lại mang cho Thiên Hoàng ăn tất, rồi lại chăm chú nhìn nhau, thật giống với cảnh hai người mười năm về trước.
Thời điểm 3h45 phút chiều, cả hai cùng xuất lại tại thao trường quân đội mà giảng dạy súng trường. Giảng dạy xong thì ai về nhà nấy, không cùng bạn phòng chơi bài thì cũng ngồi học bài xem sách vở. Lúc này tại hành lang phòng ký túc xá ,có một thanh niên ăn diện trang trọng mà gõ cửa chờ ai đó. Rồi một lúc sau lại một nam nhân khác khuôn mặt khôi ngô, làn da trắng mịn bước ra ngoài, ăn diện không kém.
Lưu Bách Khang hôm nay thật sự là quá bất ngờ ,vừa gặp lại cố nhân, vừa được du hí ăn uống cùng nhân tình . Y một lúc quan sát mới khai khẩu mà hỏi một câu,« Triệu Ngư Tử, là vì lý do gì mà hôm nay tôi lại gặp được cậu vậy?». Ánh mắt lại chăm chú nam nhân phía trước , khuôn mặt hảo soái này quả thật đã thay đổi rất nhiều, thật khó mà hình dung tính cách cả hai người mười mấy năm trước với hiện tại, thật là khó tả. « Triệu Thiên Hoàng, tôi nhớ cậu, tôi nhớ cậu nhiều lắm, tiểu nương tử, cậu hãy thôi việc ở trường quân đội về mở tiệm bánh cùng tôi được không».
Triệu Thiên Hoàng khuôn mặt đang vui cười liền có chút thay đổi, ngạc nhiên khi nghe Lưu Bách Khang nói ra những lời đó mới mở miệng trả lời,« Lưu Bách Khang, tôi ... tôi cũng ước là như vậy, nhưng làm sao tôi có thể thoát khỏi nơi chiến trường này, cậu lại còn Văn Bảo Quân, không phải làm vậy cô ấy sẽ buồn lắm không » . Triệu Thiên Hoàng nhắm mắt thở nhẹ một cái rồi nói tiếp,« nếu như ngày đó tôi không và vào cậu, chắc sẽ không đau đầu như ngày hôm nay. Lưu Bách Khang , tôi cũng nhớ cậu, tôi cũng yêu cậu rất nhiều, Bách Khang, nếu có một điều ước, tôi sẽ ước rằng mình chưa từng bước vào chốn binh đao thuốc súng này, sống một cuộc sống đơn giản cùng cậu, mở một tiệm bánh ,nuôi một chú chó đặt tên là Tiểu Vũ, rồi cũng cậu sống đến hết đời.»
Lưu Bách Khang nghe đến đây lòng như muốn thắt lại mà ôm lấy Triệu Thiên Hoàng, nhãn cầu nhẹ lăng từng giọt lệ ấm xuống vai đối phương mà khẽ đối thoại,« Tiểu Ngư là tôi không tốt, chính tôi không tốt với cậu, bao năm nay sống gió cậu toàn tự gánh chịu còn tôi im lặng đứng nhịn. Tiểu Ngư tử cậu nói đi có phải tôi không tốt không,là tôi đã không tốt đúng không..»
« Lưu Bách Khang, cậu chưa bao giờ không tốt trong mắt tôi, cậu rất tốt, một cách chân thành mà không ai có thể đối tôi như vậy. Chỉ cần thấy cậu vui cười như trẻ con là lòng Triệu Thiên Hoàng này đã mãn nguyện lắm rồi.». Triệu Thiên Hoàng tay vỗ nhẹ lưng đối phương, nhẹ nhàng an ủi mà đáp lại ,« Lưu Bách Khang, ..»
Lưu Bách Khang ngước mặt đem nhãn cầu chú ý nhân diện phía trước, trong lòng hồi hộp nói ra một câu,« Tiểu Ngư tử, có chuyện gì sao?»
Triệu Thiên Hoàng khuôn mặt lắc lắc một cái rồi ôm lấy cơ thể Lưu Bách Khang một cái rồi đáp,« cậu hãy làm đại tướng công của tôi trọn đời nhé, ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình từ ngày hôm nay»
Bách Khang trong lòng mừng vui khôn siết mà đối Thiên Hoàng một câu,« Tiểu Ngư lời cậu nói là thật đúng không, cậu..cậu đang đùa tôi đúng chứ..»
Nam nhân đối phương vỗ mông Bách Khang một cái, miệng cười một tiếng rồi trả lời,« Lão công ngốc ,tôi lừa cậu làm gì cho thêm phiền não, chúng ta cũng đi đến một nơi không có cha cậu, không có trường quân đội Bắc Kinh cũng không có quân trường hay kháng chiến, cậu đồng ý không »
« tiểu nương tử , cuối tuần này chúng ta hãy gặp ở khách sạn Grand được không, tôi sẽ mua vé máy bay đi Hương Cảng , cậu hãy chờ tôi ở đó».
Dứt lời , đôi nam nhân cùng nhau đi trung tâm thương mại mà mua sắm vật dụng gia đình mới , chuẩn bị cho cuộc sống vợ chồng của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro