NHẬT KÝ MỘT TEENGIRL: NGƯỜI YÊU TÓC VÀNG tiep(2)
Điểm làm tôi đau: luôn tự dối mình, sống không dứt khoát, luôn có những hành động trái với những gì mình muốn làm.
Anh bước vào đời em…nhẹ như gió…mỏng manh như nắng…rồi để lại cho em cay đắng ngút ngàn…
------------------------------------
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay em quyết định sẽ cho thằng nhóc phiền phức ấy một bài học anh ạ. Nó không để em được yên một giây một phút nào hết! Chẳng biết đứa nào rảnh rỗi cho thằng nhóc ấy số điện thoại của em mà suốt ngày từ sáng đến chiều nó cứ nhắn tin cho em. Những tin nhắn rất vô vị. Haizz…
Thôi tạm quên chuyện vớ vẩn này đi, em sẽ trở lại với câu chuyện của chúng mình nhé! ^^
“ Hiện tại thì tôi không thể đủ khả năng để diễn tả cái thảm cảnh đang hiện hữu trước mặt mình. Nói một cách khát quát nhất thì mọi chuyện đều ở mức kinh dị. Hai anh em họ đang…thay tôi lau nền nhà đầy dầu ăn bằng cách nằm trườn trên đó. Ông tóc vàng nằm ngửa, con nhỏ nằm sấp đè lên. Chai dầu ăn thì nằm lăn lóc bên cạnh. Cái chảo – hung khí vừa làm biến dạng khuôn mặt của gã thanh niên thì được vinh dự “đặt” ngay đầu ông tóc vàng.
- Trời ạ! Nhóc con! Có bị sao không??? – tôi hốt hoảng gác cây dẻ lau nhà vào góc tường rồi chạy lại đỡ con bé lên. Nhìn nó có vẻ là đang đau…
- Huhu…- tất nhiên, sau một hồi bị shock tinh thần do cú ngã …định mệnh, nhóc Nghi khóc ầm lên.
Tôi vốn ghét nghe con nít khóc. Nhưng nhìn nó bỗng thấy tội tội. Dù sao vẫn là trẻ con, ngã như thế chắc sẽ đau lắm. Tôi bế nó dậy rồi đặt lên ghế. Gã thanh niên cũng nhanh chóng chạy lại đỡ tên tóc vàng ngồi dậy. Nhóc Nghi thì tôi không trách, nhưng ông anh của nó lớn xác thế kia mà cũng còn làm mấy cái trò ngô nghê này, bị ngã là đáng đời!!!
- Này nhóc! Nín đi nào! Nhóc đau chỗ nào nói chị nghe! Ngoan! Nín đi! Xương xương! – câu này là tôi học được từ bé Tun con bác Sáu khi nghe nó…dỗ búp bê.
Con nhỏ không nói gì, nhưng ngưng khóc hẳn. Nó ngẩng mặt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Tôi nói gì sai đâu???
- Sao thế??? Đau ở chỗ nào thì nói chị, chị lấy thuốc xoa lên chứ để lâu là đau hơn đấy! – tôi cố dọa nó, mặc dù biết lời dọa nạt này không có tính hiệu quả cao.
- Ứ thèm chị thương! – nhỏ ta ngơ ngẩn một lúc rồi ngúng nguẩy bỏ lên lầu.
- Ơ…
- Kệ con bé! Nó ngã hoài à! Không biết đau là gì đâu! – gã thanh niên giải thích khi thấy vẻ mặt ngố xịt của tôi.
Hix. Con gái gì mà nghịch hơn cả tôi. Hồi bằng tuổi nó tôi cũng phá lắm nhưng không đến mức như thế này. Đang tính quay trở lại bếp dọn dẹp bãi chiến trường do hai anh em biến thái gây ra, tôi giật mình khi nhìn thấy từ trên đầu của tên tóc vàng (hắn đang ngồi ở ghế sô fa và xoa xoa cánh tay) lấp ló một màu đỏ trông rất giống máu!
- Á! Cô làm gì thế??? – Phước Nguyên hét dựng lên khi thấy tôi đang túm đầu tóc của anh ta (nói túm cũng không đúng lắm, chỉ là tôi đang …vén tóc mái của anh ta lên để xem xét thôi!)
- Ngồi yên! – tôi quát lại.
- Anh Tú! Anh lôi cô ta ra xa đi! – hắn ta cứ giảy nảy như giun.
- Ơ hơ..uh...để anh ! – gã thanh niên sau một hồi ngơ ngác liền vội vã gật đầu, xăn tay áo tiến lại phía tôi.
- Cái thứ không lớn nỗi ! Đầu anh bị chảy máu rồi nè ! La cho to vào ! – tôi bực mình đánh mạnh vào vai tên tóc vàng ( hành động này là do thói quen +_+, lúc nào bực mình mấy đứa bạn thân khi thấy tụi nó làm chuyện ngu ngốc thì tôi lại đánh vào vai chúng như thế !)
Hắn ta cùng gã thanh niên tên Tú giật bắn mình trước cú đánh vừa rồi của tôi. Nhất là tên tóc vàng. Hắn nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ. Đàn ông con trai gì mà chỉ mới bị đánh nhẹ đã phản ứng kịch liệt. Bó tay. Bó toàn tập.
...........................................
- Anh nên cảm ơn tôi vì tôi băng cái đầu anh hơi bị đẹp đấy ! – tôi đắc chí cười khì khì.
- Em lên lầu đây !
Tên tóc vàng không thèm để ý đến lời nói của tôi rồi lạnh lùng đứng dậy bỏ lên phòng. Một kẻ vô phép tắt ! Mất công Thục Nguyên này đã băng bó cho hắn. Bực mình ! Bức xúc ! Ack !!!!
- Cô chưa bị nó xử là may mắn lắm rồi đấy ! Từ trước đến nay chưa có nhỏ nào dám túm tóc nó và đánh nó như cô đâu ! Thật là... – gã thanh niên nhìn tôi nói nhạt rồi đứng dậy bỏ đi.
Xử tôi à ??? Đâu có dễ ! Người hắn ta như cọng cỏ, tôi thổi là bay. Nhưng đột nhiên tôi chột dạ khi nhớ lại hồi bữa ở siêu thị, tôi mạnh như thế nhưng cũng phải chịu thua trước sự khống chế của hắn. Hix, nói cách nào đi chăng nữa thì con trai vẫn mạnh hơn con gái cho dù tên tóc vàng có ốm tong ốm teo như cây sậy. Buồn ghê !!!
..........................................................
Chúng tôi – tức là tôi, tên tóc vàng, nhóc Nghi và gã thanh niên đang ngồi trên bàn ăn. Bữa trưa được dọn ra lúc...1h chiều. Tất cả là do hai anh em họ quậy phá quá nên làm mất thời gian của tôi. Mà tính tôi khi đã bực mình thì nấu ăn không được ngon...
- Ôi da ! Chị đi mua ở nhà hàng nào thế ??? Ngon đấy ! – con bé vừa cắm cúi ăn vừa nói, chắc tại nó quậy quá nên đói, thấy cái gì ăn được cũng kêu ngon.
- Cô mua hồi nào thế ??? Tôi ở đây từ sáng đến giờ có thấy cô rời khỏi nhà đâu ??? – gã thanh niên cũng ra vẻ thắc mắc.
- Tôi có điên đâu mà đi mua ngoài . Tôi nấu cả đó ! Muốn ăn thì ăn, không ăn thì nhịn ! Đừng có nhiều lời ! – tôi bực mình.
- Hở ???
Xem kìa ! Họ đang nhìn tôi bằng một sự nghi ngờ tuyệt đối. Mấy kẻ này bị sao vậy nhỉ ??? Nấu ăn có khó khăn gì đâu mà làm như kì tích không bằng. Vô lý ! Hết sức vô lý ! Tức quá tôi chạy vào bếp vác nguyên cái thùng rác ra.
- Này ! Cô làm gì vậy hả ??? – lão Tú kinh hãi nhìn tôi.
- Nhìn đi ! Trong này là rác của đống nguyên liệu mà tôi làm ra bữa trưa này đó ! Thích thì đối chiếu. Bực cả mình !
Và họ lại nhìn tôi. Okie ! Không tin chứ gì ??? Không tin thì khỏi ăn!
- Á! Cô đang làm trò gì thế??? – họ hốt hoảng khi thấy tôi bê lần lượt những dĩa thức ăn trên bàn vào bếp.
- Tôi nói tôi nấu mấy người không tin. Nếu sợ tôi mua ngoài mất vệ sinh thì đừng ăn là tốt nhất!!!
- Không được làm thế!
- Vậy bây giờ ăn hay hỏi?
- Ăn…
Họ ngay lập tức cúi đầu xuống ăn mệt nghỉ. Tôi đã bảo là tôi không dễ bị bắt nạt rồi mà. Phải cho mấy người một bài học để biết thế nào là bản lĩnh của Thục Nguyên siêu nhân!
………………………………….
Kết thúc bữa trưa, sau khi dọn dẹp xong tôi chạy ra ghế sô fa rồi thả mình lên đó. Thực sự là rất mệt! Tôi cảm giác như mình vừa bị đi lao động khổ sai. Tay chân mỏi ra rời, tinh thần lại không được thoải mái. Mong ngày hôm nay nhanh chóng trôi qua…
Đang ngủ ngon, đột nhiên tôi có cảm giác nhột nhột. Hé mắt nhìn thì thấy nhóc Nghi đang ngồi cười sằng sặc trước mặt mình…”
……………………………..
Con nhỏ nghịch quá anh ạ. Hix, sau vụ đó em tởn tới già, không dám ngủ trưa trên ghế sô fa nhà anh nữa. Nhóc Nghi cứ hễ một chút là lại bày trò…Haizzz…Nhưng kể ra có nó thì em luôn có chuyện để cười…nó đi rồi…em đau lòng lắm anh ạ. Đến bây giờ vẫn còn đau…
Ngày…tháng…năm…
Anh ơi! Hình như hôm qua em xử thằng nhóc đó hơi nặng tay thì phải. Em thấy mặt nó buồn thiu sau khi nghe những lời em nói. Hix! Thật lòng em không muốn làm tổn thương nó đâu…nhưng mà…tại nó cứ muốn em phải chấp nhận cái thứ tình cảm nửa vời mà nó dành cho em. Em yêu anh và em cũng đau khổ vì anh nhiều lắm rồi. Em không đủ can đảm để mở lòng ra với bất kì một ai nữa...
“
- Làm gì thế nhóc??? – tôi giật mình ngồi phắt dậy, gì chứ con nhỏ này “nguy hiểm” lắm, không được chủ quan với nó.
- Hi hi! Không có gì! Em ngắm chị ngủ thôi ạ! Chị ngủ nhìn xinh lắm í! – và con nhỏ lại cười khúc khích.
- Thiệt a??? – tôi híp mắt sung sướng, người ta bảo con nít thường không bao giờ nói dối.
- Vâng! – nó càng cười to hơn rồi đứng dậy chạy lên lầu, vừa chạy vừa cười.
Tôi nhìn theo mà lòng thấy mát như vừa được …uống nước đá! Trong vô vàn những điểm khiến tôi ghét nó cũng có điểm làm tôi mến nhóc em này ( người ta nói con gái yêu bằng tai quả không sai!)
Đang hí hửng với lời khen có cánh của Phước Nghi, đột nhiên tôi khựng lại khi con nhỏ đứng trên cầu thang ngoái đầu nhìn xuống và nói lớn:
- Chị ơi! Em có để sẵn gương cho chị soi luôn đó! Trên bàn í! Hihi
Và tôi linh cảm mình đang gặp vấn đề…
Để xem…Tôi cầm chiếc gương hình tròn trên bàn lên, đặt trước mặt mình rồi nhìn vào…
1 giây…
2 giây…
3 giây…
Không thể tin được…
Á…………..
Cùng thời điểm đó:
- Nghi! Em lấy hộp trang điểm của anh đi đâu rồi??? – tiếng tên tóc vàng oang oang.
Gì thế này chứ??? Khuôn mặt tôi hầu như biến dạng dưới lớp trang điểm quái dị do con nhỏ quỷ sứ ấy gây ra. Ôi không!!! Nhìn tôi bây giờ thì ngay cả chú hề còn có thể tự hào là…đẹp hơn tôi! Con nhóc đó dám kẻ mắt Thục Nguyên này xếch ngược lên, môi trét một lớp son dày cộm, hai bên má thì giống như hai trái cà chua chín, nó còn “tốt bụng” tặng tôi một hàm ria chia chỉa trên miệng. Á!!! Sao tôi có thể ngủ say đến mức để con nhóc hành hạ dung nhan của mình một cách tồi tệ như thế này chứ??? Điên mất thôi! Điên mất thôi!!!
- Hi hi! Chị thấy em trang điểm đẹp hông??? Quá đẹp là đằng khác! Haha!!!
- Không thể chịu đựng được nữa!!! Con nhỏ quậy phá kia!!! Đứng lại!!!
Sự chịu đựng của tôi đã đến giới hạn. Mặc kệ nó là chủ nhà, mặc kệ nó là con nít, mặc kệ tôi đang làm ô sin, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải túm lấy con nhỏ này và quết cho nó vài cái vào mông để chừa cái thói đi chọc phá người khác. Không suy nghĩ chần chừ, tôi hét ầm lên và chạy theo Phước Nghi, con nhóc có vẻ thích thú và đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên chạy rất nhanh, vừa chạy vừa cười sằng sặc. Mà cái nhà này rộng quá, tôi chạy từ tầng một lên tầng hai, từ tầng hai lên tầng ba, từ tầng ba lên tầng bốn…cứ thế tôi cắm đầu cắm cổ chạy như vận động viên maraton. Nhưng sự thật là tôi lại chạy chậm hơn con nhóc bé tí đó!!! Tức quá! Tức quá!!!
- Mệt chưa chị??? Haha!!!
- Đứng lại…hờ..hờ….đứng lại…. – tôi cố sức vớt vát chút hơi cuối cùng mặc dù hai chân đã mỏi nhừ và gần như sắp rã ra.
Bây giờ tôi lại chạy từ tầng năm xuống dần dần cho đến tầng một. Lúc này không thể gọi là chạy nữa mà là …lết! Con nhỏ dường như cũng đã thấm mệt nên chạy chậm dần. Thời cơ đã điểm, mình phải cố gắng! Mình phải tăng tốc! Không thể để thua một con nhóc lớp 6 được!!!
Vậy là tôi gồng mình rượt theo nó xuống tới tầng một. Cầu thang nhà này cứ xoắn xoắn nhìn muốn hoa cả mắt, tôi vừa chạy vừa phải níu lấy lan can cầu thang để giảm bớt chóng mặt. Hix…Mệt quá! Mệt quá!!!
- Chị ơi! Em dưới này nè! Nhanh lên nà!!! – Phước Nghi đã đứng sẵn dưới đó và lè lưỡi trêu tôi.
- Thôi Nghi! Quậy vừa vừa thôi! – tên tóc vàng tay cầm ly nước nhìn nhỏ em quý hóa của mình khuyên bảo.
- Anh! Tránh ra! Tránh ra nhanh!!!
- Lần này thì mày chết với chị! – dốc hết sức lực, tôi bặm miệng phóng ào xuống.
Nhưng…
Có cái gì đó trơn trơn dưới chân…
RẦM!!!
Trước mắt tôi lúc này…là một bầu trời đầy sao!!!
- Anh! Anh ơi!!! – con nhóc mếu máo tiến lại phía anh nó.
Nó mếu máo là đúng thôi, vì bây giờ tên tóc vàng đang bị tôi đè ngã ra sàn, còn thần kinh thì đang trong tình trạng bất tỉnh. Các bạn có thể tượng tượng hai chúng tôi nằm lên nhau theo hình chữ thập. Hắn nằm ngang, tôi nằm dọc. Đầu tôi bị đập một phát cực mạnh xuống nền nhà…choáng! Vỏ chuối – hung thủ gây ra tai nạn này hình như vẫn dính dưới chân tôi. Cả người tôi và tên tóc vàng ướt nhèm do chai nước khoáng chỉ vừa mở nắp chưa kịp uống của hắn văng tung tóe. Thế đấy! Tôi và Phước Nguyên cứ gặp nhau là sẽ xảy ra... tai nạn thương tâm!!!”
……………………………………..
Lúc đó em tưởng chừng là người mình bị vỡ vụn luôn ấy! Đau kinh khủng! Cũng may là có anh nằm dưới đỡ dùm, không thì em cũng tiêu rồi. Con nhỏ luôn biết nghĩ ra những trò đùa …thâm hậu! =.=!
…………………………………….
Ngày…tháng…năm…
Em bắt đầu…thích thằng nhóc ấy rồi anh ạ! Anh bình tĩnh đừng ghen nhé! Thích ở đây là như chị gái thích em trai thôi, không phải là tình yêu. Em thấy nó tuy bề ngoài lông bông, ăn chơi nhưng cũng chung tình phết. Nó còn rất kiên nhẫn anh ạ. Hôm qua em nói nặng lời như vậy nhưng hôm nay nó vẫn tặng gấu bông cho em. Hihi…Em không biết đâu đấy! Trái tim em mà lung lay là do anh không chịu giữ chứ không phải do em đâu nha!
“
- Anh ơi! Đau lắm không??? Em đã bảo anh tránh ra rồi mà!!! – con nhỏ thút thít, vừa nói vừa xoa dầu cho cục u to đùng trên đầu anh nó.
- Em nghịch quá!
- Xong chưa? Đưa chai dầu đây! – tôi bực bội hối thúc, nếu đầu hắn ta sưng một cục u thì đầu tôi phải sưng tới ba bốn cục u. Vô phước cho nhà nào có đứa con gái như nhỏ này, chỉ cần nó lớn thêm vài tuổi thì sẵn sàng đặt bom trong nhà để chơi trò... bắt cướp!
- Dầu nè chị! – Phước Nghi mếu máo đưa chai dầu cho tôi.
- Thật không thể chịu đựng được!!! – tôi giật phăng chai dầu rồi nhìn hai anh em nhà họ đay nghiến. Nếu không phải vì ông anh của nó đã chịu trận thay thì con nhóc này đã no đòn với tôi. Nữ nhi kiểu gì mà con nam tính hơn cả Thục Nguyên này nữa! Quậy vô bờ bến!!!
……………………………………..
Mọi chuyện trở nên yên ổn khi con nhỏ lăn đùng ra ngủ ngon lành trên ghế sô fa. Dù gì cũng là con nít, chạy chơi mệt nghỉ rồi cũng phải buồn ngủ. Tôi cứ mong nó…ngủ mãi luôn cho đỡ phiền phức! ( hơi ác! Nhưng tại nó gây ra quá nhiều rắc rối cho tôi nên không thể tha thứ được!)
Bây giờ là 3h chiều. Tôi phải đi dọn dẹp nhà cửa. Nghĩ cũng buồn cười, ở nhà chẳng bao giờ tôi chịu cầm chổi hay máy hút bụi dọn dẹp phòng của mình, vậy mà bây giờ tôi đang phải khệ nệ lôi cái máy hút bụi to đùng đi vệ sinh nhà người ta. Hix...Đời có nhiều lúc oái oăm thật !
Để đếm xem...Nhà này có tổng cộng...20 phòng 0_o. Kiểu này chắc Thục Nguyên tôi thọ bệnh sau khi dọn dẹp xong hết đống phòng này mất. Nhà chỉ có vài người mà sao phải xây lắm phòng thế nhỉ ??? Đúng là phí phạm. Xây nhiều phòng làm gì để bây giờ hành xác tôi khổ cực thế này ??? Oa oa !!! T_T
Tôi lê cái máy hút bụi từ tầng 1...tầng 2...tầng 3...(dừng lại nghỉ lấy hơi)...tầng 4...(đã bắt đầu thấy say xẩm mặt mày)...cuối cùng cũng tới được tầng 5...
Tại tầng 5 :
Tôi dọn từ phòng số 1...sang phòng số 2...ngước nhìn lên...còn một dãy dài phía trước !!! A a a a...
Phòng số 3...
Từ hồi nãy đến giờ phòng nào tôi dọn cũng trống không, chẳng có dấu hiệu nào là có người ở trừ phòng của ông bà chủ dưới tầng 1 nên theo quán tính, tôi sẵn tay mở chốt cửa rồi tiến vào...mắt tôi lúc này đã mờ lắm rồi, mệt chết đi được !!!
- Á !!! Cô làm gì thế hả ??? Bước ra !!! – một tiếng hét vang lên làm thần kinh tôi căng ra.
- Ơ... – tôi cấm khẩu. Để xem...trước mắt tôi bây giờ là cái gì...
Sau một hồi ngơ ngác...
A...................................
- Trời ơi ! Bước ra ! Bước ra !!! – tiếng hét càng lúc càng to hơn.
Nhưng tôi không bước được. Vì bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn tê liệt. Tại vì sao ??? Tại vì sao hắn lại đang cởi trần trước mắt tôi ??? Tại vì sao...mắt tôi lại choáng váng thế này ??? Á !!!
Trước tình hình là tôi không chịu rời chân, hắn đã bay cái vèo vào phòng tắm bên cạnh rồi đóng sầm cửa lại. Hai mắt tôi vẫn mở to, miệng há hốc. Tôi giữ nguyên cái “phong độ” ấy đúng 15 phút rồi mới tỉnh hẳn người ra.
Biểu hiện đầu tiên...đỏ mặt...
Tiếp đến...tôi phóng ào ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể !
Ôi mất mặt quá đi !!! Hu hu !!! Mất mặt quá !!! Tại sao mình lại đứng ngây ra như thế cơ chứ ??? Oa oa ! T_T
- Anh ơi !!! Tôi không cố ý ! Xin lỗi !!! – tôi nói vội vài câu rồi chạy thẳng xuống tầng 1. Kiểu này thì chỉ có nước độn thổ mới mong sống được. Ôi xấu hổ quá ! Xấu hổ quá !!!
.............................................................
Hiện tại thì tôi chẳng khác một con khùng đang rửa chén. Một tay cầm miếng rửa, một tay cầm chén. Nhưng tôi không dùng miếng rửa bát để rửa chén mà dùng nó để...chà vào cổ tay mình. Các bạn biết vì sao tôi lại hành động như thế không ? Vì tâm hồn tôi bây giờ đang treo ngược cành cây !
Sao nhỉ ??? Da hắn ta đúng là quá trắng ! Mà không những trắng, còn rất hồng là đằng khác. Nhìn chẳng khác nào da của mấy cô người mẫu quảng cáo sữa tắm trên ti vi. Hix...Khuôn mặt hắn khi thấy tôi đột ngột bước vào phòng rất...đáng yêu ! Cái cách hắn phản ứng lại cũng rất cá tính ! Ôi không ! Mình đang suy nghĩ cái gì lung tung thế này ? Dẹp hết ! Quên hết ! Không thể để bản thân lung lay vì nhan sắc của tên tóc vàng này được ! Không thể !!!
- Này ! Không đau à ???
Một tiếng thì thầm bên tai khiến tôi giật bắn mình. Là tên Vũ !!! Sao lúc nào hắn ta cũng xuất hiện đúng lúc tôi cần được một mình nhỉ ??? Lăm le nhìn sang hắn, tôi phóng một ánh mắt đầy giận dữ. Nhưng khi nhìn lại mình, tôi đau lòng nhận ra cổ tay trái đã đỏ ửng lên vì bị chà xát nãy giờ.
- Đầu óc của cô bé không tập trung được ! Đáng buồn đấy ! – hắn ta chậc lưỡi.
- Mặc xác tôi ! Còn anh thì cứ như ma, thoắt ẩn thoắt hiện. Anh tính giết người ta bằng cái cách đứng đằng sau mà nói thều thào như thế hả ??? – tôi sửng cồ.
- Tôi thích thế !
Hắn ta cười mỉm rồi quay lưng bước đi, nhưng không hiểu sao lại dừng chân rồi hướng mặt về phía tôi nhìn “đắm đuối” ( sao hắn có cái nhìn “lạ” thế nhỉ???).
- Gì thế ??? – tôi ngã người ra sau phòng vệ.
- Đứng im ! – hắn ta hét dựng lên làm tôi đứng ngắt.
Bằng một thái độ cực kì nhẹ nhàng và ân cần, Vũ lấy tay quệt một đường dài lên má tôi. Hắn ta muốn giở cái trò gì thế nhỉ ??? Dám đụng chạm long thể của bổn cô nương à ??? Đâu dễ thế !
- Anh...
- Da mặt cũng đẹp đấy ! Lần sau đừng để bọt rửa chén bắn vào, nhìn xấu lắm !
Hắn ta buông một câu vừa thật vừa đùa rồi chính thức lê gót ngọc ra khỏi bếp. Cái gia đình này kì lạ thật ! Họ luôn khiến cho tôi phải shock tinh thần bằng những hành động của mình....tic tic...đỏ mặt....Oa oa !!!
Chưa kịp trấn tĩnh, tôi nổi da gà khi thấy con nhóc truyền nhân thứ mấy trăm của Vua phá hoại đang đứng trước mặt mình và le lưỡi cười. Bây giờ cứ hễ thấy nó là người tôi bũn rũn cả ra. A a a....... “
………………………………..
Em buồn ngủ rồi anh ạ. Mai em sẽ kể tiếp nhé! Suốt mấy tháng qua đêm nào em cũng mơ thấy anh…mơ thấy cái nắm tay rất nhẹ của anh…mơ thấy buổi chiều dưới nắng vàng của chúng ta…mơ thấy anh cười với em…và mơ thấy anh xa em…xa thật xa mà em không thể nào níu lại được…Mong hôm nay em không nằm mơ để sáng mai gối em không còn ướt đẫm nữa…
.............................................
Ngày…tháng…năm…
Tuần sau lớp em đi cắm trại anh à! Chắc là vui lắm đây. Nhưng em phải ở nhà. Dù hơi buồn nhưng em sẽ cố chịu đựng. Anh không biết bây giờ em cần anh như thế nào đâu ! Rất cần...
“ Phước Nghi vẫn đứng như thế và nhìn tôi cười toe toét. Kể cũng lạ, con nít dù có nghịch phá đến đâu nhưng ta vẫn không thể ghét được. Vì chúng quá ngây thơ và đáng yêu, nhất là ở nụ cười và cách cười. Người lớn dù có cười khi tâm trạng đang vui thật sự thì cũng không thể tự nhiên như con trẻ, vì người lớn đã lớn, và người lớn không đủ khả năng để sống vô tư như thời còn thơ dại...
- Muốn gì nữa nhóc ? – tôi chống hông.
- Không gì cả ! – con nhỏ lắc đầu.
- Thế nhìn chị làm gì ?
- Em thích thế !
“Em thích thế!” – đây hình như là slogan của gia đình này hay sao ấy. Hồi nãy ông Tú cũng “tôi thích thế!”, bây giờ đến lượt nhóc Nghi. Còn thiếu mỗi tên tóc vàng. Hix, cứ nhắc đến hắn là tôi thấy người mình đau ê ẩm. Thú thật là từ lúc bước vào căn nhà này đến giờ chưa lúc nào tôi nhìn mặt Phước Nguyên được nhiều hơn 2 phút. Đơn giản là vì hắn ta cứ lạnh lạnh lùng lùng, người thì cứ như ma bước đi không tiếng động, tôi với hắn lại đụng độ quá nhiều phen thảm cảnh nên không thể tự nhiên khi đối diện với nhau. Nhưng nói gì thì nói, tôi cứ có cảm giác mình đã gặp tên này ở đâu rồi...
- Chị ơi ! Nước sôi tràn cả ra bếp rồi kìa !
- Hả ??? Đâu ??? Đâu ???
Tôi hốt hoảng quay người lại nhìn. Nhưng đáp lại sự kinh hãi ấy là một tràn cười giòn tan. Tôi đã bị lừa. Chính xác là thế !
- Chị dễ gạt quá ! Chơi với chị vui thật đấy !
- Vui...vui...ư ???
- Thôi em đi học đây ! Tối gặp lại chị !
Con nhỏ vẫy tay chào rồi chạy biến đi. Tối gặp ư ??? Tối tôi đã ngồi ở nhà rồi còn đâu mà gặp. May là theo hợp đồng thì chị Tươi chỉ phải làm việc từ 6h đến 18h, chứ kéo dài thêm vài tiếng nữa thì chắc lúc về tới nhà ba và mấy chú sẽ không thể nhận ra được tôi là ai mất ! Bây giờ tôi mới thấm thía được sự cực nhọc của mấy cô giúp việc nhà. Hix...
............................................
- Anh ! Cơm nước xong rồi đó ! Xuống ăn cơm ! – tôi lê xác lên tận lầu 5 chỉ để nói cái câu này.
- Tôi không đói. Cô cứ để đó, lát tôi ăn với Nghi. – hắn ta không thèm mở cửa ra nhìn tôi mà cứ đứng trong đó nói vọng.
- Thế thì tôi để đó rồi đi về nhé ! 6h rồi !
- Ok !
Hách dịch. Đúng là quá sức hách dịch. Mà cũng phải thôi, tôi là osin, còn hắn là chủ, hắn bảo gì thì phải nghe theo. Thôi bỏ qua hết để được yên ổn mà về nhà...
.............................................
Lúc tôi dắt xe ra khỏi chiếc cổng sắt cao lớn ấy cũng là thời điểm màn đêm chính thức gõ cửa nhân gian. Trời tối mịt, mấy cây đèn đường bật sáng trưng, khu vực này khá là yên tĩnh nên đường phố vắng hoe, chốc chốc chỉ nghe tiếng xào xạc của vài chiếc lá khô lướt nhẹ trên vỉa hè. Một ngày mệt mỏi đã trôi qua. Thanh thản thật...
Nhưng gì thế nhỉ ??? Trông lấp lánh như kim loại. Tôi gác chân chống xe rồi ngồi xuống nhìn chằm chằm vào đám đất nằm khuất sau hàng cây xanh tươi trước cổng nhà tên tóc vàng. Suy nghĩ một lát, tôi nhặt vật kì lạ ấy lên. Nói kì lạ là vì nó vừa giống dây chuyền, vừa giống lắc tay, lại vừa giống một sợi xích nhỏ. Nhưng trông rất đẹp. Nhìn nó long lanh, óng ánh rực sáng cả một góc không gian. Tôi cầm vật kì lạ ấy đưa lên cao rồi chăm chú nhìn. Đây là bạch kim hay nhôm nhỉ ??? Chắc là đồ giả thôi. Số tôi không hên như thế đâu.
Bỗng dưng mắt tôi nhíu lại. Một thứ ánh sáng nào đó vừa xẹt qua khiến tôi phải nhắm tịt do phản xạ. Nhìn quanh không thấy có chiếc xe hơi hay xe máy nào, vậy thì ánh sáng đó phát ra từ đâu ??? Lạ thật !
“Đêm trôi qua bình yên
Ngày mai biết sẽ bình yên…”
Tiếng nhạc chuông réo rắt lôi tôi về với thực tại. Loáy hoáy móc chú alo to oạch ra, tôi thở dài khi thấy màn hình hiện lên dòng chữ Papa.
- Alo ! Con nghe đây ạ !
- Sao giờ mà chưa về??? Đi chơi gì mà thả cửa thế???
- Dạ??? Ba nói con đi chơi a??? Hôm nay ba bắt con tới làm thay cho chị Tươi mà!
- Ơ! Thế à? Ba quên mất!!!
- Quên ???
- Thôi lo về đi nhé !
Cụp...
Ba tôi là thế đấy ! Mọi người luôn bảo rằng ba rất thương tôi, nhưng tôi thì không thấy như vậy. Ba cứ bù đầu vào công việc và chẳng bao giờ chịu quan tâm chăm sóc tôi cả. Ba luôn có cách dạy con rất khác người, nhiều khi tôi không hiểu được tại sao ba phải làm như vậy với mình nữa.Lúc sinh ra tôi đã không thấy được mặt mẹ, lớn lên nhờ sự nuôi dưỡng của 10 người đàn ông bao gồm ba, bốn bác và năm chú. Nếu xét bề ngoài thì ai cũng nói tôi là người hạnh phúc vì được sống cùng toàn người đẹp và giàu ! Đúng là mấy chú bác tôi người nào cũng phong độ đẹp trai, lại thành đạt trong nghề nghiệp nhưng thực sự đôi khi tôi thấy rất cô đơn. Dù sao mình cũng là con gái, nhiều lúc có những tâm sự khá tế nhị không biết chia sẻ cùng ai. Đó cũng là lý do vì sao tôi lại giống một thằng con trai như thế này...Vì có được tiếp xúc với người phụ nữ nào đâu mà có được sự mềm mại đoan trang của con gái. Hix...Càng nghĩ càng buồn...
Gió thổi một hơi khá mạnh luồng qua cổ, tôi nhanh chóng đứng dậy, thả cái vật kì lạ vừa mới nhặt được vào trong túi quần rồi phóng lên xe đạp đi. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà và nhảy ù lên chiếc giường thân yêu của mình. Cả ngày nay mệt mỏi lắm rồi...
..................................................
- Chú bảy ! Chú làm gì với cái lap của cháu thế này ??? – tôi hét toáng lên khi thấy con PC thân yêu đã chính thức im lìm trước mặt mình.
- Hú hù ! – chú bảy từ phòng bên cạnh chạy sang, miệng cười tươi – Hồi chiều chú chỉ mượn làm một vài thứ linh tinh thôi à !
- Linh tinh ư ??? Nó nát tinh rồi nè ! Bắt đền chú đấy !!!
- Chú có biết đâu ! Lỡ nó hư sẵn rồi sao ? Thôi ngủ cho rồi, mai đem đi bảo hành ! Đơn giản !
Tôi lác mắt khi thấy chú nhún vai trở về phòng. Lý nào lại thế ??? Làm hỏng của người ta mà vẫn thản nhiên như không. Chắc tôi chết mất thôi ! Không thể sống nổi với những con người vô tâm như thế này được !!!
Nói chắc các bạn không tin, nhưng cái người mà tôi vừa kêu bằng chú ấy bằng tuổi tôi đấy ! Lại học cùng lớp với tôi nữa. Khỏi nói thì mọi người cũng hiểu là mức độ rắc rối sẽ như thế nào. Chú cũng được gọi là hotboy, cũng được con gái bám theo như ruồi, cũng thay người yêu như thay áo, nói chung là chú tôi có đầy đủ các đặc điểm của một công tử đẹp, giàu, ăn chơi không bờ bến. Nhưng may mắn là chú luôn biết dừng ở đâu trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Hix...Ít kẻ ăn chơi khôn ngoan như chú bảy nhà tôi lắm ! Đó cũng là điểm duy nhất ở chú khiến tôi nể phục, còn lại thì...í ẹ !
Dẹp con laptop sang một góc giường, tôi lăn ra ngủ. Trước khi nhắm mắt lại, tôi dừng ánh nhìn trước sợi dây kì lạ vừa nhặt được lúc nãy. Trông nó hay hay ! Tôi tự nghĩ mình sẽ dùng sợi dây này để làm gì ? Có thể là đeo tay cũng nên. Chắc sẽ cá tính hơn đống vòng vèo bằng nhựa của tôi. Hihi...
................................................
12h đêm
“ Maya! Maya!...”
Đó là tiếng nói cứ vang vọng bên tai tôi. Trở người sang một bên, tôi cố gắng đưa mình vào lại giấc ngủ…
“Maya…Maya…hỡi linh hồn thay thế…hay mau cùng ta về lại Pirota…”
Mọi thứ xung quanh tôi đột nhiên bừng sáng. Những thứ hào quang chói chang làm mắt tôi khó chịu. Có lẽ mình đang mơ…Nhưng….
Tất cả sẽ chỉ là giấc mơ nếu như tôi không nhìn thấy sợi dây kì lạ để trên bàn gần giường ngủ phát sáng như màu lửa. Thế này là thế nào??? Mình đang mơ ư??? Nhưng…nhưng...
Và trước mắt tôi lúc này…
Là một bóng người ẩn hiện trong vòng ánh sáng ma thuật ấy…
Con người ấy có mái tóc dài uốn xoăn, mặc thứ áo quần rất kì lạ…Đặc biệt, cô ta có đôi mắt màu nâu – cùng màu mắt với tôi, và đeo một sợi dây chuyền trên đầu…Tại sao???Tại sao nó lại giống với sợi dây mà tôi nhặt được thế này???
Á……………….."
…………………………………………..
Câu chuyện sẽ đi theo một hướng của riêng em…Rồi sau này anh sẽ hiểu vì sao em làm như vậy! Như lúc đầu tiên em đã nói: Một sự bắt đầu là của đôi ta, nhưng kết thúc là của riêng em! Riêng em mơ ước và riêng em mong chờ…
-----------------
Ngày…tháng…năm…
Thời gian hình như đang trôi nhanh ạnh ạ. Em sợ lắm. Chưa bao giờ em thấy mình hốt hoảng như thế này. Thời gian nuốt dần em…nuốt dần những nuối tiếc cuối cùng…anh ơi…cầm tay em…
“ Cả căn phòng sáng bừng lên. Tôi thấy người mình bắt đầu phát ra những thứ cảm xúc gọi là kinh hãi. Đến bây giờ thì tôi chắc chắn là mình không mơ. Đây là sự thật. Một sự thật ngoài sức tưởng tượng, nó khiến tôi phải bất động trong suốt những phút đầu tiên.
- Maya! Đi thôi! Đi thôi…- những lời thúc giục cứ vang lên rồi ngân xa mãi.
- Bà là ai??? Bà bắt tôi đi đâu???- tôi hốt hoảng lùi lại phía thành giường, níu lấy chiếc chăn bông và ôm chặt nó.
- Maya ! Thời điểm để nhà ngươi thực hiện sứ mệnh đã điểm. Hãy cùng ta về lại Pirota, giành lại những gì đáng ra phải có của dòng họ Ema ! – rõ ràng bà ta không mở miệng nhưng tiếng nói lại phát ra từ phía người phụ nữ đó. Điều này càng khiến tôi toát mồ hôi hơn.
- Bà nói năng linh tinh gì thế ??? Tôi không hiểu ! – tôi thu mình lại, co ro giữa đống chăn gối lộn xộn, hai mắt cứ căng ra nhìn, tay chân run bắn cả lên.
- Rồi nhà ngươi sẽ hiểu ra tất cả...Đi thôi...Hỡi linh hồn thay thế...
Mọi thứ tắt ngúm đi. Tôi không biết sau đó mình như thế nào nữa. Chỉ thấy có một luồng ánh sáng cực mạnh bùng lên rồi cuốn tôi đi. Rất nhanh...rất nhanh...
........................................
Pirota – xứ sở của hoa Pila...
Choàng mắt tỉnh dậy, tôi ngơ ngác khi thấy mình đang ngồi giữa một cái bục rất rộng bằng sắt, có lót tấm thảm nhung dày em ái. Xung quanh là rất đông người, họ đang nhìn tôi và mỉm cười. Ngước lên trời cao, mặt trời tròn vo tỏa ra những vầng hào quang chói lóa. Lúc nãy là nửa đêm, sao bây giờ lại nắng ? Và tôi nhìn lại mình. Cái quái gì thế này ??? Trước khi đi ngủ tôi mặc bộ piyama hình con cá sấu mà, còn cái đống áo quần lằng nhằng thùng thình trên người tôi là gì đây ??? Trông giống giống trang phục của thời phong kiến, nhưng nhìn kĩ thì có nhiều điểm rất khác, vừa như là váy, vừa như là quần. Chuyện gì đang xảy ra ??? Trên tay tôi còn đeo một chiếc nhẫn bằng chất liệu trong suốt và đính một bông hoa màu trắng tinh. Loài hoa này nhìn đẹp đến mê hồn, nhưng tôi chưa gặp lần nào. Tiếng hò reo càng lúc càng to, tôi đưa đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn xung quanh. Những con người kì lạ trong những bộ trang phục kì lạ đang chăm chú nhìn ngắm tôi. Một trong số đó còn chạy lại quỳ dưới chân tôi, kính cẩn nói những câu mà tôi chẳng tài nào hiểu nỗi :
- Chúng con đã mong chờ sự xuất hiện của hoàng hậu từ lâu. Hôm nay thần Pila đã ban hoàng hậu xuống xứ sở Pirota để đem lại vận mệnh mới cho chúng con. Thật sự cảm mến người – hoàng hậu Maya !!! Xin người nhận bó hoa Pila do chính tay nhân dân Pirota kính tặng !
- Ơ ! Hoa à ??? Cám ... ơn ! – tôi như một con rô bốt vừa gật đầu vừa nhận lấy bó hoa có hình dáng giống với bông hoa được đính trên chiếc nhẫn mà tôi đang đeo.
- Hoan hô ! Hoan hô !!!
Và cứ thế họ cười tươi tung hô. Nhưng tôi không hiểu được họ muốn nói cái gì ? Maya ư ??? Cái tên này nghe rất quen...Để xem...A ! Đó chẳng phải là cái tên mà người đàn bà kì lạ đã gọi tôi khi bà ta đột ngột xuất hiện trong lúc tôi đang ngủ sao ??? Hix, càng nhìn càng sợ. Cái gì xảy ra thế này ???
Đang loay hoay không biết làm cách nào để đứng dậy vì bộ quần áo đang mặc trên người quá thùng tình, tôi giật bắn mình khi đám đông phía dưới tản ra hai bên nhường đường cho một ai đó tiến vào. Sao giống truyện cổ tích vậy nhỉ ??? Mình nằm mơ hơi bị nặng rồi, phải tỉnh thôi ! Phải tỉnh thôi ! Tôi cố gắng vỗ mạnh vào mặt mình để chấm dứt cơn mơ chết tiệt. Bây giờ Thục Nguyên này mới biết cảm xúc khi nằm mơ cũng thật đến ghê người. Nhưng đánh đau cả má vẫn không thấy có điều gì xảy ra, thay vào đó là tất cả những người có mặt ở dưới đồng loạt quỳ xuống và...van lạy tôi.
- Hoàng hậu Pila muôn vàn kính yêu ! Xin người nguôi cơn tức giận ! Nếu chúng con có làm điều gì sai phạm mong người tha thứ cho ! Người đừng tự làm đau mình để cả thần dân Pirota phải chịu lời nguyền của thần Pila !!!
Tôi nuốt nước bọt ừng ực. Càng lúc mọi thứ càng vượt ra ngoài sức kiểm soát của tôi. Hình như đây...không phải là mơ !
Đầu óc quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi không để ý rằng có người đang đứng bên cạnh mình. Những ánh mắt phía dưới kia đang nhìn tôi một cách đầy cầu khẩn. Thái độ của họ chẳng khác gì tôi là nữ thần. Mà mình là người của thế kỉ 21, làm sao lại có mặt trong cái thời đại kì quặc này được. Vô lý ! Vô lý ! Không thể nào ! Làm ơn đừng bắt tôi mơ giấc mơ kinh khủng này thêm một phút một giây nào nữa ! Sợ lắm rồi !!!
- Hoàng hậu của ta. Hãy cùng ta về chính điện ! Tất cả thần dân đang chờ đợi sự xuất hiện của nàng ! Đi thôi nào... – một người thanh niên trẻ măng, tóc dài bao la màu vàng kim, ăn mặc thứ áo quần kì dị (tôi cũng không biết tả thế nào nữa) mỉm cười nhìn tôi, khuôn mặt rất nam tính với làn da trắng bóc ( sao quen quá !) và gọi tôi là « hoàng hậu » (kinh khủng quá !). Nhưng vẻ đẹp rất quý tộc của hắn khiến tôi phải khựng lại vài giây.
- Cái gì ??? Chính điện nào ??? Tôi...
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị nhấc bổng lên như người ta nhấc củi. Bế ư ??? Tôi có què quặt gì đâu mà phải bế tôi chứ ??? Cái con người này, thả tôi xuống !!!
Nhưng mọi chuyện dường như đang lôi tôi vào thế bị động. Hắn ta cứ thế bế tôi và bước như bay xuống dưới mặc cho tôi vùng vẫy dữ dội. Những tiếng hò reo lại cất lên ồn ào cả một không gian. Tôi như Alice lọt vào xứ sở thần tiên, nhưng tôi không thích làm công chúa ! Tôi không thích làm một con búp bê xinh đẹp cứ ngồi chờ đợi hoàng tử đến đón mình ! A a a...
Hắn đặt tôi vào một cỗ xe bằng gỗ được chạm trỗ công phu rồi nhảy lên ngồi kế bên cạnh. Người hầu cận gì đó phía trước mặt quất mấy nhát roi vào mông con ngựa màu trắng và cỗ xe lăn bánh. Cứ như trong thần thoại....
Đáng lẽ tôi sẽ nhảy dựng lên đòi xuống nếu như những gì xung quanh không đẹp đến mức khiến tôi phải lặng mình nhìn ngắm. Một khung cảnh như trong những bức tranh thiên đường mà tôi từng được xem. Những hàng cây màu xanh non nối từng hàng dài tạo thành một dải xanh tăm tắp, những thảm hoa màu trắng muốt chạy dọc con đường, e lệ núp dưới mấy con suối trong veo. Mặt trời xuyên qua tán cây rậm, kết hợp với màu xanh mỹ lệ tạo nên những vòng tròn ánh sáng xinh tươi và quyến rũ. Hàng hà quả núi bao quanh với những đám mây lướt nhẹ trên đầu. Mấy chú nai cùng những con thỏ trắng nhảy thoăn thoắt hai bên vệ cỏ đầy tinh nghịch. Và điều khiến tôi thích thú nhất là những giọt nước long lanh đọng trên mỗi đầu lá non, dường như chúng sẽ mãi treo mình trên đó chứ không chịu rơi xuống. Cả một không gian toàn lá và hoa, cả một không gian toàn là ngọc nước. Chúng rạng ngời hơn dưới sự tô điểm của ánh mặt trời. Ôi không ! Sao lại có một sự kết hợp tuyệt vời thế này cơ chứ ???
Cứ thế tôi say mê ngắm nhìn mọi thứ, ngắm nhìn một không gian trong mơ, hoàn hảo đến mức khó tin. Mỉm cười thật tươi, tôi lấy tay hứng nhẹ một giọt sương đọng trên chiếc lá non mà mình vừa lướt qua. Thích thật !!!
- Vì sao tóc nàng lại ngắn ???
Câu hỏi của người thanh niên kì lạ bên cạnh khiến tôi giật mình. Bằng đôi mắt tròn to nhất có thể, tôi quay sang nhìn hắn. Nếu tôi là hoàng hậu thì chắc hẳn hắn là đức vua. Buồn cười quá !!!
- Thì tại tôi thích tóc ngắn cho giống tomboy !
- Tomboy là vị thần nào thế ? Ta chưa nghe tên bao giờ !
- Hả ??? Vị thần ???
- Nàng đúng là con gái của Ema ! Rất đặc biệt !
Con gái của Ema ??? Gì kì vậy ??? Ema là ông nào đây ??? Tôi là con của ba tôi mà ! Hắn ta nói năng linh tinh quá. Bực mình ! Không thèm nói chuyện nữa !
.......................................................
Cỗ xe lớn đưa tôi tiến vào một kinh thành hoa lệ có kiến trúc « không đụng hàng ». Càng tiến vào sâu bên trong thì không gian càng mở rộng. Trước mắt tôi bây giờ là một khoảng sân rộng được trang trí rất cầu kì. Mọi người có mặt đông đúc, ai nấy đều mặc thứ áo quần kì quặc như cái lão tóc vàng dài miên man đứng bên cạnh tôi. Và họ lại nhìn tôi ! Sao mà tôi ghét bị nhìn thế này quá !!!
- Cuối cùng thì hoàng hậu cũng đến ! Lễ cưới có thể được bắt đầu rồi ! – một ông già râu tóc bạc trắng, cầm thêm cây gậy to đùng bước lại phía tôi và cúi đầu kính cẩn.
- Cưới ư ???
- Mời đức vua và hoàng hậu lên chính điện. Các quan đã có mặt đông đủ. Chúng ta không thể chậm trễ với giờ của thần linh !
- Đi nào !
Hắn ta ngang nhiên nắm tay tôi rồi kéo về phía trước. Thế là sao nhỉ ??? Mọi thứ bắt đầu rối tinh lên, bộ áo quần rộng thùng thình khiến tôi càng bức bối. Đám cưới ??? Theo như họ nói thì tôi phải làm vợ cái người này ư ??? Không thể nào ! Không thể nào !!!
Á...........................................
Những luồng ánh sáng kì lạ...
Những sự trôi dạt phiêu du...
.............................................
Tôi vùng dậy. Mồ hôi ướt đẩm áo, tóc tai bết cả lại, hai mắt tôi vẫn mở to và tim vẫn còn đập thình thịch. Mơ...Đúng rồi...Mơ....Không phải thật...May quá....
Tôi lấy lại bình tĩnh rồi bước xuống giường. Giấc mơ vừa rồi vẫn còn im đậm trong tâm trí khiến tôi cứ rợn rợn người. Bỗng sợi dây hôm qua nhặt được đập vào mắt, không chút chần chừ, tôi cầm nó lên rồi ném thẳng ra cửa sổ. Nó chính là nguyên nhân của cơn ác mộng kinh hãi này...
.....................................................................................
Trưa...
- Sao mặt cháu có vẻ tái tái thế ??? Mệt à ??? – chú ba nhìn tôi hỏi han.
- Không có gì ạ ! Chỉ là tối qua cháu nằm mơ thấy ác mộng...- tôi cắm đầu với chén cơm trước mặt, trả lời qua loa.
- Chắc hôm qua làm chuyện gì xấu nên tối mới gặp ác mộng phải không ? – chú bảy cười hô hố hỏi tôi.
- Cháu không thèm nói chuyện với chú nữa ! Lo mà đền cái PC cho cháu ! Người đâu mà phá kinh khủng !
- Chú phá gì đâu ! Nó đến thời thì hỏng thôi !
- Chú...
Tôi đến tức mà chết với ông chú trẻ con của mình. Thật là...Cô nào vô phước lấy chú tôi thì chỉ có nước khổ cả đời.
- Giám đốc ơi ! Huhu !!!
- Ơ ! Chị Tươi !!!
Cả 10 người chúng tôi đồng loạt quay lưng lại nhìn. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của chị ấy ở nhà của tên tóc vàng, giờ chỉ mới là buổi trưa thôi mà, sao chị ấy vê sớm thế nhỉ ???
- Á ! Chị bị sao thế này ???
Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy sự toe tua quá mức của chị ấy. Tóc tai thì bù xù, mặt mày lấm lem màu mực vẽ, áo quần thì xộc xệch, người chị Tươi trông có vẻ rất mệt mỏi và căng thẳng. Cái gia đình đó đã làm gì để khiến chị ấy ra nông nổi này vậy chứ ??? ”
.....................................................
Tay em bắt đầu run rồi anh ạ. Có lẽ hôm nay em không viết tiếp được…Mai vậy nhé! À ! Anh có nhớ lần đầu tiên anh nắm tay em là khi nào không ??? Đó là khi anh khóc trước mặt em đấy...
Chúc anh ngủ ngon...
Tình yêu của em....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro