
Chương 4: Vượt ra ngoài giới hạn
Cánh cửa sắt rít lên khi Zephys bước lại gần. Cảm giác của hắn như bị thôi miên, mỗi bước đi càng gần hơn càng khiến nhịp tim của hắn đập mạnh hơn. Hắn không biết liệu mình có thể phá vỡ được sự im lặng của cái nơi này hay không, nhưng hắn không thể cứ ngồi nhìn nữa. Đã quá lâu rồi.
Nakroth đứng đó, mắt không rời khỏi Zephys. Hắn không lên tiếng, nhưng sự hiện diện của hắn đã đủ để tạo nên một áp lực nặng nề trong không khí. Cả hai như thể là những con thú bị nhốt trong chuồng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phá vỡ những giới hạn mà họ đã bị trói buộc suốt bao nhiêu năm qua.
"Chúng ta có thể làm được," Zephys thì thầm, giọng hắn dường như có một sự thôi thúc kỳ lạ, một loại sức mạnh từ tận sâu trong tâm trí. "Mày không thể chỉ đứng đây mãi."
Nakroth không trả lời ngay lập tức. Hắn tiến lại gần cửa, rồi dừng lại. Đôi mắt đỏ của hắn lóe lên một tia sáng mà Zephys chưa từng thấy trước đây. Có lẽ Nakroth đã nhận ra rằng chỉ có cách phá vỡ mọi giới hạn, họ mới có thể sống sót.
"Được rồi," Nakroth nói, giọng hắn lạnh lùng nhưng cũng đầy sự quyết tâm. "Chúng ta làm thôi."
Zephys nở một nụ cười chiến thắng, đôi mắt hắn sáng lên với sự vui mừng, nhưng ngay sau đó lại thay bằng sự tập trung. Hắn lao đến gần cánh cửa, đôi tay hắn bắt đầu tìm kiếm những chỗ yếu nhất trong cấu trúc kim loại. Mỗi lần chạm vào bề mặt cứng rắn, hắn cảm nhận được một lực cản mạnh mẽ, nhưng không gì có thể ngừng hắn lại.
Nakroth đứng sau lưng hắn, đôi mắt không rời khỏi hành động của Zephys. Hắn không thể không thừa nhận rằng, sự điên rồ của Zephys có gì đó cuốn hút. Đối diện với cái chết, đối diện với sự tuyệt vọng, có lẽ chỉ có điên loạn mới giúp họ sống sót.
"Mày làm gì vậy?" Zephys hỏi, vừa tiếp tục cạy cửa, vừa quay lại nhìn Nakroth.
"Đang chờ đợi," Nakroth trả lời ngắn gọn, nhưng trong đôi mắt của hắn có một thứ gì đó khác biệt, như thể hắn đang mường tượng ra điều gì đó.
Cả hai biết rằng trốn thoát không phải là việc dễ dàng. Mỗi lần Zephys tiếp cận cánh cửa, hắn lại cảm nhận được sự khó khăn, như thể có ai đó đang ngăn cản hắn từ bên ngoài. Nhưng hắn không dừng lại. Mỗi nhịp thở của hắn như đánh thức tất cả sự điên rồ, tất cả sự giận dữ mà hắn đã phải gánh chịu suốt thời gian qua.
Cuối cùng, một tiếng động nhỏ vang lên khi một mảnh kim loại bị vỡ ra, để lộ một kẽ hở đủ lớn cho Zephys có thể chui qua. Hắn nhìn vào cái lỗ hở, rồi quay sang nhìn Nakroth.
"Đi thôi, mày đầu tiên." Zephys ra hiệu, giọng hắn đầy sự tự tin và một chút thích thú.
Nakroth nhìn Zephys một lúc lâu, như thể đang đo đếm sự nguy hiểm trong hành động này. Nhưng rồi, hắn cũng cúi xuống, tiến tới gần cái lỗ. Đôi mắt đỏ của hắn ánh lên sự quyết tâm, không còn sự mệt mỏi hay sợ hãi nào nữa. Họ không còn thời gian để nghĩ ngợi.
"Cứ đi," Nakroth nói, giọng hắn gần như lặng lẽ. "Nếu chúng ta sống sót, sẽ không còn gì ngăn cản chúng ta nữa."
Zephys gật đầu, rồi cùng Nakroth chui qua khe cửa. Cả hai bước vào bóng tối bên ngoài, nơi mà không ai biết sẽ có gì đang chờ đợi họ. Nhưng ít nhất, họ đã bước ra khỏi cơn ác mộng, dù chỉ là bước đầu tiên.
Dưới ánh sáng mờ ảo, cả hai cùng chạy, bỏ lại đằng sau cái căn phòng quái ác và bắt đầu một cuộc trốn thoát đầy thử thách.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro