Mở màn
Tôi là Anh Ninh 25 tuổi một con bánh bèo chính hiệu, là tác giả của nhiều bộ truyện giả tưởng. Nhưng điều tôi không thể ngờ tôi lại xuyên vào chính bộ truyện mình đang sáng tác dở. Nội dung của truyện đó xoay quanh một vương quốc đó tôi tưởng tượng ra. Băng tuyết quanh năm, nhưng cũng phải nói thật, tôi xui hết cứu. Đang viết dở bộ truyện đột nhiên điện bị đứt gây mất điện, không biết lúc đó có thế lực nào đó khiến tôi tự xử lý và bị điện giật bay tới nơi quỷ quái này. Không biết tôi còn sống hay đã chết nữa. Quay lại thực tại, tôi lại xuyên không làm nhân vật phản diện tới nay đã được một tháng. Tạo hình cũng đẹp đấy, nhưng tôi là con gái mà sao lại xuyên vào một vương gia thế này.
Cuộc sống thật bất công mà, hôm nay là ngày tôi thành thân với quận chúa nước bên (Tui không thích con gái đâu ToT). Tôi phải làm sao đây, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cơ thể này khuôn mặt này khá là bảnh trai. Tại sao người ta xuyên không lại là công chúa thành nữ chính hạnh phúc bên nam chính, còn tôi lại xuyên không làm con trai lại còn phải cưới một người con gái nữa.
Vào đêm tân hôn, tôi dở khăn che mặt của nàng ấy ra và khá sửng sốt tại sao lại có nhân vật xinh đẹp đến vậy. Nước da nàng ấy trắng tuyết, mắt xanh và tóc trắng, thật sự rất xinh đẹp (nhưng tui vẫn là xinh nhất:))). "nàng thật xinh" tôi lỡ buột miệng, nàng ấy liền đáp: "Thanh Ca chàng nói vậy thiếp rất vui". Tôi liền không nhớ tên nàng ta vì trong nguyên tác tôi đã miêu tả nàng rất qua loa không để tên. "Nàng tên gì?" tôi thật sự không biết tại sao bản thân lại hỏi một câu hỏi ngốc tới vậy. Nàng có vẻ ngạc nhiên nàng đáp: "Ta là Hà Kiều Anh, Hoành Thanh Ca chàng đã quên ta rồi sao". Tôi cố nhớ xem có kí ức nào của chính chủ hay không, nhưng chẳng tài nào nhớ nổi nàng ta. Tôi ngại ngùng nói: "Ta xin lỗi có lẽ ta đã quên cô là ai".
Trong ánh mắt nàng hiện lên rõ vẻ thật vọng, nàng nói: "Thanh Ca, chàng không nhớ cũng chẳng sao, cũng muộn rồi chúng ta ngủ thôi". Nàng cởi bỏ xiêm y và tiến về chiếc giường tân hôn.
"Ngủ gì ta chưa muốn ngủ c-cô ngủ trước đi" sau đó tôi liền vội vã chạy sang phòng khác ngủ. Mặc dù thân xác là nam nhân nhưng tôi vẫn là một cô gái kia mà sao có thể ngủ với một cô gái khác được.
Cứ vậy đêm tân hôn trôi qua, ngày tiếp theo tôi phải thượng triều đến lúc bãi triều về tới Hoành Phủ nàng đã ở ngoài đón tiếp. Đột nhiên tôi lại có cảm giác quen thuộc có lẽ đây là cảm xúc của thân thể này. Hiện tại tôi lại chưa muốn trở về thực tại, nơi đây cũng khá tốt đấy chứ tôi muốn tìm hiểu về nơi này rồi trở về chắc cũng chưa muộn. Nàng thấy tôi đứng đờ 1 lúc liền lên tiếng "Vương gia, chàng sao vậy mau vào phủ thôi". Bước vào phủ, một dàn các mĩ nữ đứng một dàn trong đó có một nữ nhân có cảm giác khá thân thuộc, thân thể này cũng đã phát tín hiệu như "yêu" vậy ấy. Rốt cuộc thân thể này yêu bao nhiêu người, có lẽ hắn là trapboy chính hiệu. Ờ ha, suýt quên hắn là trapboy đó chính tôi tạo ra:)). Không biết có thể tạo nên kết cục khác không nhỉ.
Đã thêm ba tháng trôi qua, theo ước tính thì khoảng thời gian này nhân vật chính sẽ xuất hiện. Hôm nay, tôi cùng Kiều Anh đến một nơi "buôn bán nô lệ". Ở tại vương quốc này, việc buôn bán nô lẹ xảy ra rất thản nhiên, những nô lệ sẽ được giao dịch bằng "tinh lực", người mua có thể mua về làm người hầu kẻ hạ. Xuất thân của những người này đa số là những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị gia tộc bỏ rơi do có dấu vết của "tai tinh". Nhân vật tôi xuyên qua hiện tại cũng là một đứa trẻ mang dấu ấn tai tinh nhưng được mẫu thân che chắn và trở thành vương gia.
Tới nơi này, tôi gặp được hai đứa nhóc một nam một nữ, Kiều Anh rất hài lòng về hai đứa nhóc này, muốn đưa chúng về phủ giúp việc. Nhưng tôi biết hai đứa nhóc này là nhân vật chính, nên tôi chọn nam chính là Đoàn Doãn. Thử xem nhận nuôi đứa trẻ này thì tôi sẽ không phải vì nữ chính mê hoặc mà chết. Người ta có câu phòng cháy hơn chữa cháy, tôi hiện tại không thể lường trước được. Nhưng Kiều Anh lại ưng đứa nhóc tên Uyển Ý đó. Bởi nơi đây hai nhóc này là người có tố chất nhất. Nàng muốn nhận nuôi nhóc ta làm tỳ nữ. Tôi đã ngăn nàng lại để tránh kết quả xấu nhất có thể xảy đến. Tôi mong rằng tôi có thể sống thêm vài tập nữa, xuyên không vào một thân thể bảnh zai như này mà đoản mệnh thì tiếc lắm ToT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro