
CHAP 4 : "Bọn họ .... Thực sự hẹn hò rồi"
CHAP 4 : "Bọn họ .... Thực sự hẹn hò rồi"
Ngu Thư Hân vừa đóng cửa lại đã bị người đem kéo vào lòng, toàn thân bị Triệu Tiểu Đường ôm vào lòng "Chị về rồi". Ngu Thư Hân cố gắng bình tĩnh trở lại, không phải chỉ ôm một cái thôi sao, lấy lại cảm xúc Ngu Thư Hân vỗ vỗ tay Triệu Tiểu Đường, dường như muốn an ủi "Được rồi, ôm một cái là được rồi, bây giờ muộn rồi về phòng ngủ đi Tiểu Đường". Bộ dáng như muốn kêu Triệu Tiểu Đường về phòng nhưng thật ra Ngu Thư Hân lại không bình tĩnh như vậy, cô quyến luyến cái ôm này, quyến luyến độ ấm trên người Triệu Tiểu Đường.
Triệu Tiểu Đường vẫn chưa thỏa mãn, hai người vừa mới xác định quan hệ, mới ôm một cái mà đã muốn đuổi mình đi là thế nào?. Cánh tay Triệu Tiểu Đường hơi dùng lực trực tiếp bế Ngu Thư Hân lên. Phía sau chính là giường.
Giường của Ngu Thư Hân mềm mại giống như đám mây, sức nặng của hai người đè xuống, giường liền bị lún sâu xuống
"Này" Ngu Thư Hân nhỏ giọng kêu lên.
Ngu Thư Hân không cảm thấy Triệu Tiểu Đường sẽ làm ra cái gì, chủ yếu là vừa mới yêu đương, ôm một chút đã đủ khiến tâm tình xao động, cái này chưa gì đã lăn giường. Lực tay của Triệu Tiểu Đường rất lớn Ngu Thư Hân giãy dụa không ra.
"Ôm một cái, chỉ một cái thôi" âm thanh của Triệu Tiểu Đường giống như đang làm nũng, nhu nhu mềm mềm, lại hết sức vô hại, làm Ngu Thư Hân muốn hung hăng quay lại mà xoa mặt Triệu Tiểu Đường. Ý nghĩ này vừa xuất hiện làm Ngu Thư Hân toàn thân cứng đờ "Này, Tiểu Đường" Ngu Thư Hân không sợ thái độ ương ngạnh của Triệu Tiểu Đường thế nhưng Triệu Tiểu Đường ôn nhu thế này Ngu Thư Hân thật sự chống đỡ không nổi.
"Năm phút nữa thôi nhé" Ngu Thư Hân thỏa hiệp, nhỏ nhẹ nói. Triệu Tiểu Đường đang ôm Ngu Thư Hân chần chừ hồi lâu mới lên tiếng "được". Triệu Tiểu Đường xoay người Ngu Thư Hân lại đối diện với mình, hai người nằm nghiêng thân, mặt đối mặt nhìn nhau, khoảng cách gần đến thế, tầm mắt như nhìn thấy cả lông mi của đối phương, bỗng nhiên Ngu Thư Hân rũ mắt, hai tai hồng hồng, nhu thuận như một nàng dâu nhỏ mới gả về nhà chồng. Cánh tay Triệu Tiểu Đường hơi siết lại, khoảng cách giữa hai người lại kéo gần hơn, gần đến mức chỉ cần động một chút là có thể chạm tới đôi môi kia. Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm vào môi Ngu Thư Hân nuốt nước bọt gọi kẽ "Bảo bối" môi chạm môi tim như ngừng đập. Làm sao cũng hôn không đủ, ôm không đủ, chỉ hận không thể đem đối phương khảm vào trong xương tủy. Hô hấp của Triệu Tiểu Đường có phần dồn dập, Ngu Thư Hân khẽ đẩy Triệu Tiểu Đường mắt không dám nhìn thẳng. "Cho em ôm một chút thôi bảo bối, ôm một chút là sẽ ổn, một chút thôi bảo bối".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro