Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

-Anh hai...

-Sao? Tao đã nói là mày đừng có vào phòng tao, mày không nghe giờ còn nhìn lén tao.

-Thực ra là em lo cho anh mà. Anh hai Thi là gì của anh vậy?

-Mày thực sự muốn biết? Ừ thì Thi là người anh yêu. Anh yêu thầm cậu ấy 7 năm rồi.

-Anh yêu Thi? Woa... đồ mặt than như anh mà cũng yêu thầm người ta cơ á... hahahaha

Tôi cười phá lên. Anh trai tôi cuối cùng cũng biết yêu rồi, hơn nữa còn yêu thầm người ta 7 năm nữa chứ. Là 7 năm mà còn không dám tỏ tình với người ta. Tôi chợt nhận ra tôi có quá nhiều điều không biết về anh trai tôi.

-Em... Em không thấy vô lý à? Người anh yêu là một ngôi sao đấy

-Ôi trời... bây giờ thời đại 4.0 rồi anh ơi Yêu thì yêu thôi làm sao phải xoắn lên làm gì. Anh yêu ai em cũng ủng hộ hết.

-Cảm ơn em.

Lâu lắm rồi anh tôi mới dịu dàng như vậy với tôi. Khoảng cách của anh em tôi dường như đã được rút ngắn lại rồi. Tôi biết hiện tại tôi có việc cần làm rồi. Tôi về phòng, ôm chiếc laptop miệt mài tìm kiếm trên google từ khoá “Nguyễn Ngọc Việt Thi ”. Dù đã nhìn thấy ảnh của cô ấy trong phòng của anh trai tôi nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thán về nét đẹp phi giới tính của cậu ấy.

Nguyễn Ngọc Việt Thi ’s pro-file:
Sinh nhật: 3-6-1999(ố ồ ô bằng tuổi tôi)
Quê quán: Tiền Giang- Mỹ Tho
Nghề nghiệp: Ca sĩ
Một vài thông tin cơ bản của Thi đã được tôi tìm hiểu. Cậu ấy bằng tuổi tôi mà giỏi lắm. Chỉ là tôi không biết vì sao anh tôi lại biết Thi và yêu cô ấy khi nhà tôi ở Hà Nội,anh tôi thì mới Nam tiến tự lập thôi.
Sau ngày hôm đó anh tôi cởi mở với tôi hơn, có gì cũng sẽ hỏi ý kiến của tôi một chút.
-Anh sắp debut rồi đó. Khoảng cách giữa anh và cô ấy sắp được rút ngắn rồi.
-Chà... anh hai em ghê nha.
Thời gian đó anh hai tôi vắng nhà nhiều hơn, thời gian ở phòng tập, phòng thu âm nhiều hơn. Anh tôi gầy đi nhiều hơn nhưng trông anh rạng rỡ hơn, cười nhiều hơn. Tôi cứ ngỡ mọi chuyện sẽ mãi yên bình như thế cho đến ngày hôm đó.
-Alo... Người nhà của Chiến Thắng  đúng không ạ? Hiện tại Thắng đang ở bệnh viện, người nhà mau đến nha.
Tim tôi hẫng một nhịp. Anh trai tôi, anh ấy sắp bước đến con đường thành công rồi tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy. Ngoài phòng cấp cứu, mẹ tôi khóc ngất đi, tôi không biết phải làm sao hết, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm biển cấp cứu. Cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ ra ngoài
-Bác sĩ, anh cháu sao rồi ạ?
-Yên tâm, cậu ấy ổn rồi sẽ sớm tỉnh lại. Chỉ là chân phải của cậu ấy bị chấn thương đứt dây chằng đầu gối nên tạm thời sẽ khó khăn một chút.
-Vâng. Cảm ơn bác sĩ ạ
Anh trai tôi ngày đêm tập nhảy, giờ dây chằng bị đứt anh tôi biết phải làm sao. Anh tôi sẽ thế nào đây. Biết đến bao giờ chân anh mới trở về như ngày trước. Tôi đưa mắt nhìn anh tôi đang nằm im lìm trong phòng.
''Em nên bắt đầu nói với anh như nào đây? Em phải làm gì bây giờ đây?’’
Thi, cô có biết anh tôi vì cô mà đánh đổi những gì không? Đến chiều hôm đó anh tôi tỉnh lại. Tôi cũng không hỏi anh vì sao bị như vậy vì tôi biết có hỏi anh cũng không nói.
-Bác sĩ có bảo bao lâu anh bình phúc không nhóc?
-Bác sĩ dặn anh chăm luyện tập thì sẽ đi lại được bình thường. Chỉ là...
-Chỉ là gì?
-Chỉ là cho đến lúc anh hoàn toàn bình phục thì anh không được nhảy nữa.

Anh tôi bất động. Lần đầu tiên tôi thấy anh rơi nước mắt. Miệng anh không ngừng lẩm bẩm “không nhảy được nữa”. Anh ngồi đó rất lâu, tôi nên làm gì cho anh mới phải. Tôi mở điện thoại của anh lên, trên màn hình là nụ cười tươi rói của Thi
*Phần này là lời tự sự của Nơ nên mình thay đổi ngôi xưng hô.*
Là tôi Nguyễn Chiến Thắng . Một thằng con trai của mẹ tôi và là anh trai của con nhỏ em lắm lời hay tò mò tọc mạch chuyện của người khác. Từ ngày ba mất, mẹ cực khổ hơn nhiều nên thân là một người đàn ông duy nhất trong nhà tôi phải là chỗ dựa cho hai người phụ nữ còn lại của tôi. Hết lớp 12 tôi muốn theo đuổi con đường ca hát chuyên nghiệp, chỉ có như vậy tôi mới có thể đến gần em ấy, chạm tay vào hào quang mà em ấy có được. Đúng tôi rất yêu em ấy, yêu hơn cả mạng sống của mình.
Nguyễn Ngọc Việt Thi là tất cả của tôi, là lý trí, là tâm hồn là mục tiêu duy nhất tôi hướng tới. Em ấy như là ánh dương soi sáng tâm hồn tôi lúc tôi gục ngã nhất.
Ngày đó ba mất, niềm vui trong gia đình cũng mất đi. Tôi chán nản, vét hết tiền bạc của mình có được mua vé ra Sài Gòn để quên đi sự mất mát của mình. Cậu trai 17 tuổi lần đầu tiên xa nhà phiêu bạt, tôi ngơ ngác với mọi thứ.Sài Gòn  đông đúc không khác gì Hà Nội nhưng mọi thứ với tôi đều quá lạ lẫm. Tôi nhét headphone vào tai rồi thả trôi theo những giai điệu đượm buồn.
“Bịch”
Một đám thanh niên to con đâm sầm vào tôi khiến tôi ngã nhào ra đất. Tâm trạng không tốt lại còn gặp thứ gì đâu khiến tôi bực mình.
-Ê đụng người khác mà không xin lỗi hả?
Tụi nó cười ha ha khi nghe thấy tiếng Miền Bắc đặc trưng của tôi. Một thằng tóc ngắn cũn 3cm trợn mắt lên với tôi
-Mày nói cái gì? Tao mà phải xin lỗi mày hả thằng chó?
-Tụi mày đụng vào tao thì phải xin lỗi đó là phép lịch sự tối thiểu. Hiểu không?
-Tao đ*o nói nhiều với mày. Đánh nó
Sau đó thì chúng nó lao vào đánh tôi. Tôi cũng đấm lại cho lũ đó mấy đấm nhưng tôi chỉ có một mình, căn bản không thể đánh lại chúng nó. Những cú đấm, đá cứ thế ban xuống cơ thể tôi. Đến khi tôi tưởng như ngất đi thì có tiếng nói cất lên
“Bảo vệ tới”
Lũ kia vội vàng bỏ chạy để lại tôi nằm lăn lóc trên đất với những vết thương trên mặt và cơ thể. Cậu bé ấy vội vàng chạy lại đỡ tôi dậy rồi dìu tôi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó. Thấy tôi đã yên ổn trên ghế em mới đứng dậy
-Anh đợi một chút nhé! Em đi chút xíu em về. Anh ngồi đây nha
Nói rồi đôi chân em thoăn thoắt chạy đi bỏ lại tôi ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá. Chừng 10 phút sau em quay trở lại, trên tay lỉnh kỉnh bao nhiêu là bông băng, thuốc đỏ cồn y tế,... Em đưa tôi một chai nước lọc kêu tôi uống.
-Để em lau vết thương cho không là nhiễm trùng đó
Rồi e cẩn thận nhẹ nhàng rửa vết thương cho tôi. Tưởng chừng như em sợ tôi đau nên làm hết sức nhẹ nhàng. Tôi chăm chú nhìn em. Ngoài bố mẹ thì em là người đầu tiên đối xử với tôi nhẹ nhàng như vậy. Tôi chăm chú nhìn em đến nỗi bị em phát hiện mới ngại ngùng quay mặt đi nơi khác. Em thấy vậy liền ấn mạnh vào chỗ vết thương khiến tôi la lên “Á”. Em cười khúc khích.
-Anh có sao không ạ?
-Anh hơi đau chút thôi, không sao đâu.
-Hừm... em nhìn không phải một chút đâu. Để e thổi cho anh nhé.
Cô bé ấy lại cười, nụ cười sáng bừng cả góc phố Sài Gòn những ngày cuối thu. Tôi chưa bao giờ thấy được nụ cười nào đẹp như vậy. Đôi mắt trong veo, sâu thăm thẳm mỗi khi cười đều thích thú nheo mắt lại trông rất đáng yêu. Tôi thấy tim tôi như lệch một nhịp trước nụ cười ấy. Em hồn nhiên tốt bụng như một thiên sứ được sai xuống gặp tôi lúc tôi bế tắc nhất. Và nụ cười ấy khắc sâu vào trái tim, vào tâm khảm tiềm thức của tôi,
-Anh tên gì thế? Em thấy anh không phải người miền Nam. Anh đi du lịch à?
Vẫn là em lên tiếng trước.
-Anh tên Thắng, Nguyễn Chiến Thắng . Anh ra ngoài này du lịch.
-Em là Thi nhá, Nguyễn Ngọc Việt Thi . Nhà em gần đây. Nếu anh muốn đi đâu thì chiều mai 2h đến đây em dẫn anh đi.
-Có phiền em không?
-Không sao đâu ạ. Giờ em có chuyện phải đi rồi nên em đi trước đây. Bye anh
~~~~~~~
2h chiều hôm sau tôi ra đến nơi hẹn nhưng càng chờ càng không thấy em đâu. Những ngày sau đó cũng vậy. Em như biến mất tăm giữa lòng Sài Gòn Đã đến ngày tôi phải trở về Hà Nội ôm theo bao hi vọng được gặp em trước khi trở về, tôi lại đến công viên. Từ xa tôi đã thấy em.
-Thi
-Ơ anh Thắng
-Ngày nào anh cũng ra đây mà không thấy em.
-Em xin lỗi nhé. Em phải tham gia một cuộc thi nên em phải dành nhiều thời gian để luyện tập. Anh sắp phải về chưa?
-Hôm nay anh phải về lại Hà Nội  rồi.
-Buồn nhỉ. Thôi hẹn gặp lại anh vậy...
~~~~~~~~~~
Trở lại Hà Nội tôi ngày càng trở lên ít nói và ngại giao tiếp kể cả với mẹ. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, ngày tôi cười rất nhiều và còn hò hét khắp nhà, là khi tôi nhìn thấy em, Việt Thi của tôi trên tivi. Em đang tham gia một chương trình về âm nhạc. Chà cô nhóc của tôi thật tài giỏi. Thế là tôi lao vào tìm kiếm thông tin của em, sưu tầm ảnh của em và ủng hộ bình chọn cho em trong cuộc thi đó. Cứ như vậy đến nay đã 7 năm. Tôi vẫn chưa một lần gặp lại em. Việt Thi  của tôi nay đã trở thành 1 ca sĩ thực thụ và có tiếng tăm trong nghề. Còn tôi, vì muốn gần em nên đã làm thực tập sinh chờ ngày debut của công ty MCV Tôi lao vào luyện tập ca hát cũng như vũ đạo để debut thành công nhất. Nhưng số phận như trêu đùa tôi,sau khi tình cảm của tôi dành cho Thi bị con em tọc mạch biết được thì tôi gặp tai nạn khiến cho chân của tôi không được như trước nữa.Ngày nghe bác sĩ nói chân tôi  có khả năng "không thể nhảy được nữa"tôi như chết lặng đi.Bao nhiêu hi vọng ,bao nhiêu tình cảm của tôi cứ thế bị chôn vùi sao?Thế giới của tôi lại một lần nữa bị bóng đen bao trùm hoang mang và tuyệt vọng.Giá như ngay lúc này tôi có thể gặp em.Tình yêu của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro