Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhật ký nuôi dưỡng Tiểu Kỳ 2.

"Anh Nghị mời đoàn phim ăn đồ nướng" trợ lý Tào Tào sắp xếp mấy đồng nghiệp nam lắp ráp giá nướng, những người còn lại thì lên xe vận chuyển để mang xuống vài thùng trái cây, rau củ và thịt. Đoàn phim cũng đã lâu không tổ chức tụ tập, khiến các đồng nghiệp nữ cũng không chịu ngồi yên. Không chỉ giúp rửa sạch rau củ quả tươi, mà Trần Ý Hàm và Vương Hạc Nhuận – những cô gái có tay nghề nấu nướng khá còn hào hứng xắn tay áo, cầm dao thái thịt, chỉ một đường cắt là có ngay những miếng thịt heo và bò vuông vắn, đều tăm tắp.

"Anh Nghị đâu rồi?" hôm nay chỉ thấy anh ấy mời khách, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu. Tăng Thuấn Hy nhìn quanh một lúc, định nhắn tin hỏi nhưng rồi lại nhớ ra tin nhắn gửi đi chắc chắn phải đến tối anh Nghị mới đọc hết một lượt. Thế là cậu ta từ bỏ ý định. Nhưng con người của Tăng Thuấn Hy là vậy, chỉ cần anh trai mình không ở trong tầm mắt một lát là cậu ta cảm thấy bồn chồn không yên. Trong đoàn phim, cậu ta thường xuyên dán mắt vào anh ấy đến mức suýt khoan ra một cái lỗ.

Không do dự, cậu ta lập tức gọi điện: "Anh Nghị, anh đi đâu thế? Sao không thấy anh vậy?"

"Anh đi đón người."

"Anh đón ai thế? Sao không để Tào Tào đi, hoặc để em lái xe đưa người ta đến?" Trong lòng Tăng Thuấn Hy hơi giật mình, cảm thấy khó chịu, là thần thánh phương nào mà kiêu căng thế, lại còn bắt anh mình đích thân đi đón?

"Em trai, đừng sốt ruột. Anh còn khoảng nửa tiếng nữa là về đến nơi rồi. Đây là người nhà anh, anh muốn tự mình đi đón" Thành Nghị nhận ra cậu em có vẻ không vui, bèn vô thức nói nhanh hơn.

"Thế được rồi, anh lái xe cẩn thận, nhớ an toàn nhé. Lần sau ra ngoài nhớ gọi em, em lái xe đưa anh đi" Tăng Thuấn Hy cẩn thận dặn dò.

Thành Nghị vốn định mạnh mẽ từ chối, nhưng sau một giây cân nhắc, lời nói ra lại biến thành:
"được, lần sau nhất định sẽ gọi em."

Không biết từ bao giờ, mỗi tối khi trở về căn phòng thuê ở Hoành Điếm và đọc tin nhắn một lượt, Thành Nghị luôn thấy một dòng tin nhắn từ Tăng Thuấn Hy: "anh Nghị, về đến nhà chưa?" anh sẽ quen thuộc đáp lại một chữ "ừm" hoặc "OK". Chỉ vài giây sau, một sticker chó con vui vẻ lại xuất hiện trong khung chat của hai người.

Nếu Tăng Thuấn Hy nhắn vào lúc hai, ba giờ sáng, Thành Nghị sẽ bổ sung thêm một câu: "muộn rồi đấy, nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải làm việc."

Hoàn thành xong chuỗi thao tác này, anh đặt báo thức đơn giản, kéo chăn trùm kín đầu, nghiêng người tắt đèn đi ngủ.

Tuy cậu em đôi khi hơi nghịch ngợm, nhưng đúng là một người rất tốt bụng. Trước đây, anh luôn quen với việc chăm sóc người khác, nhưng lần đầu tiên được người khác quan tâm, cảm giác này cũng thật đặc biệt.

Điện thoại vừa ngắt, Tăng Thuấn Hy liền chen vào bên bếp nướng, ra hiệu cho mọi người nhường một chỗ, sau đó tự tay chọn vài xiên rau củ và thịt đã được cắt sẵn. Cậu ta còn xắn tay áo lên tận khuỷu tay rồi bắt đầu nướng.

Tiêu Thuận Nghiêu đang tất bật cho thêm than vào bếp nướng, bỗng nhiên một làn khói đặc cuộn lên, xộc thẳng vào mặt hai người, khiến họ ho sặc sụa.

Phết một lớp dầu, nướng một lúc, rắc một lớp bột thì là và ớt bột, tiếp tục nướng, rồi phết thêm một lớp dầu nữa, nướng tiếp, sau đó rắc thêm muối và gia vị, cuối cùng rắc thêm chút hành lá thơm nức mũi. Món xiên nướng thơm phức, bóng bẩy, màu sắc hấp dẫn đã hoàn thành.

Lúc này, có hai người phụ nữ đang đứng cạnh đó. Một người trông có vẻ lớn tuổi hơn, người còn lại gần tầm tuổi Thành Nghị, cả hai đều có vẻ ngoài giản dị.

"Mọi người, để tôi giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi, còn đây là em gái tôi - Phó Thi Mạn. Hôm nay mẹ và em gái tôi có thời gian rảnh đến thăm tôi vài ngày, còn mang theo món cơm rang do chính tay mẹ tôi làm. Hy vọng mọi người có thể thưởng thức" Thành Nghị vừa giới thiệu vừa mở nắp nồi cơm rang.

Ngay lập tức, một làn hương thơm ngào ngạt bốc lên. Cơm rang được xào cùng thịt băm, các loại gia vị phong phú, hạt cơm tơi mềm nhưng vẫn giòn bên ngoài, những miếng rau củ đầy màu sắc trang trí trên bề mặt, khiến món ăn trông vô cùng hấp dẫn.

Thấy vậy, Tăng Thuấn Hy liếc mắt ra hiệu cho Thành Nghị. Anh ngay lập tức hiểu ý, thì thầm với mẹ vài câu, rồi tự nhiên đi về phía cậu ta.

"Anh Nghị, hôm nay em muốn mượn hoa dâng Phật" Tăng Thuấn Hy cười hì hì, đưa cho anh vài xiên nướng vàng ươm. Hai người bắt đầu trò chuyện.

Chưa đợi Thành Nghị ngồi xuống, Tăng Thuấn Hy đã nhanh chóng rót trà, bày thêm vài phần xiên nướng lên bàn.

"Bác gái, em gái, mời hai người ngồi" Cậu ta khách sáo mời mẹ và em gái Thành Nghị.

Vừa dứt lời, Tăng Thuấn Hy chột dạ nhìn sang bên cạnh. Gương mặt Thành Nghị cứng đờ, lạnh như băng, rõ ràng không muốn để ý đến cậu nữa.

Mẹ Thành Nghị lại không để ý đến biểu cảm con trai, mà vui vẻ mỉm cười rạng rỡ: "cháu là Tăng Thuấn Hy đúng không? Trong điện thoại, Kỳ Kỳ hay nhắc đến cháu nhất đấy. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan."

Tăng Thuấn Hy nắm chặt tay, kích động đến mức muốn chạy lên đỉnh núi hét lên một tiếng dài.

Không chịu nổi nữa, Thành Nghị nhẹ nhàng giẫm lên chân cậu ta dưới gầm bàn, nhắc nhở cậu bớt làm trò.

Vài ngày sau, mẹ và em gái Thành Nghị sắp về Hồ Nam. Tăng Thuấn Hy nhất quyết đòi tự mình lái xe đưa họ ra sân bay. Thành Nghị đã hứa với cậu từ trước, không thể thất hứa, mà mẹ anh cũng không thể từ chối sự nhiệt tình này.

"Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện" mẹ Thành Nghị vui vẻ trao đổi số điện thoại với Tăng Thuấn Hy.

Sau khi tiễn gia đình anh đi, trên xe chỉ còn lại hai người. Không ai lên tiếng, nhưng không khí lại như biển cả trước cơn bão.

"Tôi nghĩ giữa chúng ta có một số chuyện cần giải quyết" Thành Nghị cố gắng kiềm chế cảm xúc, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi chưa suy nghĩ thấu đáo. Cho tôi chút thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro