Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 - 37

CHƯƠNG 31:
Ninh Mặc coi như đã được thể nghiệm tính bướng bỉnh của Quan Thước Hạ. Vừa lái xe vừa dỗ dành cô, nửa tiếng sau anh đã lái xe dừng trước cổng bệnh viện thành phố. Quan Thước Hạ vẫn lắc đầu như cũ, tỏ ý không muốn vào khám bệnh. Người ốm dễ thay đổi tính tình, còn Quan Thước Hạ chẳng những thay đổi mà còn trở nên yếu ớt hơn. Cuối cùng, Ninh Mặc đành phải chạy vào bệnh viện mua thuốc cho cô.

Thấy Ninh Mặc mở cửa xe, thuận tay đưa túi thuốc cho cô, Quan Thước Hạ quăng cho anh một ánh mắt bái phục, chẳng lẽ anh muốn cô lấy thuốc thay cơm?

"Hôm nay vốn định đưa em đi ăn hải sản nhân dịp mua xe mới. Nhưng đáng tiếc là bây giờ em chỉ có thể ăn cháo trắng!" Quan Thước Hạ nhìn anh vô tội, hò hét trong lòng: "Em cũng không muốn đâu!"

Ninh Mặc dịu dàng vuốt tóc cô: "Ngoan, về nhà anh nấu cháo cho."

Chiếc xe màu trắng của Ninh Mặc là anh dùng số tiền kiếm được sau khi về nước để mua, từ lần tiếp xúc thân mật với cột điện trong vụ tai nạn kia liền hỏng, vì thế anh đau lòng vài ngày. Chiếc xe mới này đã đặt hàng nửa tháng, chiều nay vừa mới được chuyển về. Ninh Mặc cũng đã nhịn vài ngày. Vì sao? Bạn Quan Thước Hạ từ bữa cơm ngày đó chưa từng về nhà cũng chưa từng gọi cho anh, không hề quan tâm đến anh. Ninh Mặc thật sự hoảng hốt, gọi điện cho Tôn Thư hỏi địa chỉ kí túc xá của Quan Thước Hạ rồi tự mình lái xe đến.

Tay nghề nấu ăn của Ninh Mặc được tập luyện khi ra nước ngoài. Đa số du học sinh đều ăn đồ Tây, nhà hàng Trung Quốc cũng nấu theo khẩu vị người nước ngoài. Ninh Mặc cảm thấy nó vừa giống lại vừa không giống đồ Trung Quốc. Vả lại, anh không hề xin tiền của gia đình nên khi đi du học cũng chỉ sinh viên nghèo, sao có thể ăn đồ Trung Quốc chính tông đắt chết người kia được. Chỉ khi nhàn rỗi, anh mới đi siêu thị mua đồ về nấu cùng vài người bạn, sau đó đánh chén.

Siêu nhân đi làm nhiệm vụ cũng mặc quần lót bên ngoài, nói gì đến Ninh Mặc là một động vật cao cấp, sao có thể thành công ngay từ lần đầu tiên. Tay nghề tốt của anh được tạo thành dựa trên cơn đau dạ dày và sự chịu tội về vị giác của bạn bè.

Thợ xây khéo không bột đố gột nên hồ, người phụ nữ khéo cũng khó có thể nấu cơm khi không có gạo.

Trở lại hang ổ của Quan Thước Hạ, hai người mới phát hiện là hang trống trơn, dầu ăn, muối, tương dấm còn có, thứ phòng bếp tàng trữ nhiều nhất là mì Nhất Đinh, cả một thùng. Ninh Mặc liếc Quan Thước Hạ một cái, cô chột dạ đứng cạnh bàn ăn, muốn kháng nghị nhưng lại không thể nói, mở tai, bĩu môi nghe Ninh Mặc dạy dỗ.

"Em xem, xoong nồi mới đến mức còn nguyên nhãn mác." Ninh Mặc chỉ chỉ xoong nồi đặt trên bếp, rồi nói: "Có lẽ thứ em dùng nhiều nhất là lò vi sóng. Em ăn quá nhiều thực phẩm rác rưởi nên bây giờ chất độc mới tấn công cổ họng. Về sau đừng để anh nhìn thấy em ăn mấy thứ này, gặp một lần anh ném một lần." Nói xong, Ninh Mặc vứt tất cả mì ăn liền vào thùng rác. Quan Thước Hạ khóc thầm trong lòng, chỉ có thể bi ai thay đồng bọn trong thùng rác.

-----

Diệp Lạc Thừa và Tôn Thư vừa bước vào khu chung cư Quan Thước Hạ ở thì gặp Ninh Mặc đang chuẩn bị đi siêu thị. Họ vốn muốn đến xem tình hình gần đây của Ninh Mặc nhưng vừa nghe nói Ninh Mặc chuẩn bị xuống bếp, hai người liền mặt dày mày dạn đòi ở lại ăn tối. Kết quả là, ba người đàn ông đi siêu thị.

Siêu thị vào chiều thứ sáu vắng hơi thứ bảy rất nhiều. Ninh Mặc đẩy xe, là hình tượng người đàn ông mẫu mực, theo sau anh là hai cái đuôi. Sau khi ba người xuất hiện trong siêu thị, nhân viên bán hàng thỉnh thoảng lại nhìn trộm.

Ninh Mặc đặt hai bông hoa lan tây vào xe sau đó đi vào khu bán gạo, chỉ vào nơi cách đó không xa đang bày bán thịt bò New Zealand và nói với hai đồng chí phía sau: "Hai cậu đi chọn thịt bò, tối nay chúng ta ăn cơm Tây."

"Cậu thật lười, mời hai chúng tôi mà nấu thịt bò, quá keo kiệt!" Tôn Thư bất mãn nói, miếng thịt bò bé nhỏ kia không thể thỏa mãn dạ dày của anh.

"Không phải có cả hoa lan tây sao? Cậu nên suy nghĩ cho người bệnh ở nhà, cô ấy chỉ có thể ăn cháo trắng, nhìn chúng ta ăn thịt cá, cô ấy có nuốt được không?" Ninh Mặc nói.

"Mua cho Thước Hạ một con cá đi, có thể ăn được." Diệp Lạc Thừa đề nghị.

Một bóng dáng đỏ thẫm cách đó không xa hấp dẫn ánh mắt Tôn Thư. Bóng dáng đỏ thẫm ấy chói mắt như một đóa quyên nở nộ. Tôn Thư không chắc chắn chỉ vào người đó nói: "Người kia giống như Chung Tĩnh Quân."

Nhìn theo hướng Tôn Thư chỉ, trả lời: "Đúng là cô ấy!" Diệp Lạc Thừa nhìn chăm chú một hồi rồi cho Tôn Thư một câu trả lời thuyết phục.

Ba người đi qua đó, thấy Chung Tĩnh Quân đang tập trung tinh thần chọn xì dầu.

"Thật tình cờ!" Chung Tĩnh Quân cảm thấy có ba người đứng cạnh mình, ngẩng đầu liền thấy ba người kia đang hứng thú nhìn chằm chằm chai xì dầu trong tay cô.

"Không ngờ hổ cái cũng có ngày xuống bếp." Tôn Thư nói đùa.

"Haha." Chung Tĩnh Quân cười hai tiếng, không nói câu gì.

"Hãng xì dầu này có vẻ nổi tiếng." Ninh Mặc chỉ vào chữ "Hải Thiên" trên chai, vì sao anh biết? Tác dụng của quảng cáo đó!

"Tôi quen dùng hãng này." Chung Tĩnh Quân lắc lắc chai xì dầu trong tay, cười nói: "Ông chủ lớn không phải đi làm hả?"

"Chiều nay vừa hay không có việc." Ninh Mặc trả lời.

"Tối nay Ninh Mặc làm đầu bếp, chúng tôi sẽ ăn ở nhà Thước Hạ. Cùng đi nhé?" Tôn Thư hỏi.

Không hề do dự, Chung Tĩnh Quân cười nói "Được", tiện tay bỏ chai xì dầu vào xe đẩy.

CHƯƠNG 32:
Mở cửa vào nhà, đổi giày. Mọi người cãi nhau, Chung Tĩnh Quân thoạt nhìn có vẻ không hòa hợp lắm, đã lâu không gặp nhau, dù sao cũng có chút xa lạ.

Trong nhà vẫn im ắng, ánh mắt Ninh Mặc quét một vòng, thấy ánh đèn phát ra từ trong phòng Quan Thước Hạ. Ninh Mặc rất lịch sự gõ cửa, Quan Thước Hạ đi dép lê ra mở cửa. Ai ngờ đứng sau Ninh Mặc là ba khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ. Khi Quan Thước Hạ thấy Chung Tĩnh Quân, đầu tiên là ôm cô thật chặt, niềm vui biểu lộ ra mặt. Chung Tĩnh Quân ngây ngốc chỉ vào Quan Thước Hạ, quay đầu hỏi Ninh Mặc: "Cô nàng này sao lại bị câm điếc thế này?"

"Viêm amidan, không thể nói được." Ninh Mặc dùng một câu giải thích rõ ràng sự việc.

Quan Thước Hạ vui vẻ khoa chân múa tay, nhưng Chung Tĩnh Quân đứng đối diện cô không hiểu biết ngôn ngữ tay chân. Quan Thước Hạ bất đắc dĩ đi vào phòng mình, cầm giấy bút ra, bắt đầu trò chuyện với Chung Tĩnh Quân.

Mọi người chuyển địa điểm sang phòng khách, Tôn Thư và Diệp Lạc Thừa tự nhiên ngồi trên sô pha xem ti vi, Ninh Mặc đã sớm bị đuổi vào bếp nấu ăn.

Bữa tối rất phong phú, chỉ là những món ăn không quá cầu kỳ. Hoa lan tây xào thịt, cá hấp, vịt hầm hạt dẻ, cung bảo kê đinh, xương sườn kho tàu...

Quan Thước Hạ cắn đũa ngẩn người nhìn bát cháo hoa và cá hấp của mình. Đã bao lâu rồi cô không được ăn cơm gia đình. Rất lâu về trước, cô cũng từng thích cháo, nhất là khi cho một chút đường, vừa ấm vừa ngọt, lại không ngán. Ngăn dòng nước mắt đang chực trào khỏi mắt, ngăn cổ họng phát ra âm thanh. Mọi người thấy cô nhóc kia ngồi im không hề động đũa, một lòng nghĩ là do Quan Thước Hạ hâm mô bữa tối phong phú của họ, mà cô chỉ có thể bưng cháo hoa độc ẩm.

"Thước Hạ, khi nào em hết bệnh, anh đưa em đến 'Biệt trúc nhã cư' ăn, để đầu bếp nấu riêng cho em. Ngoan, không cần để mấy món ăn của Ninh Mặc vào mắt." Tôn Thư vẻ mặt lấy lòng nhìn Quan Thước Hạ.

"Với cái dạ dày bò của cậu, nếu cậu không để nó vào mắt thì đi ăn cỏ đi!" Ninh Mặc bất động thanh sắc chuyển đĩa xương sườn sang bên Chung Tĩnh Quân.

"Người anh em, tôi biết giảm béo cũng không dễ dàng gì, nhưng đừng có mà vừa thăng chức lên đại đội trưởng là cái bụng cũng thăng theo nhé!" Diệp Lạc Thừa dùng đũa gõ Tôn Thư đang nhìn chằm chằm đĩa xương sườn.

Tôn Thư nghe xong lời này, thu mắt nhìn cái bụng bị quần áo che mất, kiên quyết đưa đũa về đĩa hoa lan tây gắp một bông đưa lên miệng chậm rãi nhai, miệng còn tranh thủ nói: "Tôi là bộ đội, bữa cơm giống nhau." Nói xong câu này, tất cả mọi người ôm bụng cười to, Tôn Thư mèo khen mèo dài đuôi: "Tôi là một kẻ dở hơi, lạc thú cuộc sống là không thể thiếu."

"Tôn Thư mà gầy đi không ít người sẽ cười, cũng bị không ít người cười." Chung Tĩnh Quân hào sảng cầm lon bia Budweiser lên, nói: "Chúc Tôn Thư sớm đứng đầu bảng chuyện cười, dzô!" Nói xong cô ngửa cổ uống hết non nửa lon bia còn lại.

"Dzô!" Diệp Lạc Thừa và Ninh Mặc cũng cầm lon bia lên.

Tôn Thư nhăn mặt, ý đồ tìm Quan Thước Hạ giải oan cho mình, ai ngờ Quan Thước Hạ lại đang uống cháo hoa ngon lành, không hề liếc anh một cái, Tôn Thư giơ lon bia lên, nhỏ giọng nói: "Dùng bia giả rượu."

Ăn xong bữa tối, mọi người lại dời trận địa đến phòng khách xem TV, uống nước. Ninh Mặc rất tự giác đứng lại dọn dẹp hiện trường, Quan Thước Hạ nhanh chân quay lại bếp giúp anh.

"Em ra đó ngồi đi, anh làm nhanh thôi." Ninh Mặc không dừng tay, tiếp tục rửa bát, nhưng chốc lát sau bóng dáng kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, không hề có ý rời đi.

Quan Thước Hạ cầm khăn lau khô những bát đĩa Ninh Mặc vừa rửa, xếp chúng ngăn nắp vào tủ tiêu độc. Hai người không ai nói gì, trong không khí có thứ gì đó lặng lẽ lan tràn. Hai bóng dáng rất hợp nhau, trong mắt người ngoài đúng là một bức tranh ấm áp.

Xe chạy đến đầu ngõ liền dừng lại. Đây là một khu nhà cũ kĩ, đèn đường tờ mờ, nhà cửa thấp bé, con ngõ rải đá không đủ để xe chạy vào. Bởi vì ngã tư khá nhỏ lại có thêm cây cối rậm rạp hai bên nên càng có vẻ chật chội.

"Tới nơi rồi, cậu về đi, nhớ bắt Thước Hạ uống nhiều nước." Đèn đường màu cam chiếu lên mặt hai người. Chung Tĩnh Quân mở cửa sau, cầm ra hai túi đồ.

"Để tôi giúp cậu cầm về." Hai chiếc túi này không hề nhẹ, huống hồ đi vào đến nhà vẫn còn một đoạn. Ninh Mặc muốn giúp đỡ nhưng bị Chung Tĩnh Quân từ chối: "Không cần, tôi có thể tự xách được."

"Cậu..." Lời nói lên đến miệng rồi lại bị Ninh Mặc nuốt lại.

"Bây giờ tôi sống rất tốt." Chung Tĩnh Quân nhìn thẳng vào mắt Ninh Mặc cao hơn mình nửa cái đầu, khóe miệng mỉm cười.

"Vậy là tốt rồi, có gì cần giúp đỡ cứ nói, nếu rảnh nhớ đến chơi thường xuyên." Ninh Mặc tao nhã cười, vỗ vỗ vai Chung Tĩnh Quân.

Chung Tĩnh Quân nhìn Ninh Mặc hồi lâu mới nói: "Ninh Mặc, con bé không phải là chén trà của cậu. Cho dù tôi không có cả thế giới nhưng tôi vẫn có người thân, tôi còn có thể chờ ông ấy ra ngoài. Thước Hạ không giống tôi, con bé không còn gì cả. Nó che giấu rất tốt, tuy trốn tránh trong mai rùa nhưng ít nhất sẽ không bị tổn thương. Nếu cậu không thể cam đoan kết quả, vậy thì cách xa nó một chút, đừng đối tốt với nó, nhất định không được đối tốt với nó, đừng cho nó một chút hi vọng nào. Thật ra con bé không hề kiên cường như vẻ bề ngoài."

Ninh Mặc nghe xong thì sững sờ tại chỗ rất lâu không lên tiếng, Chung Tĩnh Quân buông túi trong tay, vỗ vỗ cánh tay Ninh Mặc, nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước, cậu lái xe về chậm một chút."

"Được." Ninh Mặc gật đầu nói.

Nhìn theo bóng dáng Chung Tĩnh Quân một lúc, Ninh Mặc xoay người, khi anh chuẩn bị lên xe bị cô gọi lại: "Ninh Mặc, làm cho giá phòng thấp một chút, đừng tăng quá nhanh. Tôi và cô tôi muốn đổi nhà để khi ba tôi trở về có thể sống cùng."

"Được! Khi nào muốn mua, tới tìm tôi." Ninh Mặc thấy khóe mắt Chung Tĩnh Quân có ánh lệ, đó là nước mắt của một người con gái nhớ nhung và chờ đợi cha mình.

. . . . . .

Nhà họ Chung xuống dốc quá nhanh, giống như thôn nhỏ dưới núi bị đất đá cuốn trôi, ngay lập tức không còn bóng dáng. Người đứng đầu nhà họ Chung vừa nằm vào quan tài, có lẽ tro cốt còn chưa nguội, con lớn nhà họ Chung bị người ta báo án, phải đi tù. Người con thứ hai và con gái nhỏ nhà họ cũng bị kiện vì tội tham ô công quỹ, nhận hối lộ. Cả nhà họ Chung chia năm xẻ bảy, con dâu lớn nhất đem theo tài sản chạy trốn, con dâu thứ hai, cũng chính là mẹ Chung Tĩnh Quân, cơ tim tắc nghẽn, ngã xuống trong phòng khách, cũng không đứng lên nữa. Người báo án bác cả của Chung Tĩnh Quân không phải ai khác, chính là bạn trai mà cô vụng trộm yêu đương, một người hơn cô bảy tuổi, một tên nông thôn vừa tốt nghiệp đại học. Anh ta dùng thư nặc danh tố cáo, sau đó còn đưa ra một vài chứng cớ, mà chính anh ta cũng xuất hiện ở phiên tòa, làm nhân chứng. Cái anh ta nhận được là một chức vị nhỏ trong cơ quan nhà nước, hộ khẩu địa phương và mười lăm vạn tiền thưởng. Cuối cùng, người con cả nhận tất cả tội danh lên đầu mình, chỉ cầu em trai em gái có thể bị phạt ít hơn. Người con cả bị phán tử hình, con thứ hai phán mười năm tù giam, con gái út tám năm. Cô của Chung Tĩnh Quân, cũng chính là người con gái út đã mãn hạn tù, ra ngoài tìm việc quét dọn vệ sinh. Năm nay ba của Chung Tĩnh Quân cũng sẽ mãn hạn, tháng hai sẽ được ra ngoài, cả nhà sẽ được đoàn tụ đêm 30 Tết.

Đêm nay, bóng đêm rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta tâm phiền ý loạn. Ánh trăng như nước chảy, xuyên thấu qua cành lá xum xuê lẳng lặng chiếu xuống đất. Ánh trăng như tuyết, giao nhau với bóng cây loang lổ.

Xe Ninh Mặc vẫn dừng ở con ngõ nhỏ, anh giẫm lên ánh trăng như tuyết, đi trên con đường đã trải qua lễ rửa tội của năm tháng, trong lòng rối loạn.

"Ninh Mặc, con bé không phải chén trà của cậu."

"Thước Hạ không giống tôi, con bé không còn gì cả. Nó che giấu rất tốt, tuy trốn tránh trong mai rùa, nhưng ít nhất sẽ không bị thương."

"Nếu cậu không thể cam đoan kết quả, vậy thì cách xa nó một chút, đừng đối tốt với nó, nhất định không được đối tốt với nó, đừng cho nó một chút hi vọng nào. Thật ra con bé không hề kiên cường như vẻ bề ngoài."

Lời nói của Chung Tĩnh Quân giống như được bật băng cát xét, lặp đi lặp lại trong đầu Ninh Mặc.

CHƯƠNG 33:
Sóng gió này chưa qua, sóng gió khác đã đến. Amidan của Quan Thước Hạ đã đỡ khá nhiều, có thể nói thành tiếng được. Hôm nay là thứ hai, Ninh Mặc dậy sớm chuẩn bị đưa Quan Thước Hạ về trường đi học, ai ngờ gõ cửa hồi lâu mà bên trong cũng không lên tiếng. Anh xoay nắm đấm cửa, may là không khóa.

Chăn ga màu tím nhạt in hoa lá, dường như có mùi thơm phát ra từ những cây cỏ ấy. Giữa giường cộm lên một đống, chỉ có tóc Quan Thước Hạ lộ ra ngoài. Ninh Mặc đi đến đầu giường, trên tủ đầu giường là một đống sách, còn có một cốc nước, nước đã lạnh từ lâu. Quan Thước Hạ nằm cuộn người như trẻ con nằm trong bụng mẹ. Ninh Mặc kéo một góc chăn, lộ ra khuôn mặt tái nhợt không một huyết sắc của cô, môi mím chặt, có vẻ rất khổ sở. Tóc trên trán bị mồ hôi làm ướt, dính sát vào nhau.

"Em sao thế? Đau họng sao?" Ninh Mặc nhẹ giọng hỏi Quan Thước Hạ.

Quan Thước Hạ mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng đại của Ninh Mặc còn có bàn tay ấm áp của anh đang đặt trên trán cô: "Không phải. Hôm nay, em không đi học, em đã gọi cho bạn xin phép hộ." Cô mơ mơ màng màng trả lời Ninh Mặc.

"Em đang rét run đó!" Ninh Mặc muốn Quan Thước Hạ biết tình trạng của chính mình: "Chúng ta đi bệnh viện!" Nói xong anh chuẩn bị xốc chăn lên.

Quan Thước Hạ cuộn chặt chăn vào người: "Em bị đau M." Thấy Ninh Mặc tỏ vẻ không hiểu, cô bổ sung: "Đau bụng kinh, vấn đề của phụ nữ."

Không ngờ Quan Thước Hạ sẽ nói vậy, Ninh Mặc xấu hổ ngẩn người trong chốc lát, tiếp tục hỏi: "Em có thường bị đau như vậy không?"

"Có khi đau khi không. Em muốn nhờ anh hai chuyện." Quan Thước Hạ tự thấy là chuyện khó nói, ngập ngừng.

"Nói đi, chuyện gì?"

"Em muốn uống trà gừng. Anh giúp em đi siêu thị mua gừng và đường đỏ, và... giúp em mua băng vệ sinh."

Nói xong, Quan Thước Hạ thấy Ninh Mặc như nhận được thánh chỉ, vội vàng mở cửa rời đi. Cửa lớn mở rồi đóng, trong nhà cũng không có động tĩnh, Quan Thước Hạ mơ màng ngủ mất.

Siêu thị đông đúc nhộn nhịp. Ninh Mặc mua xong gừng và đường đỏ, anh lượn một vòng trong khu đồ nữ, cho đến khi hai khách nữ cầm hai gói màu xanh hài lòng rời đi, Ninh Mặc mới cố lấy dũng khí đi tới. Lần đầu tiên trước mắt công chúng, một người đàn ông như anh lại lén lén lút lút như kẻ trộm.

"Chào anh." Một nhân viên nữ mặc đồ màu lam in chữ "Siêu thị XX" xuất hiện sau Ninh Mặc. Ninh Mặc vừa cầm lên một gói băng vệ sinh màu xanh, đặt lại cũng không được mà tiếp tục cầm cũng không xong.

Anh xoay người, cười ra vẻ đạo mạo, tao nhã nói: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Cô nhân viên bị anh mê hoặc, vừa áp lực vừa kích động nói: "Là thế này, sản phẩm anh đang cầm trên tay đang được khuyến mại, mua đủ 38 đồng được tặng một hộp Durex dùng thử, mua đủ 68 đồng được tặng một hộp Durex 12 chiếc có giá trị 35 đồng."

*Durex là một nhãn hiệu bcs.

Ninh Mặc không nói gì, nhanh chóng thả gói băng vệ sinh màu xanh vào gian hàng, cầm lên một gói màu trắng, nói với nhân viên: "So ra thì có vẻ mua cái này tốt hơn." Sau đó, anh xoay người dùng tốc độ ánh sáng chạy khỏi hiện trường.

Chỉ nghe thấy cô nhân viên nói to phía sau: "Loại anh cầm trong tay mua đủ 88 đồng sẽ được tặng một hộp Kiệt sĩ bang trị giá 36 đồng!"

*Kiệt sĩ bang: cũng như Durex

Ninh Mặc đi đến quầy thu ngân. Gói băng vệ sinh rất dễ nhìn thấy, nữ thu ngân đầu tiên cũng bị dung mạo của anh hấp dẫn, sau đó thấy trên quầy đều là đồ dùng của phái nữ, không khỏi có chút chán nản, vì sao đàn ông tốt bây giờ đều là hoa đã có chủ cơ chứ?

"Chào anh, tổng cộng là 24 đồng. Anh còn cần gì không ạ?" Nữ thu ngân cố gắng nói bằng giọng cừu non dịu dàng.

"Cho tôi một bao Trung Hoa." Ninh Mặc chỉ chỉ thuốc lá phía sau cô.

"Của anh hết 64 đồng." Ninh Mặc đưa cho cô gái một tờ nhân dân tệ màu đỏ [100 NTD], nữ thu ngân thuần thục trả lại tiền rồi nói: "Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của siêu thị chúng tôi, hóa đơn từ 38 đồng trở lên đều có quà tặng. Hóa đơn của anh đã trên 58 đồng." Nói xong cô lấy ra một hộp nhỏ màu lam từ hộp bên cạnh: "Đây là quà tặng của chúng tôi." Nữ thu ngân vô cùng chân thành dùng hai tay đưa cho anh, Ninh Mặc nhận lấy.

Đúng là cuộc sống tràn ngập Condom! Chẳng lẽ nguy cơ tài chính khiến tình thú của mọi người giảm sút, số lượng tiêu thụ của nhà máy, cửa hàng không theo kịp số lượng sản phẩm sản xuất ra, khiến hàng tồn kho gia tăng, cho nên mới đẩy mạnh tiêu thụ áo mưa như vậy?

Nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Quan Thước Hạ, đương nhiên Ninh Mặc không thể mặc kệ cô mà đi làm. Xách hai túi hàng vừa mua về. Vừa vừa đến nhà, đẩy cửa phòng Quan Thước Hạ ra, đưa cho cô gói băng vệ sinh rồi anh xám xịt rời khỏi phòng đi pha trà gừng cho cô.

Khi Ninh Mặc pha xong trà gừng và bưng vào một bát lớn nóng hôi hổi, Quan Thước Hạ lại quay về tư thế nằm trẻ con, nhiêm mặt nói với anh: "Ngài Ninh à, em vẫn còn là xử nữ! Thứ anh mua về là băng vệ sinh không cánh, em cần băng vệ sinh loại có hai cánh ý!"

Ninh Mặc cái hiểu cái không gật đầu, muốn cô uống trà nhân lúc còn nóng xong, cất tiếng: "Em uống đi, nhân lúc còn nóng, anh sẽ đi mua loại khác. Còn đau không?"

"Còn. Phụ nữ sinh nở còn đau cấp lũy thừa mười hai, em như thế này mới chỉ cấp tám thôi. Bây giờ, em còn đang trong dư chấn, không quá đau." Quan Thước Hạ cau mày, ngồi dựa vào đầu giường, nhận lấy bát trà gừng màu đỏ Ninh Mặc đưa qua, nhấp một ngụm, bị vị gừng cay nồng làm nghẹn, ho khụ khụ: "Anh cho bao nhiêu gừng vậy?"

Ninh Mặc vô tội nói: "Mua ba củ, anh cho vào hai củ. Nồng quá sao?"

Con gái trong kì sinh lý đều rất xấu tính, Quan Thước Hạ đặt cái bát lên tủ đầu giường, rầu rĩ nói với anh: "Thôi, anh đi mua băng vệ sinh giúp em đi, loại có hai cánh ấy. Còn nữa, Durex của anh vẫn ở trong, nhớ cầm về." Cô chỉ chỉ phòng vệ sinh, nói với Ninh Mặc.

Ninh Mặc đi lại hai lần mới mua được "máy bay nhỏ" cho Quan Thước Hạ.

Tục ngữ nói không sai: "Đau răng không phải bệnh, nhưng khi đau như muốn đòi mạng người." Trường hợp của Quan Thước Hạ, đổi đau răng thành đau M là rất chuẩn.

Làm con gái thật khổ, cũng thật vĩ đại. Hàng tháng đều có bạn đến chơi cùng, lại phải mang thai sinh con, là xử nữ, lần đầu tiên đau hơn cả đàn ông. Nhưng làm đàn ông cũng không tốt hơn bao nhiêu, ít nhất gánh nặng trên vai họ nặng hơn phái nữ. Đôi khi, Quan Thước Hạ nghĩ, nếu thật sự có kiếp sau, có đầu thai, kiếp sau cô sẽ làm một con muỗi, ăn sảng khoái, chết cũng sảng khoái.

CHƯƠNG 34:
Khi giáo viên chủ nhiệm thông báo chiều thứ sáu các sinh viên nghỉ học, đi tham dự hội thảo, tất cả mọi người cực kỳ chán nản. Song không ngờ thầy chủ nhiệm còn thêm một câu: "Nhớ đừng đến muộn, tôi sẽ đến điểm danh. Đừng quên đánh giá hạnh kiểm của các em vẫn nằm trong tay tôi." Ý là đừng làm thầy tức giận, hãy ngoan ngoãn đến nghe hội thảo. Thầy giáo tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Đúng hai giờ chiều thứ sáu, rất nhiều người bước chân vào hội trường chuyện dùng để tổ chức hội thảo, có thể chứa cả ngàn người; bây giờ mở hội thảo, không biết có bao nhiêu người sẽ bị tra tấn chiều nay. Tất cả mọi người đều thích ngồi sau, không khí thoáng mát, ít nhất sẽ không có nước bọt tung bay của người thuyết trình. Không may cho mấy sinh viên này, khi họ chỉ có thể ngồi đầu vì đến muộn mười lăm phút, cộng với chạm mặt thầy chủ nhiệm sát thủ mặt lạnh ngoài cửa nên mất thêm mười phút nữa mới có thể vào phòng. Vừa đúng lúc, mới ngồi xuống không lâu đã đến hai rưỡi. Một người đàn ông trung niên đi ra từ tấm màn đen, với kiểu tóc nông thôn vây quanh thành thị, mấy sợi tóc thưa thớt chổng lên như đinh sắt, ý đồ khiến người nhìn có cảm giác xõa tung.

Nửa tiếng trôi qua, người trên sân khấu không hề có ý nghỉ ngơi.

Một tiếng trôi qua, người trên sân khấu không hề có ý kết thúc.

Người đứng trên sân khấu đang cảm xúc dâng trào nói lên khát vọng và tư tưởng của mình. Gần một nghìn người trong phòng đều ôm đầu đau khổ. Quên không nói, chủ đề thuyết trình là "Tình yêu rất đáng quý nhưng mạng sống còn quý hơn". Lần này, bài thuyết trình chủ yếu nhắm vào tâm lý không chịu thừa nhận yếu kém, chỉ biết chạy đến nhà cao tầng tố khổ nửa ngày, sau đó rơi tự do khiến mọi người kinh sợ.

Cuối cùng người đàn ông trung niên đầy hứa hẹn trên sân khấu cũng đi xuống, mời người nghe lên trình bày quan điểm của mình. Dĩ nhiên trường hợp như thế này, người ngồi gần không thể tránh khỏi. Ông chú đầy hứa hẹn chỉ vào một người, người đó còn không chắc chắn mà chỉ lại mình, những người bên cạnh đều ném cho người đó một ánh mắt đồng tình. Ông chú đầy hứa hẹn gật gật đầu, cầm micro nói: "Chính là cậu, chàng trai tóc ngắn mặc áo khoác trắng. Không phải nhìn người khác, chính là cậu đấy."

Chúng ta hãy quay lại một chút, nói về mái tóc của Quan Thước Hạ.

Hôm qua, Đông Đồng cô nương vừa vào kí túc liền vô cùng hưng phấn, rõ ràng là bị lên cơn, nịnh nọt chạy tới nói: "Bé út, Minh Lưu ở cổng sau giảm giá, mua đủ 200 đồng được tặng ba túi dầu gội đầu. Cậu nhìn tóc cậu xem, không khác gì lông chó trên hình quảng cáo." Quan Thước Hạ sờ sờ tóc trên đầu mình, vô tội nhìn Đông Đồng, Đông Đồng nói tiếp: "Hehe, chúng ta đi thôi, tớ muốn sửa sang đầu tóc một chút."

"Xin hỏi, 'hèn' của cậu là 'hèn' trong 'hèn mọn' à?" Quan Thước Hạ không có ý tốt hỏi.

"Cậu cười thật đáng khinh. Đi, đi thôi, cậu có biết bao lâu Minh Lưu mới giảm giá không? Phải biết quý trọng cơ hội."

Đông Đồng phát huy sức mạnh cơ tay, kéo Quan Thước Hạ chậm rãi đi trên con đường không thể quay về. Những chuyện sau đó đối với Quan Thước Hạ như một cơn ác mộng. Khi người thợ cắt tóc hỏi Quan Thước Hạ muốn cắt kiểu gì, cô trả lời: "Tùy anh, kiểu nào bình thường thôi." Có lẽ người thợ này đã coi như không nghe thấy mấy chữ sau chữ 'tùy anh'. Khi Quan Thước Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ta bắt đầu múa kéo.

Sau đó không lâu, anh ta vỗ vỗ vai đánh thức cô, và nói: "Đây là kiểu tóc tôi hài lòng nhất mấy năm nay, cô thấy thế nào?"

Một dúm lá đáng khinh trên một củ cải. Quan Thước Hạ kinh hãi, miệng thì thầm: "Đây là mình sao?"

Sau đó, dưới chỉ dẫn của Quan Thước Hạ, người thợ cắt tóc sửa kiểu tóc anh ta rất ưng ý thành kiểu tóc ngắn phổ biến của con trai. Quan Thước Hạ tự an ủi mình, vẫn còn đẹp lắm.

"Chàng trai tóc ngắn mặc áo khoác đừng do dự nữa, thời gian là vàng bạc, mau lên sân khấu đi." Giọng nói của ông chú đầy hứa hẹn phát ra qua loa, kéo lại suy nghĩ đang bay xa của Quan Thước Hạ. "Nào, các bạn hãy cho cậu ấy một tràng pháo tay!"

Quan Thước Hạ cầm micro, đứng giữa sân khấu, cảm thấy mọi ánh mắt và ánh đèn đều chiếu vào người mình.

Thanh thanh cổ họng, cô cầm micro lên bắt đầu nói.

"Cá nhân tôi cho rằng sinh mệnh còn có lần thứ hai, thứ ba, thứ tư... Chúng ta có luân hồi." Cô ngừng lại, không quên liếc ông chú đầy hứa hẹn đang sững sờ, ai bảo ông khiến tôi tức giận. Rõ ràng là con gái trăm phần trăm, ông không nhìn thấy núi đồi nhỏ trước ngực tôi sao?

"Những người nông cạn kia, sở dĩ họ chọn cách này để kết thúc cuộc sống là vì họ cảm thấy cuộc sống như ăn phân, họ chán ghét cuộc sống như vậy vì không muốn ăn phân nữa nên kết thúc cuộc sống. Tuy nhiên, như tôi đã nói, sinh mệnh có luân hồi. Sau khi luân hồi, họ sẽ tiếp tục quay lại ăn phân, nếu đã như vậy, sao phải luẩn quẩn trong lòng?" Quan Thước Hạ nói xong, dẫn tới người phía dưới vỗ tay không ngừng. Ông chú đầy hứa hẹn không khỏi trừng mắt nhìn Quan Thước Hạ nhưng cô cũng rất lễ phép trả lại ông ta một cái trừng mắt.

Xuống dưới, thanh danh Quan Thước Hạ đã được truyền xa, các cô gái bên cạnh (trừ người đã biết cô) đều gửi cho cô ánh mắt ái mộ và khâm phục.

"Bé út à, lần này cậu lại nổi tiếng rồi. Nhân lúc còn hot, mau chụp vải kiểu ảnh chân dung đem bán, sau khi tốt nghiệp có thể vào làng giải trí luôn!" Từ Đan Thanh cười rất khoa trương, quay sang nói với Quan Thước Hạ vừa ngồi xuống.

Bốn rưỡi chiều, sau hai giờ thuyết trình, buổi hội thảo rốt cuộc cũng kết thúc trong sự mong ngóng của mọi người. Duỗi người, ngáp một cái, mọi người lục tục ra khỏi hội trường.

Lâm Sùng đứng dưới tàng cây cách đo không xa, nhìn thấy mấy người Quan Thước Hạ đi tới, anh mỉm cười vẫy tay với họ.

"Anh Lâm Sùng, đã lâu không gặp." Người nói không phải Quan Thước Hạ mà là cô nương Đồng Đồng. Con nhóc này là cơ sở ngầm Lâm Sùng đặt bên người Quan Thước Hạ, hai nồi lẩu dê uyên ương là có thể mua được lòng cô.

Đã lâu không gặp, Lâm Sùng có vẻ mệt mỏi, cũng gầy không ít.

"Hai tuần trước, anh cùng thầy giáo sang Nhật tham gia nghiên cứu và hội thảo. Chuyến đi quá gấp nên không kịp nói với em." Đương nhiên những lời này của Lâm Sủng không phải nói với Đồng Đồng cô nương, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Đồng Đồng là biết. Lâm Sùng đang nói với Quan Thước Hạ.

"Ồ, không sao. Anh muốn đi ăn tối cùng em không?" Quan Thước Hạ mời khiến Lâm Sùng mừng rỡ.

Tất nhiên là Lâm Sùng đồng ý.

Bữa ăn này không có phục vụ, chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Thoải mái.

Ăn bữa tối xong, đi dạo một chút trên bờ sông nhân tạo, hai người đều im lặng, không ai mở miệng nói gì. Tối mùa đông, gió quá lớn lại lạnh thấu xương. Lâm Sùng rất galant gọi taxi đưa Quan Thước Hạ về.

Xe còn chưa dừng, Quan Thước Hạ đã thấy Ninh Mặc đến mang áo ba-đờ-xuy cho cô.

"Sao về muộn cũng không nói một tiếng cho anh? Anh gọi điện cũng không thấy nhận." Ninh Mặc trách móc.

Sau khi lục tìm trong túi, Quan Thước Hạ lấy điện thoại ra, nhìn thấy 22 cuộc gọi nhỡ: "Buổi chiều đi nghe thuyết trình để chế độ im lặng, sau đó quên không bật lại chuông."

"Đã lâu không gặp." Người nói chuyện là Lâm Sùng vừa ra khỏi taxi. Nhìn thấy Ninh Mặc đứng đây, anh hơi ngạc nhiên.

Ninh Mặc quay sang nhìn, khóe môi hơi nhếch lên lại nghiêng đầu liếc Quan Thước Hạ một cái, nhất thời liền hiểu chuyện gì xảy ra: "Đúng là đã lâu không gặp." Ninh Mặc đi qua vỗ vai Lâm Sùng, rồi quay đầu nói với Quan Thước Hạ: "Tôm nhỏ, anh quên mang chìa khóa, trời rất lạnh, mau lên mở cửa đi."

"Anh Lâm Sùng có muốn lên uống chén trà không?" Quan Thước Hạ nói với Lâm Sùng.

"Trong nhà hình như không có trà. Nếu không hai người lên trước đi, anh đi siêu thị mua." Ninh Mặc giành nói trước Lâm Sùng.

"Để lần sau đi. Anh còn có chút việc, đi trước nhé." Lâm Sùng lịch sự tạm biệt Quan Thước Hạ.

"Ừm, vậy anh đi đường cẩn thận." Quan Thước Hạ nói.

Lâm Sùng xoay người, bước đi không hề quay đầu lại.

CHƯƠNG 35:
Có hai việc khiến sinh viên Trung Quốc đau đầu nhất: thứ nhất là sắp thi, thứ hai là sắp thi nhưng chưa học bài. Khi học tiểu học thì hâm mộ học sinh trung học không bị giáo viên kiểm tra bài tập, cũng sẽ không bị giáo viên dùng hàng trăm từ mới tra tấn, cho nên học sinh tiểu học chúng tôi muốn được lên cấp hai. Lên cấp hai, chúng tôi lại phát hiện, giáo viên cấp ba rất ít khi cho bài tập về nhà, dù có cho cũng có thể không làm, sau đó chúng tôi chờ mong cấp ba. Ai ngờ vừa lên cấp ba, cha mẹ còn "giáo viên" hơn cả giáo viên, họ biến thành Đường Tăng chuyển thế, hàng ngày cứ "ong ong" bên tai.

Vì thành tích của trường, vì mơ ước đại học của cha mẹ, chúng tôi bị ép phải "vượt vũ môn", vượt qua được thì thành rồng, không qua được thì chỉ là côn trùng. Giáo viên thường kể một vài chuyện thú vị ở đại học để hấp dẫn chúng tôi, thế nên chúng tôi mơ về đại học thần thánh, một khu vườn tự do. Thế nhưng, khi lên đại học, chúng tôi mới phát hiện ra rằng muốn tự do thì phải trả giá lớn, bạn có thể nói thẳng với giáo viên, bạn muốn thi lại. Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta quá đông dân, chúng ta không thể không đối mặt với cơ chế giáo dục này.

Quan Thước Hạ đặt bốn phần ăn sáng lên bàn. Sau khi chiếm được chỗ, cô mới buông sách vở trong tay xuống rồi kéo ghế ra ngồi, bắt đầu hưởng thụ thành quả lao động sáng sớm của mình. Bình thường, phòng tự học thường vắng người nhưng tới gần kỳ thi, nếu bạn không đi sớm thì xác định là không có chỗ. Hôm nay, đến phiên Quan Thước Hạ dậy sớm mua đồ ăn sáng và chiếm chỗ. Cô phải rời giường từ bảy giờ, rửa mặt với tốc độ ánh sáng rồi xuống căn tin mua đồ ăn.

Khi cô ăn xong và chúi đầu vào sách toán cao cấp được nửa giờ, ba con sói trong phòng mới chậm rãi đi vào. Tục ngữ nói "Nước đến chân mới nhảy" chính là để chỉ mấy người thế này.

"Bé con, cậu đang làm gì vậy?" Từ Đan Thanh nhỏ nhẹ nói với Đồng Đồng đang liên tục vẫy tay.

"He he, tớ đang thử xem có phải đồng hồ của mình hỏng rồi không, ngồi đến mòn mông mà còn nửa tiếng nữa mới đến mười một giờ." Đồng Đồng bày ra vẻ mặt khóc lóc.

"Thời gian trong phòng tự học chạy chậm như rùa vậy." Mạc Lam đặt quyển sách dày trong tay xuống.

"Cậu xem, bé út của chúng ta đang học rất chăm chỉ, chúng ta đừng làm phiền nó." Từ Đan Thanh chỉ Quan Thước Hạ.

"Hứ, cậu có biết cảnh giới cao nhất của ngủ là gì không?" Đồng Đồng nói ra chân tướng: "Đừng thấy bé út vẫn đang mở mắt mà nhầm, thật ra tinh thần nó đã tiến vào trạng thái ngủ, tớ thấy quyển sách trên tay nó nửa giờ rồi chưa lật trang mới."

"Haha, đúng là một đám chậm chạp! Nếu không chúng ta đi ăn cơm trước, bổ sung thể lực rồi về tái chiến." Mạc Lam đề nghị.

"Good idea!" Hai người khác đồng ý, đánh thức Quan Thước Hạ rồi tất cả xông đến căn tin, đem theo cả sách.

-----

"Bác à, cho cháu một phần thịt kho tàu đầu sư tử, một xương sườn kho tàu, một gà hầm nấm hương." Đồng Đồng đói, giọng cũng lớn hẳn, gọi toàn thịt, cậu bạn bàn bên cạnh gửi cho cô ánh mắt kính nể, bị cô lườm lại.

Tôi đói bụng, ngay cả ăn thịt cũng phạm pháp à?

"Cậu ăn ngon vậy?" Mạc Lam nói với Đồng Đồng vừa quay về bàn ăn.

"Ha ha, tớ vẫn mong được ăn một bữa ngon như thế này nhưng kinh tế không cho phép. Học tập cần thể lực và mỡ, một cơ hội tốt như vậy, sao tớ có thể bỏ qua chứ!" Đồng Đồng vừa đặt khay cơm xuống, Từ Đan Thanh nhanh tay xuống tay ở phần thịt kho tàu đầu sư tử của cô.

Song, đổi lấy hai chữ của Đồng Đồng: "Cầm thú!"

"Đi theo Đồng Đồng sẽ có thịt ăn." Quan Thước Hạ cũng gắp một miếng xương sườn kho tàu, không quên chia sẻ cho Đồng Đồng món cá rán của mình.

"Đấy, như bé út mới gọi là nhân đạo, hiểu được câu "Có qua mới có lại"." Đồng Đồng nói những lời này với Từ Đan Thanh, ai ngờ lại đổi lấy một đống rau của Mạc Lam.

"Phải ăn nhiều rau vào, tốt cho tiêu hóa." Mạc Lam nói như vậy.

"Các cậu đều biết rau trong căn tin có sâu mà vẫn mua?" Đồng Đồng kháng nghị nhưng vẫn gắp rau cho vào miệng.

"Ha ha, ở căn tin, nếu có người nhìn thấy sâu bọ trong đồ ăn mà kêu lên, người đó chắc chắn là tân sinh viên. Chúng ta đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, cùng lắm là đứng dậy đổ đi thôi." Quan Thước Hạ gắp một miếng mướp đắng cho vào miệng, ngọt ngọt đắng đắng.

"Ăn đi, không lâu nữa có muốn cũng không được ăn đâu. Đến lúc đó, có khi đầu rút gân lại ngồi nhớ mấy món ăn có sâu bọ đấy." Mạc Lam nói, có chút không nỡ. Đúng vậy, sau khi thi xong, các cô sẽ về nhà, bắt đầu mỗi người một ngả.

Kỹ thuật biểu diễn của Đồng Đồng rất tốt, biểu cảm cũng phong phú: "Thật luyến tiếc cậu đấy, Lam Lam. He he, nếu tớ đến Nghiễm Châu, cậu phải tiếp đón tớ thật tốt đấy. Người ta vẫn nói ăn ở Nghiễm Châu, tớ là tớ quý cậu nhất đấy!"

"Được. Các cậu đều đến đi, chiêu đãi miễn phí!" Mạc Lam nói.

Từ Đan Thanh nói: "Nếu không qua Tết, bọn tớ đến Nghiễm Châu thăm cậu."

Đồng Đồng vỗ đùi "bốp" một cái tán thành: "Mấy năm nay, câu này của cậu là hợp ý tớ nhất đấy." Nói xong còn tránh thoát tay gấu của Từ Đan Thanh, gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng: "Tớ có thể đi cùng bé út. Bé út, cậu thấy sao?"

"Tớ không có vấn đề gì!" Quan Thước Hạ ngẩng đầu, gật đầu nói.

Đồng Đồng hào sảng cầm bát canh gà lên: "Chúng ta lấy canh thay rượu, chúc chúng ta đến Nghiễm Châu thuận buồm xuôi gió, cạn!"

Ba người khác cũng phối hợp bưng canh uống một ngụm.

"Cậu nhìn kìa, kia không phải là anh Lâm Sùng sao? Cô gái bên cạnh là ai thế nhỉ?" Mạc Lam tinh mắt, liếc một cái liền thấy hai người cách đó vài bàn.

Có một bài hát như thế này: Trong thôn có một cô gái tên tiểu Phương, vừa xinh đẹp lại tốt bụng, một đôi mắt to xinh đẹp, một mái tóc dày và dài....

"Xin chào, chị là Tiêu Phương, là bạn tiểu học của Lâm Sùng. Năm nay chị vừa đỗ nghiên cứu sinh của đại học S, cùng một giảng viên hướng dẫn với Lâm Sùng."

Một mỹ nhân xinh đẹp lại phóng khoáng, cùng Lâm Sùng đi đến trước mặt Quan Thước Hạ, khiến Quan Thước Hạ cũng cảm thấy chói mắt. Tiêu Phương đứng cạnh Lâm Sùng thoạt nhìn như trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

Quan Thước Hạ cũng vừa ăn xong, buông đũa xuống, nhìn thẳng vào cặp mắt to mà khôn khéo của Tiêu Phương, nói: "Vậy sao? Hai người thật có duyên. Em là Quan Thước Hạ."

"Nghe danh đã lâu." Một bàn tay sơn đen vươn ra.

Quan Thước Hạ cầm lấy bàn tay như tay ác ma kia, cô gái này rõ ràng là đang khiêu chiến với cô nhưng cô không hề tiếp nhận. Khóe mắt, khóe môi cô đều có ý cười khiến trái tim Lâm Sùng chợt run lên, mà lời nói vừa rồi của Quan Thước Hạ rơi vào tai Lâm Sùng lại rất chói tai. Lâm Sùng lẳng lặng đứng trước mặt nhìn cô.

Đêm trước kì thi, Đồng Đồng ném sách xuống dưới giường, mở laptop xem một phim AV (adult video) dài 55 phút. Từ Đan Thanh cũng buông sách xuống xem ké. Hai người xem xong, tuyên bố ngày mai sẽ trần truồng đi thi.

Kì thi diễn ra ba ngày liên tiếp. Ra khỏi cổng trường, Quan Thước Hạ liền nhìn thấy Ninh Mặc đang tựa vào chiếc GL450 của anh. Một tuần trước, cô gọi cho anh nói cô phải thi, cuối tuần chưa chắc đã về, mà không biết Ninh Mặc từ đâu biết được thời gian và địa điểm cô thi xong.

"Thi thế nào?" Ninh Mặc bước đến gần Quan Thước Hạ.

"Không vào khu Hồng Đăng [khu mại dâm] thì không sao." Quan Thước Hạ cười cười, nói tiếp: "Em muốn quay về ký túc lấy vài thứ, vừa hay anh đến cầm giúp em."

Ninh Mặc gật đầu, dương dương tự đắc mời Quan Thước Hạ lên xe, sau đó trở thành một lái xe kiêm phu khuân vác miễn phí. Vấn đề là không chỉ có đồ của Quan Thước Hạ mà còn có đồ của hai con sói đang rình mồi. Từ Đan Thanh ít nhất phải hai ngày nữa mới về nhà, Mạc Lam thì bảy giờ tối tàu sẽ xuất phát, Đồng Đồng sắp xếp hai bao sách vở và một vali quần áo đứng ở cửa cười hì hì chờ Ninh Mặc.

"Anh Ninh Mặc, em cảm thấy anh rất tốt nha, sức chịu đựng cũng tốt nữa. Bé út có thể quen biết anh đúng là phúc ba đời." Đồng Đồng ôm một thùng sách xuống tầng cùng Ninh Mặc, vừa cổ động vừa nịnh nọt.

"Cảm ơn!" Câu trả lời tiêu chuẩn và lịch sự. Ninh Mặc không nói nhiều, chăm chú nhìn cầu thang.

"Bé út và anh quen nhau từ nhỏ sao?" Đồng Đồng giống như chim nhỏ ríu rít bên cạnh Ninh Mặc. Ninh Mặc tốt tính gật đầu, Đồng Đồng liền nhân cơ hội nói tiếp: "Hai người coi như là thanh mai trúc mã rồi. Vì sao anh Lâm Sùng ra tay nhiều năm như vậy mà anh vẫn còn giậm chân tại chỗ? Bé út nhà bọn em thật ra rất cô đơn, rất ít khi tiếp xúc với con trai."

Nghe được Lâm Sùng còn chưa có thu hoạch, trong lòng Ninh Mặc như nở hoa. Từ cái đêm gặp hai người đi cùng taxi, Lâm Sùng chưa hề xuất hiện trước mặt Ninh Mặc.

"Đàn ông các anh không cần ngượng ngùng đâu! Lúc cần ra tay thì phải ra tay, có thể nhìn ra anh rất thích bé út nhà em đó." Đồng Đồng cười xán lạn, tốt bụng vỗ vai Ninh Mặc.

"Nhìn ra được à?" Ninh Mặc hỏi.

"Haiz, anh đừng cho là em không biết. Từ thứ sáu tuần trước, tối nào khi em đi mua đồ ăn khuya cũng nhìn thấy xe anh, đáng tiếc là bé út tám giờ tắm rửa xong là cắm rễ trên giường. Thế nào, hai hôm nay nhiệt độ xuống thấp, anh có bị cảm không?" Đồng Đồng vừa dứt lời thì Ninh Mặc liền hắt xì khiến cô cười lớn, cười khiến Ninh Mặc sợ hãi, anh quá coi thường bé mập này rồi.

"Sao em đem nhiều sách về vậy?" Ninh Mặc không thể không chuyển đề tài.

"Mang về bán đó!" Đồng Đồng vô tư nói, hai mắt đều biến thành hình nhân dân tệ.

"Trong trường không có người mua sao?" Trán Ninh Mặc xuất hiện ba vạch đen.

"Có, nhưng đây đều là sách giáo khoa, thu mua cũng không được giá cao. Bán giấy vụn ở trường chỉ có ba đồng một cân. Em đã nhờ mẹ đi hỏi trong khu phố, người ta mua với giá bốn đồng! Anh xem, những người này thật xấu!" Nghe xong câu này, Ninh Mặc thật sự đen như mực.

Giang Nhược Vũ đã lâu không gặp tự mình đến đưa thiếp mời. Khi anh ta đến, Quan Thước Hạ còn đang ngon giấc trong ổ chăn, là Ninh Mặc đi mở cửa.

"Cậu như chó vậy, ngửi cái gì?" Ninh Mặc đưa cà phê cho anh ta.

"Thẩm mỹ của cậu thay đổi rồi à, cà phê khó uống như vậy mà cũng nuốt được!" Giang Nhược Vũ cố gắng nuốt ngụm cà phê nhập khẩu trong miệng.

Ninh Mặc nhíu mày, thả mình xuống sô pha: "Là tôm nhỏ mua, nếu để cô ấy nghe thấy câu này, cam đoan lần sau cậu đến ngay cả nước lọc cũng không có."

"Lại nói, cậu ra tay cũng quá chậm rồi, sao chẳng thấy một chút tình cảm mãnh liệt nào?" Giang Nhược Vũ buông tách cà phê trong tay xuống, nhếch khóe miệng: "Người anh em, tôi rất xem trọng cậu. Nếu chuyện tốt của hai người thành, nhớ nói cho tôi một tiếng, rượu kết hôn tôi bao."

"Vậy thì cảm ơn cậu trước! Mới sáng sớm, cậu đến đây làm gì?" Ninh Mặc ngáp một cái, bất mãn nói, mở mắt ra liền thấy trước mặt mình là một thiệp mời màu đỏ liền hoảng hốt: "Mới hơn một tháng không gặp, cậu đã tổ chức rượu mừng rồi?"

"Tiệc cuối năm của công ty, đáp ưng yêu cầu của nhân viên công ty, mời Ninh thiếu gia cậu trẻ tuổi đẹp trai đến. Như vậy sang năm họ mới cố gắng làm việc." Giang Nhược Vũ lấy bộ dáng thương nhân nói ra tình hình thực tế.

"Cậu đúng là vô gian không thương! Ngay cả bạn bè cũng tính toán được." Ninh Mặc tiện tay cầm cái gối bên cạnh ném sang, bị Giang Nhược Vũ dễ dàng tiếp được.

"Việc này không thể trách tôi. Từ lần trước khi cậu vào văn phòng của tôi, từ thư kí cho đến em rót trà đều ngưỡng mộ cậu. Ngay cả chị Bình bên cạnh tôi, một người phụ nữ bốn sáu tuổi chưa kết hôn cũng chạy đến hỏi tôi số của cậu. Cậu đúng là hoa gặp hoa nở, xe thấy xe dừng!" Giang Nhược Vũ nói tiếp: "Tôi còn mời Diệp Lạc Thừa nhưng tên kia nhiều phúc lợi rồi. Còn cậu, nhớ dẫn cả tôm nhỏ đi, để người ta biết cậu là hoa đã có chủ."

"Giang Nhược Vũ? Sao anh lại ở đây?" Quan Thước Hạ đạp lên ánh nắng giữa trưa mở cửa phòng, đi ra phòng khách liền thấy ở đó không chỉ có Ninh Mặc.

"Ôi, chào buổi sáng tôm nhỏ!" Thật ra cũng không còn sớm, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ. Nếu Ninh Mặc là cá mập trắng thì ông anh này chính là sói xám.

Giang Nhược Vũ phất phất tấm thiệp mời đỏ trong tay, phản ứng của Quan Thước Hạ cũng giống Ninh Mặc: "Anh kết hôn à? Bom màu đỏ!"

"Tiệc cuối năm của công ty, phải ăn mặc như diễn viên đi dự giải Oscar, phải dẫn bạn đi cùng nha!" Giang Nhược Vũ liếc Ninh Mặc một cách không hề có ý tốt.

"Em không có quần áo phù hợp, không đi đâu." Quan Thước Hạ xua tay, từ chối lời mời của Giang Nhược Vũ.

"Đừng mà! Anh đây mới nhậm chức một năm, em nên vui mừng vì anh mới phải, không đi chính là không nể anh. Quần áo thì để Ninh Mặc chuẩn bị cho em đi." Giang Nhược Vũ tỏ vẻ rất đau long, tự mình quyết định, không cho Quan Thước Hạ đường lui.

"Vậy được rồi! Đã trưa rồi, anh ở lại ăn cơm nhé?" Quan Thước Hạ hỏi.

Dưới ánh mắt sắc bén của Ninh Mặc, Giang Nhược Vũ vẫn gật đầu. Nói xong, ánh mắt Ninh Mặc lại tăng năng lực công phá.

CHƯƠNG 36:
Lại là ba người cùng đi siêu thị mua đồ.

Hôm nay là Quan Thước Hạ nấu cơm, tuy tay nghề chưa bằng đầu bếp khách sạn nhưng vẫn hơn Ninh Mặc.

"Tôm nhỏ, không ngờ em cũng có năng khiếu đấy! Học từ khi nào vậy?" Cơm nước xong, Giang Nhược Vũ vỗ vỗ bụng, ợ một cái.

"Em không nhớ nữa! Hình như là từ khi luộc trứng cho anh Lâm Sùng, sau đó em bắt đầu học cô bảo mẫu." Ý cô chính là lần đầu tiên nấu ăn dành cho Lâm Sùng. Nghe thấy những lời này, Ninh Mặc cảm thấy rất chua.

Sau khi tiễn bước "ôn thần" Giang Nhược Vũ, Ninh Mặc nhàn nhã nằm trên sô pha xem tạp chí. Quan Thước Hạ thì ngồi dưới đất lục tìm trong ngăn tủ, cuối cùng cũng tìm ra đĩa phim "The Ring"[1] .

Cô đến chỗ Ninh Mặc và vỗ chân anh, ý bảo anh nhường chỗ, cười hì hì nói: "Quà sinh nhật Mạc Lam tặng. Em muốn xem từ lâu rồi, nhưng không dám xem một mình. Vừa hay bây giờ có anh xem cùng." Quan Thước Hạ nói xong liền đứng dậy kéo kín rèm, rồi chạy vào phòng ôm chiếc chăn màu tím oải hương của mình ra.

"Bắt đầu thôi!" Phủ chăn lên hai người rồi nói.

Xem phim kinh dị cũng bị nghiện, căn phòng tờ mờ không bật đèn, ánh nắng đều bị rèm ngăn lại, đôi khi mới có một tia nắng chiếu vào phòng. Hai người nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, đắp chăn lên người.

Vừa bắt đầu, Quan Thước Hạ còn sợ hãi, Ninh Mặc cảm thấy dưới chăn có một bàn tay túm lấy mình. Đó là sự ỷ lại. Trong lòng Ninh Mặc cảm thấy ấm áp. Khi bộ phim dài 96 phút kết thúc, Quan Thước Hạ đã ngủ say, đầu tựa vào vai Ninh Mặc. Ninh Mặc vẫn duy trì tư thế ban đầu, sợ vừa cử động sẽ đánh thức người đang ngủ say.

Mái tóc ngắn rối bời, khuôn mặt mệt mỏi, không trang điểm mà nhan sắc như ánh bình minh, hai má ửng hồng. Lông mày đen, lông mi dài và dày, cánh mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm. Mùi thơm độc đáo nhưng có chút không giống Quan Thước Hạ.

Lúc này cảnh này, sao có thể không làm người ta mơ màng!

Ninh Mặc chậm rãi cúi đầu tới gần Quan Thước Hạ. Ngay khi chóp mũi hai người sắp chạm nhau, hàng mi dày của Quan Thước Hạ động đậy! Ninh Mặc cũng không chú ý nhiều như như vậy, phủ đôi môi mỏng lên đôi môi hồng của cô. Quan Thước Hạ sửng sốt không phản ứng. Ninh Mặc thấy Quan Thước Hạ không từ chối cũng không đáp lại mình liền đưa tay ra ôm eo cô, khiến nụ hôn càng sâu hơn.

"Đồ ngốc, hôn môi thì phải nhắm mắt vào! Đây là nụ hôn đầu tiên sao?" Nói xong câu này, Ninh Mặc bị Quan Thước Hạ không biết lấy đâu ra sức đẩy ngã xuống đất, đập vào bàn uống nước, kêu to.

"Cầm thú!" Quan Thước Hạ đỏ mặt, nói một câu rồi chuẩn bị chạy, nhưng lại bị Ninh Mặc kéo lại ôm vào lòng.

"Hôm nay nếu anh không cầm thú thì em đúng là không biết gì gọi là cầm thú!"

Không hề có động tác tiếp theo, Ninh Mặc chỉ ôm chặt Thước Hạ vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói từ tính cũng vang lên từ đó: "Cảm ơn em đã thắng ông anh ván cờ kia, giúp anh có thể ra nước ngoài. Anh khăng khăng muốn đi du học không phải vì Diêu Đình, mà anh chỉ muốn đến một nơi không ai biết mình, có thể tự lực cánh sinh. Cảm ơn em vẫn chưa yêu ai, cảm ơn em không vứt bỏ anh!"

Từ ngày được tỏ tình, Quan Thước Hạ luôn cố ý vô tình trốn tránh Ninh Mặc. Trước khi anh đi làm, cô quyết tâm không xuất hiện trong phòng khách, Ninh Mặc tan làm, về nhà cũng không gặp được cô.

Trong phòng khách vang lên tiếng đàn dương cầm, Quan Thước Hạ đang nấu mì trong phong bếp. Nghe thấy tiếng "cạch cạch" liền cảm thấy không ổn, vội vã tắt bếp chạy ra ngoài. Ninh Mặc không phải ăn cỏ lớn lên, vẫn luôn hài lòng về đôi chân dài của mình, thế nên chỉ cần ba bước liền bắt được con thỏ đang có ý định chạy trốn.

Ép Quan Thước Hạ vào góc tường, Ninh Mặc tao nhã cười, chậm rãi nói: "Muốn chơi trốn tìm với anh à?"

Quan Thước Hạ không trả lời, ngửa đầu nhìn vào cặp mắt sáng ngời của anh, cả người như ngồi trên đống lửa. "Ngoan, thay quần áo đi, tối nay còn phải tham dự tiệc cuối năm của Giang Nhược Vũ." Quan Thước Hạ như một con mèo nhỏ, muốn phản kháng không đi. Cặp mắt của Ninh Mặc còn hơn tia X quang, như có thể đọc được suy nghĩ của cô, cắt đứt ý tưởng ấy: "Không phải em đã đồng ý rồi à? Không phải từ nhỏ ông nội đã dạy em phải giữ lời sao?"

Quan Thước Hạ bĩu môi: "Em không có quần áo thích hợp, có thể không..."

Còn chưa nói xong, cô đã bị Ninh Mặc ngắt lời: "Anh về đưa em đi mua quần áo đây."

"Em còn chưa ăn trưa! Mì còn đang nấu dở!" Giọng của Quan Thước Hạ rất nhỏ nhưng Ninh Mặc vẫn nghe thấy.

Câu này của Quan Thước Hạ khiến Ninh Mặc gầm gừ: "Quan Thước Hạ, bây giờ là ba giờ chiều, em còn chưa ăn trưa? Em cho mình làm bằng sắt à?" Ninh Mặc đi vào bếp đổ mì ăn liền còn chưa nấu chín vào thùng rác, xoay người thì thấy Quan Thước Hạ xám xịt đi vào phòng.

Xe dừng ngoài ngõ nhỏ, tấm biển "Biệt trúc nhã cư" tung bay trong gió. Nhà hàng tư nhân này rất bí ẩn, vừa vào cửa đã thấy một tứ hợp viện[2], hai bên là cây cổ thụ lâu năm, lá cây xanh biếc, rất tươi tốt.

"Ôi, cháu Ninh, là cháu à? Trưa nay Tôn Thư vừa dẫn hai người bạn đến đây ăn cơm. Bây giờ cháu đến ăn trưa hay ăn tối đây?" Một bà lão mặc sườn xám kiểu cũ bước ra cửa, tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Mặc trong sân.

Ninh Mặc đi đến bên cạnh bàn đá, tùy ý ngồi lên ghế đá, săn sóc Quan Thước Hạ còn đang đứng rồi quay đầu nói với bà lão: "Bà nấu đơn giản thôi ạ. Tối nay chúng cháu còn phải tham gia tiệc cuối năm của Giang thị."

"Cô bé này nhìn quen quá!" Bà lão thân thiện nắm tay Quan Thước Hạ: "A, bà nhớ ra rồi, cô nhóc nhà ông Quan!" Tươi cười nở rộ bên khóe mắt bà lão.

"Cháu chào bà Tạ!" Quan Thước Hạ lễ phép chào hỏi.

"Ngẫm lại, cô nhóc này mới đây vẫn còn ra hậu viện đuổi gà, khiến gà vừa thấy nó là sợ, thế mà bây giờ đã thành thiếu nữ như hoa như ngọc rồi! Thời gian trôi qua nhanh thật! Cháu ngồi đi, bà đi gọi ông."

"Cảm ơn bà, bà không cần quấy rầy ông đâu ạ. Chúng cháu ăn đơn giản thôi."

Vừa dứt lời, một ông lão râu hoa râm đi ra, nói lớn: "Con gái nhà ai mà xinh thế này?" Cái trán bóng loáng đang phát sáng, khuôn mặt màu đỏ tía, thần thái sáng lạn.

"Nhà ông Quan!" Bà Tạ trả lời.

"Cháu chào ông Tạ!" Quan Thước Hạ lễ phép chào ông.

"Nhóc con, không ôm chào hỏi như phương Tây sao? Đã lâu không gặp, ông Tạ rất nhớ cháu đó!" Ông cụ Tạ lao đến, Quan Thước Hạ bị kéo sang một bên, nhìn lại chính là Ninh Mặc.

"Chiều cao hình như không đúng?" Ông cụ Tạ mở mắt, ngửa đầu nhìn Ninh Mặc cao hơn mình nửa cái đầu.

"Bởi vì ông đang ôm cháu. Ông già háo sắc, còn không buông tay!" Ninh Mặc vuốt ve bàn tay trên người, khinh thường liếc ông cụ Tạ một cái. "Nhiều năm như vậy mà ông vẫn háo sắc. Tôm nhỏ, em phải cẩn thận." Ninh Mặc quay đầu nói với Quan Thước Hạ đứng một bên.

Ông cụ Tạ vuốt bộ râu trắng, kiên định nói: "Đây là sở thích cá nhân. Ông là người có chừng mực, có nguyên tắc."

"Ông già này, còn dám chiếm tiện nghi của con bé, không muốn sống nữa à?" Bà Tạ thuần thục véo lỗ tai ông: "Còn không mau xuống bếp nấu nướng, ông muốn hai đứa trẻ chết đói à?"

"Bà à, nhẹ tay thôi, lỗ tai này là tài sản của chúng ta đó!"

. . . . . .

Hai ông bà cãi nhau ầm ĩ đã hơn bốn mươi năm, tình cảm vẫn tốt như xưa. Ánh nắng sau trưa càng chói chang, chiếu vào tứ hợp viện trống trải khiến nó càng có vẻ ấm áp. Phẩm trà. Hương thơm của trà thấm qua đầu lưỡi, vây quanh nụ vị giác, điểm tâm cũng xốp giòn vừa phải, vừa cho vào miệng liền tan ra. Thời gian nhàn tĩnh (nhàn rỗi và yên tĩnh) càng khiến Quan Thước Hạ say mê hơn.

___________________

Chú thích:

[1]: The Ring (Vòng tròn định mệnh - Tiếng chuông): "Vòng tròn định mệnh" là tựa đề tiếng Việt của bộ phim Mỹ có tên "The ring", đây là một bộ phim kinh dị tâm linh sản xuất năm 2002, được làm lại từ phim Ring của Nhật Bản năm 1998 (hay còn gọi là Ringu). Cả hai bộ phim đều dựa theo cuốn tiểu thuyết Ring - Vòng tròn ác nghiệt của Koji Suzuki. Bộ phim được đạo diễn bởi Gore Verbinski với các diễn viên chính Naomi Watts và Martin Henderson. Bộ phim xếp thứ 20 trong top 100 khoảnh khắc kinh dị nhất mọi thời đại của kênh truyền hình cáp Bravo.

[2]: Tứ hợp viện: một loại hình kiến trúc cổ của Trung Quốc, hiện nay vẫn còn ở Bắc Kinh và một số thành phố.

CHƯƠNG 37:
Khi Quan Thước Hạ mặc một chiếc váy màu trắng bước ra từ phòng thay đồ, trong chốc lát, Ninh Mặc có cảm giác mình vừa nhìn thấy thiên sứ. Sau đó, anh liền cầm một chiếc sườn xám cổ điển màu lam đi đến, chiếc váy hở lưng trên người Quan Thước Hạ bị thay thế. Nhà thiết kế cho cô đi một đôi giày cao gót màu bạc. Dưới ánh đèn, đôi giày phát ra ánh sáng như ngọc. Quan Thước Hạ cau mày nhìn đôi giày. Sườn xám xẻ tà, đi bình thường đã không thoải mái, lại có thêm giày cao gót, đi đường tất nhiên phải cẩn thận.

Tiệc cuối năm của Giang thị tổ chức tại nhà hàng của Giang thị. Khách sạn cao chọc trời tiêu tốn cả ngàn triệu tối nay lại biến thành thánh địa của nhân viên bình dân. Rượu cocktail nhiều màu, rượu champagne màu sắc đẹp mắt, đủ loại đồ ăn được các đầu bếp nấu nướng tỉ mỉ....

Tất cả nhân viên vui mừng, Giang Nhược Vũ đúng là rất biết cách tạo niềm vui cho nhân viên. Anh ta bỏ ra rất nhiều tiền mời minh tinh điện ảnh đến tham dự, khiến cho bữa tiệc đêm nay càng trở nên lung linh hơn. Có người đẹp làm bạn, bữa tiệc càng náo nhiệt hơn, càng khiến nhân viên liều chết bán mạng cho mình. Ngoài ra, cũng có một số quan lớn đến tham dự, làm cho bữa tiệc này của nhà họ Giang càng rực rỡ.

"Em đi lấy đồ ăn rồi đứng đây chờ anh. Anh đi một lát rồi quay lại ngay." Ninh Mặc cướp ly champagne trên tay Quan Thước Hạ, ý bảo cô đặt mục tiêu vào đồ ăn phía sau.

Quan Thước Hạ nhìn theo bóng dáng Ninh Mặc đi xa rồi nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy ba mình đứng cạnh chủ nhà họ Giang, bên cạnh ông là Lí Vận Như, cũng mặc sườn xám nhưng có thêm rất nhiều yếu tố hiện đại, rất khác với sườn xám cổ điển trên người cô, màu sắc là vàng nhạt, tóc vén lên, thoạt nhìn giống như một phu nhân tao nhã.

Có vẻ ba Quan cũng nhìn thấy Quan Thước Hạ, ánh mắt hai người không khỏi chạm phải nhau. Quan Thước Hạ nhìn đi nơi khác.

"Thước Hạ..." Giọng nói của ba Quan vang lên, cô quay lại nhìn vào mắt ông, cười thật tươi.

Trước khi ba Quan kịp nói thêm gì, Lí Vận Như dẫn theo một cô gái mà không lâu trước đây Quan Thước Hạ từng gặp đứng phía sau Quan Thước Hạ, ngắt lời ba Quan: "Cháu chào chú." Tươi cười bên khóe miệng Quan Thước Hạ lan đến khóe mắt và toàn bộ khuôn mặt, nhưng chủ yếu là cười châm chọc. Tiêu Phương mặc một chiếc váy liền màu đỏ, miêu tả sinh động bộ ngực, quyến rũ lại thấp kém. "Đây không phải là Thước Hạ sao? Không ngờ em lại ở đây."

Hứ! Chả lẽ chỉ mình cô được đến? Quan Thước Hạ tao nhã gật gật đầu, cười quyến rũ, nói: "Đúng vậy! Thật trùng hợp."

"Để chị giới thiệu. Đây là dì của chị, họ Lý, đây là chú chị, cục trường Quan nổi danh lẫy lừng." Tiêu Phương đắc ý dào dạt nói, còn ném cho Quan Thước Hạ một ánh mắt kiêu ngạo. Lí Vận Như đứng một bên nhìn thấy cháu gái làm ra chuyện cười như vậy, thỉnh thoảng lại ho khan, nhắc nhở cô gái khờ dại bên cạnh nhưng người ta lại không hề phát hiện ra.

"Chào ngài Quan. Tôi ngưỡng mộ ngài Quan đã lâu. Nhưng ngài Quan kính mến, sao ngài trùng hôn mà tôi lại không biết vậy? Đây là ngài không đúng rồi, ngài Quan, dù thế nào cũng phải nói với con gái mình một tiếng chứ, để tôi còn chuẩn bị lễ lớn." Quan Thước Hạ chế nhạo một phen, khiến mặt Tiêu Phương vừa xòe đuôi công lúc đỏ lúc trắng lúc tím, Lí Vận Như bên cạnh sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ha ha, còn chưa lên sân khấu mà hai người đã bị Quan Thước Hạ đánh bại, Quan Thước Hạ còn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai người.

"Cháu chào chú Quan!" Ninh Mặc vốn đứng nói chuyện với người quen cách đó không xa, thấy Quan Thước Hạ phải một mình chống lại bà già xấu xa nên chỉ có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh cô.

"Đây không phải là A Mặc sao?" Lí Vận Như xưng hô thân thiết khiến Ninh Mặc nổi da gà. Xem ra bà ta còn không biết Ninh Mặc và Diêu Đình đã chia tay, còn tưởng mình là mẹ vợ người ta.

"Bà Lí vẫn nên gọi tôi là Ninh Mặc đi." Dù quen Diêu Đình nhưng anh rất ít tiếp xúc với người phụ nữ đầy mưu mô này.

Một tiếng "bà Lí" khiến trong lòng Lí Vận Như như đứt dây đàn, nụ cười trở nên cứng ngắc, cậy mạnh nói: "Gọi vậy thì xa lạ quá! Dù sao cháu và Tiểu Đình cũng yêu nhau, vẫn nên gọi là A Mặc thì hơn."

Quan Thước Hạ đứng bên cạnh giả vờ như chuyện không liên quan đến mình, dẫn đến bị Ninh Mặc trừng mắt. Cô nhóc này còn vui sướng khi anh gặp họa!

"Tôi nghĩ bà có chút nhầm lẫn. Tôi và Diêu Đình đã chia tay. Bây giờ, bạn gái tôi chỉ có một người là Thước Hạ." Chiêu này có tên là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau lưng. Ninh Mặc vươn tay kéo Quan Thước Hạ lại gần. Ba Quan sửng sốt trong giây lát. Quan Thước Hạ giấu tay sau bộ vest giá trị xa xỉ của Ninh Mặc mà véo anh. Nhưng người này thường đến phòng tập thể thao tập luyện, cả người không có mỡ thừa.

Oh, boys and girls, có trò vui rồi!

"Bốp, bốp, bốp!"

Tiếng vỗ tay vang lên, Giang Nhược Vũ ung dung cất bước, tươi cười đi tới vỗ vai Ninh Mặc: "Người anh em, chúc mừng, chúc mừng!"

"Đúng là chuyện tốt!" Tôn Thư cũng dẫn cả bạn gái tới góp vui.

"Cho dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, trước tiên tôi mời cậu một ly!" Người nói chuyện là Diệp Lạc Thừa, bàn tay thon dài cầm một ly rượu đỏ chân dài, giơ lên, ly rượu liền thấy đáy.

"Không bao lâu nữa chúng ta có thể uống rượu mừng của Ninh thiếu vĩ đại và tôm nhỏ. Mừng cho cặp đôi mới, cheers!"

Giang Nhược Vũ nói lớn kéo đến rất nhiều ánh mắt, mọi người đều giơ chén rượu lên: "Cheers!"

Lúc này Quan Thước Hạ xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống. Ninh Mặc lại giữ chặt cánh tay cô. Ba Quan cầm lên một ly champagne từ khay của bồi bàn, trịnh trọng nói với Ninh Mặc: "Cậu phải đối tốt với bé con nhà chúng tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu. Năm mới, cậu và con bé hãy cùng nhau về nhà một chuyến." Ba Quan giống như đang giao con gái vào tay Ninh Mặc, tiếng hai chiếc ly chạm vào nhau thanh thúy như tiếng chuông nhà thờ. Vở hài kịch cuối cùng cũng kết thúc bằng tiết mục người cha xem xét người yêu của con gái bảo bối.

Ở một góc đèn tờ mờ, Lâm Sùng vừa nhìn mọi người vui mừng ưu sầu vừa uống rượu như uống nước trắng. Nhưng nồng độ của rượu đỏ cũng không cao, hơn nữa từ nhỏ anh đã quen với rượu, muốn biết cảm giác say rượu cũng không dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro