Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(28) Vô ích giãy giụa


Hoa Tiện Lạc quay đầu lại nhìn về sau sau của nàng, tôi nghe âm thanh của nàng vang lên:"Lâm Tấu?" Chính là trước mắt nàng, một mảnh tối đen, cái gì đều không có.

Tôi như cũ lăng lăng đứng ở tại chỗ, nhất thời chưa khôi phục lại được suy nghĩ. Vừa rồi Hoa Tiện Lạc giống như cái gì đều không thấy, trực tiếp đem tầm mắt quét qua người tôi- hoặc là nói, nàng không thể trông thấy tôi nữa. Như thế nào mà nàng không thể nhìn thấy tôi?Không phải tôi vẫn hảo hảo đứng ở chỗ này sao? Tôi hiện tại tựa như mấy hôm trước, thành thật ở trước mặt nàng không phải sao?

"...Tôi ở đây". Nhịn không được, tôi lại mở miệng gọi nàng lần nữa. "Tôi ở trong này".

Hoa Tiện Lạc lại hướng phía sau - một phiến tối đen hô một tiếng:" Lâm Tấu" Thực rõ ràng, nàng không chỉ không nhìn thấy tôi, mà ngay cả âm thanh- nàng cũng không nghe được.

Cho nên, Hoa Tiện Lạc bỗng dưng không nhìn thấy, cũng chẳng nghe thấy âm thanh của tôi sao? Cho nên, tôi xem như...tiêu thất sao? (biến mất). Vì cái gì? Bởi vì cứu Ương Ương? Aaaaa...như thế nào như vậy đột nhiên xảy ra? Cũng trước đó không cho biết, báo cho một tiếng? Tôi cúi đầu nhìn cánh tay của mình- không đúng, tôi vẫn có thể nhìn thấy chính mành. Lại ngẩng đầu nhìn phía Hoa Tiện Lạc, chăm chú nhìn nàng, nhếch môi cười khổ một tiếng. Đối với nàng mà nói, tôi đã tiêu thất,nhưng thực tế thì sao? Tôi còn ở nơi này, chết tiệt vẫn còn lảng vảng trong thế giới này, chỗ nào cũng không đi.

Lúc này, xa xa trong bóng đêm xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt, lập tức có người hướng bên này hô:" Ai ở bên đó?" - Là một nam nhân.

Hoa Tiện Lạc như cũ, ngồi chồm hổm ở tại chỗ, nàng nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất ôm Ương Ương, có chút mờ mịt quay đầu lại về phía bóng tối nơi phát ra âm thanh của nam nhân. Chờ đối phương đến gần, tôi mới phát hiện âm thanh vừa gọi đó là của bảo an ở trường học này, hắn dùng đèn pin hướng Hoa Tiện Lạc trên người chiếu:" Hoa lão sư. Ngài làm cái .....học trò này có chuyện gì sao?" Hắn lúc này mới đi nhanh, ngồi xổm xuống, cúi người nhìn nhìn nửa nằm trong lòng ngực Hoa Tiện Lạc Ương Ương.

Luôn luôn gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, tự nhiên, Hoa Tiện Lạc lúc này lại ngơ ngác như cũ ngồi ở đó, nhìn trước mặt bảo an, cũng không có trả lời hắn.

"Lão sư" Ương Ương trong lồng ngực của nàng ngẩng đầu, nhỏ giọng kêu lên.

"Tôi..." Hoa Tiện Lạc giống mới hồi phục tinh thần lại, nàng cúi thấp đầu, "Học trò này thân thể không tốt lắm, té xỉu ." Thanh âm bình thản, nghe không ra một điểm không thích hợp —— đây mới là tôi nhận thức Hoa Tiện Lạc. Tôi nhịn không được cười cười, trong lòng đột nhiên không hiểu có loại thoải mái.

Bảo an hoàn toàn không nhận thấy được lúc này Hoa Tiện Lạc có gì không thích hợp, hắnchính là gật gật đầu, hỏi: "Muốn hay không đưa đi phòng cứu thương?"Nói xong, đưa tay chạm lên trán Ương Ương .

Hoa Tiện Lạc không có lập tức trả lời, nàng đột nhiên chuyển quá đầu hướng chung quanh nhìn một lần. Mờ nhạt dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy Hoa Tiện Lạc trong mắt tựa hồ hiện lên vài tia lo âu. Nhìn đến nàng như vậy, lòng nắm co thắt lạit, vừa rồi thoải mái tựa hồ lại đột nhiên biến mất.

"Hoa lão sư?" Không có âm thanh đáp lại, bảo an bất đắc dĩ lại thấp giọng gọi: ".....Hoa lão sư?"

Bị gọi trở về, Hoa Tiện Lạc rốt cục cũng hoàn lại thần, cười nói:' Thực xin lỗi, kia...chúng ta hieenjtaij trước đem Ương Ương đến phòng cấp cứu đi." Nói xong liền lôi kéo Ương Ương đứng dậy, nhưng Hoa Tiện Lạc lại đứng không vững, lảo đảo cơ thể, bảo an nhanh tay giữ lại cánh tay Hoa Tiện Lạc. Tôi đứng ở một bên chợt nhớ cái ôm của tối hôm qua: rõ ràng vẫn chưa tới 1 ngày, tôi lại cảm thấy cái cảm giác đó cách hiện tại đã muốn vài cái thế kỷ. Ngày hôm qua chúng tôi còn có thể ôm đối phương, hôm nay, nàng lại không nhìn thấy hình dáng của tôi, cũng không nghe được âm thanh của tôi.

"Cám ơn." Hoa Tiện Lạc hướng nhân viên an ninh gật đầu, rồi nàng ân cần hỏi Ương Ương:" Ương Ương, có thể đi sao?"

Ương Ương chính mình thử đứng đứng, lập tức gật đầu, nhẹ giọng đáp:" Dạ" Xem ra cô bé cũng không ra đại sự gì.

Tôi cứ như vậy từng bước theo sát phía sau Hoa Tiện Lạc, nhìn mọi người vào phòng cứu thương, bác sĩ làm đơn giản kiểm tra thân thể Ương Ương, cũng không có tình trạng gì nguy hiểm, Hoa Tiện Lạc liền nắm tay nhỏ bé của Ương Ương trở về phòng vũ đạo. Trong lúc này, Hoa Tiện Lạc đại biến, liền trở về như Hoa Tiện Lạc lúc trước, bình tĩnh có một chút xa cách, cực kỳ cực kỳ bình tĩnh. Mà tôi lại như cũ, chấp nhất phiêu bên cạnh nàng, chỗ nào cũng không muốn đi. Hoặc là nói, tôi cũng không biết mình có thể đi nơi nào.

Hoa Tiện Lạc vừa mới mang theo Ương Ương trở lại phòng học, rồi lại đụng phải mẹ của Ương Ương. Đối phương 1 âm cũng không phát, chính là giống đêm hôm đó giống nhau mạnh kéo tay Ương Ương, hung hăng trừng mắt liếc Hoa Tiện Lạc, sau lại lập tức xoay người rời đi. Tôi vốn tưởng rằng Hoa Tiện Lạc hội hãm lại đốiphương nói điểm cái gì, vậy mà nàng không có. Hoa Tiện Lạc chỉ lăng lăng đứng ở cửa, qua một hồi lâu mới xoay người, mang lên miễn cưỡng mỉm cười đối phía sau một đám đệ tử nói: "Hiện tại bắt đầu vào lớp học."

Tôi đứng ở cạnh cửa nhìn Hoa Tiện Lạc lúc này, đột nhiên cảm thấy được vừa rồi trò khôi hài kia giống như căn bản là giống như không phát sinh, giống như...tôi cho tới bây giờ cũng không từng biến mất, hoặc là phải nói tôi cho tới bây giờ cũng không từng xuất hiện quá giống nhau. Không tự giác hướng trên tường kia, nơi có gương lớn nhìn lại, hình ảnh trong gương như trước giống nhau: có lão sư xinh đẹp-Hoa Tiện Lạc, có tràn ngập tốt đẹp tương lai- bọn nhỏ, có ánh mắt mê luyến nhìn Hoa Tiện Lạc- Trình lão sư. Duy độc, không có tôi.

Giống như, hết thảy lại trở về ban đầu.

Theo sát ở phía sau Hoa Tiện Lạc Về đến trong nhà, nhìn nàng mở cửa, đóng cửa, bật đèn, đổi giày. . . Hết thảy đều cứ theo lẽ thường như trước, không có gì bất đồng. Hoa Tiện Lạc không giống với lúc vừa mới bắt đầu phát hiện tôi biến mất, nàng bây giờ tựa hồ đã muốn bình tĩnh trở lại . Cũng là, dựa vào cái gì mà không bình tĩnh trở lại đâu? Tôi bất quá chính là một người cùng nàng không có quan hệ gì-a phiêu mà thôi, thậm chí lúc còn sống ngay cả của nàng mặt đều chưa thấy qua, hơn nữa —— "Biến mất" chuyện này là sớm biết sẽ phát sinh, không phải sao.

Nhìn Hoa Tiện Lạc cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm, tôi khờ ngốc đứng yên ở trong phòng khách hơn nữa ngày, sau đó không tự giác bay vào thư phòng. Hiện tại tôi tựa hồ yên lòng khi không có gì khác biệt, chỉ là Hoa Tiện Lạc nhìn không thấy cũng nghe không được tôi thôi —— Trên cái thế giới này người duy nhất có thể cùng tôi thật thật ở chung, không thể cùng ta có chút liên hệ . Tôi hiện tại, rốt cuộc là một loại như thế nào tồn tại? Kế tiếp tôi lại nên làm cái gì? Tôi còn có lý do tất yếu để lưu lại sao? Chính là tôi lại nên đi nơi nào? Này vài cái vấn đề vốn đã muốn bị tôi phao đến sau đầu đột nhiên lại chui ra, thật là đáng chết.

Đột nhiên, trong lòng giống như nhớ ra cái gì đó, vì thế theo bản năng giương mắt hướng trên bàn cuốn nhật kí nhìn lại.

Hai giây sau, cuốn nhật kí tự mở ra .

Trong lòng nhất thời cứng lại, ngay sau đó tôi liền lược lược nhíu mày, nhật ký lại khép vào.

Vừa rồi tâm trạng bị đè nén tựa hồ nháy mắt tiêu tán: tôi thế nhưng còn có thể dùng "niệm lực" mở ra cuốn nhật kí —— này ý nghĩa như thế nào? Này ý nghĩa tôi có thể lập tức viết xuống nói mấy câu cho Hoa Tiện Lạc, kỳ thật tôi cũng không có biến mất, tôi vẫn đang phiêu ở bên cạnh thân thể của nàng, tôi còn... Nhưng vào lúc này, đèn thư phòng đột nhiên mở. Chạy nhanh quay đầu lại, phát hiện không biết khi nào thì Hoa Tiện Lạc đã tắm rửa xong đang đứng ở cạnh cửa, tóc dài của nàng ướt sũng, rối tung xuống, trên mặt không có gì biểu tình. Tôi có chút kích động bay tới bên cạnh nàng, rồi lại ý thức được nàng bây giờ không thể nhìn tới cơ thể của tôi, cũng nghe không được tôi nói chuyện, nhất thời lại gấp đến độ không biết làm sao.

Hoa Tiện Lạc hoàn toàn không nhận thấy được tôi ở bên cạnh nàng gấp rút đắc giơ chân nhấc tay, nàng chính là thẳng hướng bàn học đi đến. Tôi theo sát ở sau lưng nàng, lại phát hiện đối phương ngốc đứng ở trước bàn học, cúi đầu kinh ngạc nhìn cuốn nhật ký trên bàn. Tôi sửng sốt một chút, vốn tâm trạng nôn nóng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nhìn đến Hoa Tiện Lạc kia mặt như trước không chút biểu tình, lòng nắm thật chặt. Ngay sau đó, nàng giơ tay lên, đem lòng bàn tay phúc ở tại bản nhật kí bìa sách màu rám nắng, miệng khẽ nhếch, tôi nghe được nàng nhẹ nhàng thở dài. Rốt cục, Hoa Tiện Lạc túc nhíu mi, nguyên bản cái gì trên mặt biểu tình đều không có xuất hiện một chút, phi thường mơ hồ bi thương. Nhìn kia đầu ngón tay ở trên bìa sách chậm rãi vuốt ve, tôi nghĩ đến nàng sẽ đem vở mở ra, nhưng là nàng không có. Không biết qua bao lâu thời gian, Hoa Tiện Lạc rốt cục thu tay về, trên mặt nàng kia ẩn ẩn bi thương từ lâu đạm đi, ngay sau đó lại xoay người đi vào cạnh cửa tắt đèn, tiếp theo nghiêng đi thân mình đem cửa cũng đóng lại.

Lâm vào trong bóng tối hoàn toàn, lối suy nghĩ của tôi tựa hồ cứ như vậy đột nhiên đình trệ. Vừa rồi kia tâm trạng hưng phấn giống như cũng hoàn toàn tiêu tán, tôi quay đầu lại, một lần nữa nhìn về phía kia như cũ an ổn nằm ở trên bàn cuốn nhật kí. Tôi vì cái gì còn muốn như vậy chấp nhất đâu? Cho dù tôi không có hoàn toàn biến mất lại như thế nào? Cho dù Hoa Tiện Lạc biết tôi vẫn như cũ phiêu ở bên người nàng lại như thế nào?

Coi như chính mình tiêu thất đi, không cần tiếp tục vô vị phủ nhận. Cười cười, tôi trở lại bàn học trước —— không có biện pháp, tôi kia bắt buộc chứng viết nhật ký tựa hồ vẫn chưa toàn bộ biến mất.

Cho nên, tiếp tục viết đi.

Hôm nay, tôi chính thức trở thành ai cũng nhìn không thấy, ai cũng sờ không được- A Phiêu."

Cho nên, tiếp tục viết đi.

Hôm nay, tôi chính thức trở thành ai cũng nhìn không thấy , ai cũng sờ không được-A Phiêu."

Dựa vào cửa sổ, nhìn bên ngoài đã muốn hoàng hôn buông xuống, nghe bên tai di động truyền đến tiếng "đô...đô..." thanh, tôi cắn môi, trong lòng không yên bất an. Rốt cục đợi cho tôi kết nối điện thoại, nghe được kia một tiếng nặng nề "Uy ", tôi không khỏi có điểm phát khiếp, chỉ chạy nhanh nhẹ giọng hô: "Ba?"

"Nhạc Nhạc?" Cha lên tiếng liền không thèm nhắc lại. Hắn cho tới bây giờ đều là như thế này, mà tôi cũng sớm đã thành thói quen cha loại này tính cách buồn tao. Buông xuống cuốn nhật kí kia, đột nhiên có cổ không hiểu xúc động, vì thế cái gì cũng không để ý liền cầm lấy di động nhìn kia dãy số, khả không biết tại sao, đang nghe được cha hảm thanh "Nhạc Nhạc" sau lại một câu đều cũng không nói ra được, tôi nghẹn hơn nửa ngày rốt cục hỏi: "Ca đâu? Hắn gần đây có về nhà sao?" Cố gắng duy trì tâm trạng bình thường, tôi hỏi.

"Không có, " cha dừng một chút, còn nói "Lần cuối gặp nó là lần trước hai đứa cùng nhau trở về."

Tôi nhíu nhíu mày, chột dạ nói: "Con...con mấy ngày nữa trở về tới thăm ba cùng mẹ."

"Cũng tốt, mẹ con nàng rất nhớ thương con." Tôi có thể tưởng tượng đến lão ba ở nhà cầm điện thoại bộ dáng liên tục gật đầu, rồi lại nghe được ông nói: "Con chờ một chút, ba gọi mẹ con lại cùng con tán gẫu." Mỗi lần cùng cha nói điện thoại, chưa đến ba phút đồng hồ ông sẽ lâm trận bỏ chạy gọi mẹ của tôi tới tiếp tục cuộc gọi.

"Đừng. " tôi nhanh giọng hảm lại ông- "Ba, con, con... không có gì." Tôi bắt đầu hối hận chính mình đột nhiên kéo dài cuộc điện thoại này .

Cha không có lên tiếng, ông một lát sau mới chậm rãi nói: "Nhạc Nhạc, có phải hay không... Có chuyện muốn cùng ba nói?"

Tôi sửng sốt, cảm giác tâm sự bị người xem thấu một cách rõ ràng một chút đều không tốt: "Ba, con..." Con đã yêu một nữ nhân.

"Con đã mua vài món quần áo cho ba và mẹ, một vài ngày nữa sẽ mang về." Lần này lâm trận bỏ chạy không phải ba của tôi, mà là tôi.

Một lát sau mà, cha mới chậm rãi gật dầu đáp: "... Ừ."

"Phạm?" Trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng la Tả Y Y.

Tôi tức khắc theo bản năng quay đầu trả lời lại nàng: "Ở phòng khách, đợi lát nữa nha."

"Bằng hữu của con?" Cha hỏi.

Dừng một chút, lòng tôi như rơi vào hư không trả lời: "... Vâng, con ở nhà Y Y."

"Nga, là Y Y sao " thanh âm cha như trước như vậy bình thường "Hai người các con bình thường phải nhiều chiếu cố cho nhau."

Tôi bất đắc dĩ gật đầu đáp: "Vâng." Chính là cha, cha biết sao, hai chúng con đều chiếu cố đến trên giường rồi a.

"Ba, kia...cứ như vậy đi, Y Y gọi con." Cuối cùng, tôi rốt cục quăng mũ cởi giáp, chuẩn bị chạy thoát.

"Nhạc Nhạc, " trước khi cúp điện thoại, cha liền nói thêm mấy câu: "Nếu con có chuyện gì khó giải quyết, có thể cùng ba nói, đừng giữ trong lòng . Tốt lắm, con mau đi thôi." Nói xong, ông cúp điện thoại trước khi tôi kịp trả lời.

Thật sâu thở dài, vô lực dựa ở bên cửa sổ —— vừa rồi, tôi thế nhưng thiếu chút nữa liền...come out .

"Phạm? ... Phạm!" Đột nhiên nghe được Tả Y Y lại gọi vài tiếng, chạy nhanh trở lại phòng ngủ cạnh cửa, gặp nàng đứng ở trước gường đưa lưng về phía tôi, trên người bộ váy liền áo còn chưa có kéo khóa màu đen. Tả Y Y quay đầu, gặp tôi sửng sờ ở cửa liền hỏi: "Làm cái gì đấy, gọi cậu đã nửa ngày... Mau tới đây giúp tớ kéo cái khóa lên với." Nàng nói xong, đưa tay nhấc tóc quăn qua một bên , lộ ra cái cổ thon gầy tế cùng vùng lớn làn da bóng loáng lưng.

Tôi đi đến phía sau Tả Y Y, một bên vì nàng đem kéo khóa váy vừa nói: "Tớ vừa rồi gọi điện thoại cho ba." Mới vừa nói xong liền cảm thấy Tả Y Y thân mình cứng đờ, lập tức nghe thấy nàng nhẹ giọng hỏi: "Thúc thúc thân thể hoàn hảo sao?"

"Ân... Tớ tính toán, mấy ngày nữa về nhà thăm ba mẹ." Tôi nói , vì nàng đem quần áo nếp uốn san bằng.

"Khi nào thì về quê?" Tả Y Y buông lỏng tay ra, tóc quăn nháy mắt hạ xuống.

Nhịn không được khuynh qua thân đi thiếp thượng lưng của nàng, vươn hai tay ôm sát đối phương thắt lưng: "Thứ 6 cuối tuần này đi, tớ mua vài bộ quần áo cho ba mẹ, thuận tiện cũng mang về."

"Kia..." Tả Y Y đem thân mình hướng tôi trong lòng ngực rụt lui, nghiêng mặt thiếp vào vai tôi "Tớ và cậu cùng nhau trở về?"

Tôi nhíu nhíu mày: "... Cậu bề bộn nhiều việc."

"Tớ có thể thu xếp, ngồi mấy giờ xe mà thôi, dù sao tớ cũng muốn trở về thăm mẹ của tớ..." Tả Y Y cười nói, lại đột nhiên dừng một chút "Vẫn là nói cậu kỳ thật cũng không phải phải đi về thăm ba mẹ cậu, mà là muốn cùng cái tiểu tình nhân nào đó ước hội?" Nói xong, giơ tay lên thoáng dùng sức nắm của tôi hữu vành tai.

Nhìn Y Y với ánh mắt xem thường, tôi tức giận phụ họa nói: "Đúng vậy nha, tớ cùng với tiểu tình nhân của tớ chuẩn bị cùng nhau ngồi mấy giờ xe đi gặp cha mẹ, phải không?"

"Tốt lắm " Tả đại tiểu thư cười hôn hôn khóe miệng tôi "Nhanh đi thay quần áo, bằng không chúng ta bị muộn rồi ."

Tôi buông ra người trong lòng ngực, bất đắc dĩ đi đến hướng bên cạnh tủ quần áo: "Không phải nói mấy ngày nay chỗ nào cũng không đi sao?" Mới vừa rồi còn mặt dày mày dạn từ chối cùng tụ hội đồng học thời trung học, hiện tại rồi lại nói hẹn người ăn cơm, còn bắt tớ cũng đi theo cùng. Trên cái thế giới này, người hay thay đổi thất thường không phải Tả Y Y thì còn ai."

"Vốn là chỗ nào cũng không muốn đi" Tả đại tiểu thư nói, trong thanh âm lộ ra bất đắc dĩ, "Là tớ quên chính mình sớm đã đáp ứng rồi bọn họ ở đêm nay liên hoan ... Bất quá không quan hệ, cũng chỉ là vài cái đồng học thời đại học của tớ mà thôi."

"Đại học?" Tôi sửng sốt, lập tức lập tức xoay người hỏi, "Kia... Tớ đây không cần đi được không?" Đối phương là Tả Y Y đại học đồng học, cũng không phải của tôi đại học đồng học, một khi đã như vậy tôi đi đến đó để làm gì?

Chính là Tả Y Y lại không chút nghĩ ngợi liền lập tức phản đối của tôi thỉnh cầu: "Không được" nàng cầm lấy cây lược gỗ trên bàn trang điểm tinh tế chải vuốt một đầu tóc dài tóc quăn đen"Cậu không cùng tớ cùng nhau, nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Một người tới chỗ nào ăn cơm chiều? Dù sao những người đó tớ đều biết, có cái gì phải băn khoăn?"

Tôi kéo kéo khóe miệng: "Những người đó cậu nhận thức, chính là tớ lại không biết, các cậu đến lúc đó phải nói chuyện phiếm, tớ-một ngoại nhân ở đây nhiều bất tiện."

"Có cái gì không có phương tiện đâu" Tả Y Y ngay cả đầu cũng chưa chuyển lại đây, chính là tiếp tục tự cố tự chải mái tóc của nàng "Bọn họ đều rất dễ ở chung, đến lúc đó trò chuyện đều ổn."

Không phải là bạn học cũng không phải đồng nghiệp, cùng mấy người xa lạ có thể trò chuyện những thứ gì? Năm 2012 có phải là tận thế? Bin Laden đã chết thật hay chưa? Có sinh vật nào trên sao Hoả không? Bất quá nếu Tả đại tiểu thư lên tiếng, trăm phần trăm tôi tuyệt đối muốn đi. Vẫn là ngoan ngoãn ăn nói dễ thương theo sát nàng đi dự tiệc, coi như ăn ké buổi cơm chiều đi.

Buổi tối bảy giờ rưỡi, cùng Tả Y Y trả hơn 10 đồng tiền taxi đi đến một nhà hàng hải sản, đứng trước một hồ kính chứa mấy con cua cực lớn, tôi nhịn không được thì thầm tự nói:" Đêm nay không thịt không vui."

"Đi thôi, cậu là chúa ăn hàng." Tả Y Y ôm cánh tay của tôi, tức giận kéo tôi đi vào trong. Hôm nay là 'Ngày mùng một tháng năm', khách đến rất đông, Tả đại tiểu thư một tay kéo tôi, một tay cầm di động gọi cho bạn thời đại học của nàng, chờ biết rõ phòng nào rồi, nàng lại lôi kéo tôi chạy lên lầu hai...

Trong gian phòng đã có năm người ngồi, ba nữ hai nam, bọn họ vừa nhìn thấy Tả Y Y vào cửa liền bắt đầu ồn ào:"Người đẹp cuối cùng xuất hiện rồi!"

"Y Y, nhân vật lớn như ngươi, hôm nay xem ra cũng hẹn được ngươi ra ngoài." Vừa ngồi, có một cô hơi đẫy đà ngồi cạnh Y Y liền cười nói " Nói mau, có phải là trọng sắc khinh bạn hay không? Người kia của ngươi đâu? "

Tả Y Y cười cười, dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật nói:" Hôm nay tôi sẽ mang đến, đây này" nàng một phen ôm chầm lấy tôi " Nàng chính là người mà ta và các ngươi nói muốn dẫn tới, Nhạc Phạm, bạn thời trung học của tôi kiêm luôn người tình, bây giờ đang ở chung." Nói xong, lại kề sát má nàng vào má tôi.

Một tên ngồi đối diện có mũi chim ưng tức khắc cười nói: " Nguy quá, thời đại này gái đẹp đến với nhau hết, chỗ nào để cho bọn con trai chúng ta sống yên ổn đây?"

"Ha ha..." Tôi vạn phần xấu hổ vội tươi cười, sau đó không biết nên nói cái gì mới tốt nữa. Còn chuyện 2012 đâu, chuyện Bin Laden đâu, còn sinh vật sao Hoả nữa, tự nhiên Tả Y Y giới thiệu trắng ra như vậy, tôi làm sao có thể tán gẫu cái gì với bọn họ a....

Bất quá Tả Y Y nói đúng, tính cách của bọn họ đều thực phóng khoáng, hoàn toàn không chú ý trong hội bạn đột nhiên xuất hiện một người xa lạ. Đang lúc mọi người cười nói, chợt có người đẩy cửa tiến vào, tôi giương mắt nhìn, là một cô nữ sinh có bộ dạng trong sáng thanh thuần, đeo balo thoạt nhìn như là chưa tốt nghiệp đại học...

"A, Dương Ương" tên mũi ưng vừa thấy nàng tiến vào liền reo lên " Đã vài năm rồi đó, chút thay đổi cũng không có nha, nhìn vẫn cứ như hồi đại học" Nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều nở nụ cười.

Cô gái bị kêu là Dương Ương...hoặc nên xưng là nữ sinh, nàng ngồi xuống cạnh tôi rồi chỉ cười cười không nói gì thêm. Thấy Dương Ương không có phản ứng gì, mọi người nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục ồn ào, không khí thật sự hoà hợp. Tôi cầm cốc trà đưa lên miệng nhấp một hơi, rồi nhìn không được hơi nghiêng mặt nhìn qua đánh giá Dương Ương. Ngoại hình của nàng thực thanh tú, nước da trắng, mắt to, môi mỏng, đồ trang sức trang nhã. Không hiểu sao hai chữ Dương Ương làm tôi nghĩ đến cái tên Ương Ương trong cuốn nhật ký kia. Nếu Dương Ương là bạn đại học của Tả Y Y, vậy có lẽ tuổi của nàng khoảng 25-26. Nhưng nhìn qua Dương Ương chỉ khoảng hơn 20...tựa hồ cảm giác được ánh mắt của tôi, đôi mắt của Dương Ương đột nhiên nhìn qua chỗ tôi, lúc tôi còn đang ngây người, nàng hơi mỉm cười.

"A..." tôi ngượng ngùng đặt cốc trà xuống, cực kỳ không được tự nhiên tự giới thiệu "Tôi là bạn thời trung học của Tả Y Y, hôm nay là đến..." Ăn ké -- bảo tôi làm sao có thể nói ra lý do này a. .

"Tôi đã thấy cô " nàng chợt nói, trên mặt vẫn mang theo nụ cười "Gặp qua nhiều lần."

Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Dương Ương. Nàng gặp qua tôi? Còn gặp qua nhiều lần? Dương Ương vươn hai tay nâng cốc trà trên bàn, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp theo rất tuỳ ý hỏi:"Có phải cô đi làm ở tòa nhà Dung Phong?" tay nàng rất nhỏ, cảm giác giống như một bàn tay không chịu nỗi sức nặng của cái cốc mới quyết định dùng hai tay cầm lấy.

"Cô cũng làm ở đó ?" Tôi thoáng kinh ngạc mở miệng hỏi. .

Nàng cười gật gật đầu: "Khác tầng, khác công ty, nhưng tôi đã nhiều lần thấy cô ở nhà ăn dưới lầu...gần nhất hình như là lúc cô đọc một quyển sách?"

"... Uh." Tôi cảm thấy thật không thể tin được, "Vậy sao tôi chưa bao giờ thấy qua cô?" Trên bàn ăn tìm được người có tiếng nói chung ngoại trừ Tả Y Y thật là một chuyện cao hứng, nhưng cô nàng tên Dương Ương này quả thật tôi chưa nhìn thấy qua, thật sự một chút ấn tượng đều không có.

Dương Ương buông cái cốc trong tay xuống, cười nói: "Tôi cũng mới vừa được điều tới công tác không lâu."

Tôi vừa định nói tiếp, thì tên mũi ưng đối diện lại đột nhiên cao giọng kêu lên:" Y Y, Dương Ương quen biết người tình của ngươi, cứ như vợ chồng son ném chúng ta qua một bên mà nói chuyện yêu đương, còn không mau bảo vệ đoạt lại người tình đi". Hắn vừa nói xong mọi người liền cười không ngừng, còn tôi không nói gì chỉ nâng khoé miệng, phối hợp ha ha nở nụ cười vài tiếng. Theo bản năng quay qua, Tả Y Y ngồi bên phải tôi cũng hơi mỉm cười, nàng không nói gì, chỉ nhìn tôi liếc mắt một cái, gắp một miếng thịt cua bỏ vào chén tôi. Cua là hải sản tôi yêu thích nhất, Tả Y Y đương nhiên biết rõ điểm này, vì thế tôi liền cầm đũa gắp thịt cua cho vào miệng. Còn chưa kịp nuốt, chung quanh lại truyền đến một trận ồn ào, nhưng tôi cũng không để ý nhiều, lấp đầy bụng mới là việc quan trọng nhất.

Bữa cơm này ăn thật ngon, may mắn tôi nghe lời đi theo Tả Y Y, nếu không bỏ lỡ bữa tiệc lớn thế này tôi sẽ hối hận chết mất. Sau khi tính tiền, mọi người đề nghị đi quán bar chơi, tôi cho tới bây giờ đều là loại người lấy nước chanh thay rượu cho nên hiển nhiên không muốn đi theo, vì thế lặng lẽ kéo tay áo Tả Y Y. Nhưng Tả Y Y lại tiến đến bên tai tôi, nhẹ giọng nói:"Tụi mình cùng đi đi, đến đó cậu không uống rượu là được." Tất nhiên tôi chỉ có thể thở dài một hơi, ngoan ngoãn theo sát sau nàng, theo mọi người đi tới quán bar.

May mắn, quán bar chúng tôi đến không có nhiều người lắm, không có nhạc electronic ồn ào, coi như cũng hợp khẩu vị của tôi. Tìm một cái bàn ngồi xuống, mấy chàng trai bắt đầu cụng ly rượu, Tả Y Y và một cô bạn tán gẫu rất sôi nổi, còn tôi vẫn theo quy củ ngồi bên cạnh nàng bưng nước chanh uống từng chút từng chút.

"Cô rất thích uống nước chanh?" Dương Ương kéo ghế ngồi đến gần tôi, hỏi.

Tôi nhún vai, cười đáp: "Tôi không thích uống rượu." Cho nên chỉ có thể lấy nước chanh thay rượu . .

"Tôi cũng vậy." Dương Ương quơ quơ ly nước trong tay, rồi lại chuyển đề tài, "Gần đây lúc ăn cơm trưa, cô xem sách gì vậy?"

Vừa định trả lời, thì khúc nhạc Saskatchewan du dương vang lên, Tả Y Y vốn đang lo nói chuyện với bạn học, phút chốc lại ôm eo của tôi, thì thầm bên tai:"Tụi mình ra khiêu vũ đi."

"Tụi mình ra khiêu vũ đi."

A? Không đợi tôi phản ứng, vừa mới "A" một tiếng, đối phương đã mạnh mẽ kéo tôi khỏi chỗ ngồi, nắm tay tôi tiến đến sàn nhảy nơi có không ít người đang khiêu vũ.

Ngọn đèn trong quán bar rất mờ, nếu không phải ngẫu nhiên có một hai ánh đèn rọi đến trên mặt Tả Y Y, tôi thật không có khả năng thấy rõ nàng đang mỉm cười nhìn chằm chằm tôi. Dưới giai điệu Saskatchewan, mấy đôi tình nhân xung quanh chúng tôi dán thân mình vào nhau nhẹ nhàng chuyển động. Âm thanh ánh sáng vô cùng hoà hợp làm cho Tả Y Y trở nên quyến rũ không tả nỗi. Tôi đem câu chuyện đang nói dở với Dương Ương ném ra sau đầu, nhịn không được dựa vào người, ôm sát eo nàng, đối phương cũng sát lại gần, giơ hai tay vòng lên cổ tôi. Đại khái bởi vì vừa uống rượu, cơ thể Tả Y Y thật ấm, ôm nàng giống như ôm một cái lò sưởi. Căn bản là không có để ý đến cái gì gọi là vũ đạo, chúng tôi chỉ chăm chú dán thân thể cả hai vào nhau. Đột nhiên nhớ tới trong nhật ký, câu nói của Hoa Tiện Lạc về vấn đề khiêu vũ - trên thế giới có loại vũ đạo làm người ta rất có cảm xúc, là phương pháp biểu đạt tình cảm - hiện tại với tôi và Tả Y Y mà nói, khiêu vũ chẳng qua là phương thức làm đối phương thêm gần sát mà thôi.

Cảm nhận được mùi nước hoa của cô gái trong lòng ngực quẩn quanh bao lấy tôi, thả lỏng cơ thể gác cằm lên vai nàng, tôi nhẹ giọng nói:" May mắn tớ đi theo cậu ra ngoài, bữa tiệc hải sản vừa rồi tớ ăn rất vui vẻ."

Tả Y Y cười nói: "Cậu quả nhiên là một người thích ăn hàng không hơn không kém." Hơi thở của nàng ấm áp phà vào cổ tôi, nhưng mùi rượu trộn lẫn trong đó làm cho tôi không khỏi nhíu mày.

"Đừng uống nhiều rượu quá." Không nhịn được tôi liền nói ra khỏi miệng.

Nàng miễn cưỡng dựa vào tôi, không cho là đúng mà đáp: "Chỉ uống có một chút." Trong giọng nói lộ ra ý cười. Tôi bất đắc dĩ thở dài, ôm Tả Y Y, tay bất giác nhẹ nhàng vuốt hông của nàng, chợt nhớ ra một chuyện, vì thế không nhịn được khẽ cười nói:"Hai đứa con gái tụi mình cùng nhau khiêu vũ ở đây, có phải hay không rất làm càn?" Nhớ lại buổi tối Tả Y Y và Becky ôm nhau khiêu vũ, lúc đó tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được quan hệ của mình và Y Y có thể tiến triển nhanh chóng như vậy.

Người trong lòng cũng cười nói:" vậy cứ chờ cho bảo an đuổi tụi mình ra ngoài, từ giờ đến đó, tớ muốn ôm cậu tận tình khiêu vũ."

"Làm sao bây giờ?" tôi ra vẻ lo lắng nói:"Bạn học của cậu hiện giờ đã tuyệt đối xác định cậu là hoa đã có chủ, hơn nữa chủ còn là một cô gái..."

"Tớ không phải đã sớm nói cho bọn họ biết sao, cậu - Nhạc Phạm là người tình của tớ". Tả Y Y ra vẻ không sao, cười nói, rồi lập tức bổ sung " Bọn họ chỉ là bạn học của tớ, nếu không chấp nhận thì tuyệt giao cũng được, dù sao tớ không nghĩ mình vì phải theo ý bọn họ mà đeo mặt nạ qua ngày, nghẹn khuất cuộc sống của chính mình."

Mặt nạ, lại là mặt nạ. Nếu bản nhật kí kia là nói thật, tư tưởng sống của Hoa Tiện Lạc đại khái là rất giống Tả Y Y . Nghĩ đến đây, không hiểu sao cảm giác phiền muộn lại lén lút từ đáy lòng chui ra...

"Y Y" tôi nhịn không được mở miệng nói, "Vừa rồi ở nhà, thiếu chút nữa tớ đã đem chuyện tụi mình nói cho cha biết ."

Tả Y Y không trả lời, nhưng tôi thực rõ ràng cảm thấy người trong lòng bất chợt cứng đờ -- gần đây mỗi lần nhắc tới cha mẹ tôi thì nàng đều như vậy. .

"Một ngày nào đó phải nói cho bọn họ biết thôi." Tôi thở dài, "Tớ cũng không muốn... Đeo mặt nạ đối mặt với người nhà."

"Ừ " Tả Y Y sâu kín lên tiếng, hơn nữa còn chân thành nói, "Nếu tớ là đàn ông, đêm nay liền khiến cho cậu ăn cơm trước kẻng, ngày mai lập tức tới nhà cậu cầu hôn, ngày mốt để cho cậu mang thai theo tớ đi về điện phủ."

Tôi bất đắc dĩ cong khóe miệng, chế nhạo nói: "Năng lực sinh sản của cậu thật đúng là nguy hiểm" , dừng một chút, tôi nhẹ giọng hỏi nàng:" Y Y, mẹ của cậu bây giờ...vẫn còn một mình?" Tôi nhớ rõ trước khi tốt nghiệp trung học, cha mẹ Tả Y Y đã ly hôn..

"Nhiều năm qua rồi, bà cũng sớm đã thành thói quen." Tả Y Y gật gật đầu, cằm như là lơ đãng lướt trên bả vai của tôi, "Mẹ của tớ bây giờ rất vui vẻ, thỉnh thoảng cùng vài sư cô đi ra ngoài dạo phố, có khi thì tham gia hoạt động du lịch của khu vực....Tớ cảm thấy so với trước đây, cả ngày cùng người đàn ông kia cãi nhau, thì hiện tại mẹ sống tốt hơn rất nhiều." Người đàn ông mà Tả Y Y nói ra chính là cha của nàng.

Ôm chặt cô gái trong lòng, tôi nhẹ nói:"Không thì trước cuối tuần tớ với cậu về thăm dì đi, tớ cũng đã nhiều năm chưa gặp lại dì."

"Ôi, có gì mà vội vã như vậy chứ" Tả Y Y cười cười," Cậu phải đem sính lễ tới mới có thể tiến đến cửa nhà tớ đó nha".

"Không đúng " tôi lắc đầu phản bác, "Tớ phải đi gặp mẹ vợ, thuận tiện nhìn xem nhà cậu có bao nhiêu của hồi môn, để tính coi đến lúc đó cần phái bao nhiêu người đến khiêng."

Tả Y Y lại cười khẽ một tiếng, nàng không thèm nhắc lại, đột nhiên nghiêng mặt dùng môi mân mê vành tai của tôi. Tâm bất chợt run lên, tuy nói đèn ở đây lờ mờ, nhưng đứng trước bàn dân thiên hạ làm ra hành động thân mật như vậy, tôi thật sự còn chưa thích ứng. Biết rõ Tả Y Y một khi cảm xúc nóng lên sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, quả nhiên, ấm áp từ vành tai từng chút chậm rãi kéo đến khoé miệng, trước khi nàng hôn lên môi, tôi nhỏ giọng nói:"Động tác nguy hiểm này để về nhà rồi thực hiện đi". Đối với tôi mà nói, cùng Tả Y Y khiêu vũ thân mật trước nhiều người như vậy đã gần như là cực hạn...

"... Không có ai chú ý đâu". Nàng hạ giọng, chạm trán chúng tôi vào nhau, ngón tay phải đang cố ý vuốt ve vành tai của tôi.

Ngọn đèn quá mờ, lại ôm sát nhau, tôi không thấy rõ mặt Tả Y Y, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ nhưng rõ ràng của nàng. Tôi cảm thấy Tả Y Y lúc này làm cho tôi rất xúc động, trên người nàng tựa hồ có hơi thở mê người dụ hoặc tôi làm chuyện quá phận. Cho nên, cái gọi là cực hạn kia vì khinh địch mà bị đánh phá. Tôi bị ma xui quỷ khiến thế nào lại chủ động hôn môi của nàng, tiếp theo nhịn không được dùng răng nhẹ cắn hai bờ môi mềm kia. Lưỡi Tả Y Y bắt đầu dò xét lại đây, tôi thật cẩn thận tiếp được, sau đó nín thở cùng đối phương triền miên. Giai điệu Saskatchewan bên tai gần như tan biến, toàn bộ quán bar tựa hồ chỉ còn lại tôi cùng Tả Y Y đang làm càn đòi lấy tình yêu của nhau. Sau một lúc lâu, hô hấp trở nên khó khăn, chúng tôi mới thả lỏng rời ra, Tả Y Y vừa thở nặng nhọc vừa thì thầm:" Phạm....tớ ướt."

Lời nói thẳng ra này làm mặt của tôi nháy mắt nóng lên, thoáng chốc không biết nên đáp lại cái gì, vì vậy dời tầm mắt qua chỗ khác, lại nhìn đến một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm chúng tôi bên này, là Dương Ương. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, Dương Ương mau chóng cúi đầu, có điểm thất thố, vội uống ngay một hơi nước.

Bị nàng thấy được rồi sao?

Cũng không chờ tôi suy nghĩ tiếp, một người ngồi phía sau Dương Ương cách đó không xa thu hút toàn bộ lực chú ý của tôi. Đó là một người đàn ông đeo kính gọng đen, hắn ngồi một mình trong góc, dựa vào lưng ghế, trên bàn trống không, ngay cả một ly nước lọc cũng không có. Hắn còn thỉnh thoảng nhìn xung quanh, một bộ dáng vẻ như là đến quán bar chỉ để ngắm cảnh ngắm người.

Tôi rất nhanh liền ở trong đầu tra được tên của người đàn ông này -- Mạnh... Nhất Loan?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro