14
.
Chap 14
Phòng 3002
Gõ cửa phòng, rồi chờ người ra mở cửa, Orm cũng muốn biết người bên trong phòng có phải là Qing Qing hay không, cánh cửa từ từ mở ra, quả đúng là gương mặt xinh đẹp của người cô yêu.
Qing cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Orm, vì cô không nghĩ Orm sẽ đến, vì dù gì cô cũng đã dặn dò, gặp được Orm, cô vừa vui vừa giận cái con người này vì không nghe lời của cô mà đến đây.
" Orm, Sao em lại đến đây? " vừa nói nhưng tay vẫn mở cửa sang một bên để Orm có thể vào.
" Thì em muốn gặp chị ấy, em muốn biết người mình yêu như thế nào, em lo lắng đấy " Orm bước vào bên trong phòng bệnh, ngồi vào chiếc ghế sofa đơn được bố trí trong phòng.
" Nhưng chị nói rồi mà chị không sao hết, chỉ kiểm tra rồi sẽ đi về thôi, vì lần này là lần kiểm tra cuối cùng ấy " Qing bước đến vẫn không thôi càm ràm Orm.
" Chị chỉ cần biết là em đã đến đây và nhìn thấy chị ổn, em vui vì điều đó, chị đừng khó tính nữa" Orm đứng dậy choàng tay qua cổ Qing, dựa vào ngực của Qing, cảm nhận hơi ấm.
" Em ăn trưa chưa bé?? hai chúng ta xuống cantin bệnh viện ăn nhé" Qing cũng vòng tay quay eo của Orm làm cái ôm thêm chặt.
" Em chỉ ghé qua đây một chút, xem chị như nào, thấy chị vẫn bình an, thì em không lo nữa,.. em cũng còn một vài công việc cần phải làm"
" Em thật sự chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi.. em không biết sao, nhưng em luôn cảm thấy bản thân mình thiếu đi một điều gì đó... "
" Cảm giác đó nó lạ lắm, em cũng không thể hiểu được, nhưng khi ở bên chị, em cảm thấy nó như được lắp đầy "
Orm cũng chia sẻ những gì mà mình đang gặp phải với Qing, cô và Qing luôn tôn trọng và cùng nhau chia sẻ những điều đơn giản mộc như vậy, không che giấu cảm xúc, để đối phương tò mò hay là mang cảm giác lo lắng. Điều đó chính là tôn trọng đối phương và tôn trọng cả bản thân của mình.
" Vậy khi nào em về ?? "
" hmmmmm một chút nữa, chắc 10 phút nữa. "
" Cho chị ôm em thêm một chút nữa nhé, rồi em về, chị rất nhớ em"
Họ cứ thế vòng tay ôm nhau, cảm nhận tình yêu hơi ấm của nhau, thời gian họ dành cho nhau không bao giờ là đủ so với nỗi nhớ, thời gian trôi qua thật nhanh. Cuối cùng họ cũng buông nhau ra, Orm phải đi về.
Chào tạm biệt, cả hai dặn dò nhau và cầu mong bình an đến với Qing.
.
.
Sau khi tạm biệt Orm, thì Qing cũng tìm điện thoại gọi cho Ling, vì cô nghe được rằng tất cả các xét nghiệm, kiểm tra cũng đã xong, cô cũng mong gặp chị mình để có thể biết chính xác, cô không muốn bản thân phải ở nơi chán này thêm nữa.
" Chị nghe"
" Ling à, khi nào chị rảnh, thì đến phòng em nhé, em có chuyện muốn nói với chị "
" À ... ok Qing, chị đang đến chỗ của em đây. "
Ling's POV
Đi tìm hình bóng của một người không hề hiện diện ở đây, có thể là do tôi bị hoa mắt chăng? vừa nhìn thấy và em cũng biến mất không một chút cảm giác em tồn tại. Nói với lòng là buông bỏ, nhưng bản thân vẫn chấp niệm với hình bóng đó, ... Ánh mắt vẫn dáo dác tìm ...
Điện thoại trong túi rung lên, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ của bản thân. là cuộc gọi từ Qing.
" Chị nghe"
" Ling à, khi nào chị rảnh, thì đến phòng em nhé, em có chuyện muốn nói với chị "
" À ... ok Qing, chị đang đến chỗ của em đây. "
Nói rồi tôi bỏ điện thoại lại vào túi, đứng ở sảnh chờ thang máy, bấm lên tầng 3.
* Ting *
Cánh cửa thang máy mở tôi nhanh chóng bước vào chung với một nhóm người, nhưng tôi không biết rằng người mà tôi đang tìm kiếm bước ra ở thang máy bên cạnh, bước ra ngoài, đi về.
Tôi vào thang máy trước, nên đứng dồn vào phía trong cho nhóm người di chuyển bước vào thang máy, thì tôi lại thấy dáng người thân thuộc bước ngang qua.
" Đúng là Orm rồi, Orm .... "
Mọi thứ đến quá bất ngờ, tôi thấy Orm, nhưng tôi không thể chạy ngay ra bên ngoài xác nhận hay là đuổi theo, vì bên trong thang máy, mọi người đứng đông đúc, tôi không thể nào chen lấn, và điều quan trọng là, khi bóng dáng ấy vừa bước ngang qua thì cửa thang máy cũng đóng chặt...
Tôi lại một lần nữa lỡ mất cơ hội gặp người mà tôi nghĩ đó là Orm.
Cánh cửa thang máy mở ra khi đến tầng 3, mọi người cũng dần dần bước ra khỏi thang máy, lấy lại sự bình tĩnh và chuyên nghiệp. gõ cửa phòng của Qing và bước vào.
" Qing, hôm qua em di chuyển nhiều, em cảm thấy cơ thể mình như thế nào ? có biểu hiện gì khác lạ không ?"
" Không, em vẫn bình thường, chỉ có điều là , sau khi kết thúc mọi thứ vào buổi chiều, em cảm thấy hơi mệt, nếu là lúc trước thì không như vậy"
" Chị hiểu rồi , chị cũng có bàn với Ying về phương án chữa trị cho em và phẫu thuật như nào.... "
" Em cần phẫu thuật càng sớm càng tốt Qing à. Tim của em theo như kết quả kiểm tra thì cơ thể của em chỉ có thể chịu đựng trong 06 tháng nữa thôi, hoặc sớm hơn"
Ling ngồi trầm ngâm nhìn Qing cùng với sắp hồ sơ bệnh án mà cô theo dõi, bệnh của Qing mọi thứ ngày càng tiến triển quá nhanh.
" Em cũng cảm nhận được dạo gần đây sức khỏe của em có vấn đề, không chỉ về tim "
" Uhm, Tim là bộ phận quan trọng trong hệ tuần hoàn, với chức năng bơm đều đặn để đẩy máu theo các động mạch và đem dưỡng khí và các chất dinh dưỡng đến toàn bộ cơ thể, đồng thời loại bỏ các chất thải trong quá trình trao đổi chất."
" Và nó bộ phận giữ vai trò duy trì sự sống .... " Ling ngưng một chút rồi nhìn vào Qing, họ ngồi nói chuyện với nhau thêm một chút cũng có thể chốt được ngày giờ để có thể phẫu thuật cho Qing sớm nhất.
" Vậy chốt lịch sắp xếp như vậy nhé, nếu mọi thứ em thấy vẫn ổn, muốn xuất viện thì cứ báo với chị"
điện thoại bên trong túi áo Blouse rung lên từng hồi, vội cho tay vào túi cầm lấy, nhìn màn hình hiển thị đó là tin nhắn của Ying.
"// Đến phòng làm việc của mình nhé, mình cần nói chuyện với cậu 1 chút Ling Ling //"
"// Ok //" Nhanh chóng nhắn tin trả lời lại cho cậu ta, nhìn sang Qing , em ấy cũng gật đầu như hiểu việc , chị cứ đi nếu có việc,... Tôi mỉm cười và đi đến phòng giám đốc bệnh viện.
Phòng Giám đốc Bệnh Viện
Gõ cửa nhẹ, chờ bên trong cho tín hiệu có thể vào, tôi mở cửa nhẹ nhàng, bước vào bên trong căn phòng, Ying với gương mặt nghiêm nghị, mở mắt kính ra nhìn tôi.
" Ying, cậu có chuyện gì muốn nói với mình" Tiến tới bộ ghế sofa, tôi vừa ngồi xuống thì Ying đã tiến đến bên cạnh tôi với giấy tờ để trên bàn và đẩy qua bên tôi. nhìn vào cái tên trên đó, tôi giật mình... nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
* Hồ sơ bệnh án: Bệnh nhân LingLing Kwong *
Ngồi im lặng nhìn tập hồ sơ mang cái tên của chính mình tôi cũng không biết nói hay là phản ứng gì nữa, đành chờ Ying lên tiếng.
" Cậu đọc trong đó đi, đây là hồ sơ mà cậu cần đọc nhất lúc này" Ying mở trang đầu tiên đưa tôi. Kết quả các xét nghiệm Máu, chụp CT, hình X- ray, ... tôi mở qua từng trang, cảm giác của tôi nhìn vào từng tấm ảnh, cuối cùng trang mà tôi cần đọc nhất .
Chẩn đoán: U màng não, U não nguyên phát.
Đọc đến dòng đó, tôi lạnh toát cả người, tôi không biết nên làm gì với hiện thực, thực tại của chính mình, tại sao nó tàn khốc như vậy vẫn như thói quen cũ, tôi nở một nụ cười chính bản thân mình.
" Cậu cũng thấy rồi, đó là kết quả lần chẩn đoán này, chuyện này không đùa được đâu Ling, bây giờ cậu cũng biết mình nên làm gì rồi đúng không ?" Ying nhìn thẳng vào mắt tôi.
" Mình biết, nhưng còn ca phẫu thuật của Qing, mình còn chưa lo xong cho em ấy" Tôi thật sự cảm thấy chưa làm tròn trách nhiệm.
" Cậu không cần lo những việc đó, Bệnh viện này không thiếu bác sĩ, và cả nước này lại càng không"
" Cậu hiểu không LingLing ??? Hiện tại chính bản thân cậu cũng đang mang bệnh, căn bệnh này không đơn giản là ho cảm cũng chẳng phải là một căn bệnh uống thuốc hoặc chữa bệnh là hết"
" ...................." Tôi cũng biết hiện tại căn bệnh của mình là gì, mức độ nó như thế nào, nên cũng không thể nói gì vì Ying nói quá đúng.
" U não nguyên phát 70% là u não lành tính, nhưng vẫn có 30% là khối u ác tính... Mặc dù có thể cắt bỏ và được chữa trị hoàn toàn nếu đó là khối u lành tính. nhưng vẫn có thể là ác tính."
" Hiện tại mọi thứ chỉ là chẩn đoán bước đầu, tổng quan là như vậy, Mình yêu cầu Ling nghiêm túc tuân theo lời của bác sĩ điều trị là mình, cậu hiểu không Ling Ling Kwong"
" uhm, cậu muốn như thế nào cũng được, mình sẽ điều trị nghiêm túc, nhưng cậu không được nói cho QingQing, mình không muốn em ấy thêm lo lắng" Tôi im lặng một lúc cũng đồng ý với lời đề nghị của Ying và điều tiên quyết chính là không cho Qing biết gì về căn bệnh này của tôi.
Một ngày quá mệt mỏi của tôi, tôi bắt đầu lên lịch, tự kiểm bệnh cho chính bản thân mình, cùng với Ying lên phương án pháp đồ điều trị cho bản thân, tôi thở dài cảm thấy buồn cười, tôi là bác sĩ nhưng khi bị bệnh cũng y như bệnh nhân của Ying thôi, ...
End POV
Cuối hành lang của bệnh viện, yên ắng, tĩnh lặng vẫn là bước chân của con người nhỏ bé đó, bước từng bước dài mệt nhoài trước nghịch cảnh của cuộc đời, nhìn bóng lưng ấy nhỏ bé, chỉ muốn tiến đến, ôm bóng lưng ấy vào lòng và an ủi....
Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
" 如果眼睛可以拥抱,我已经无数次拥抱过那个背影。"
" Nếu đôi mắt có thể ôm, tôi đã ôm bóng lưng ấy vô số lần. "
Nguồn: Sưu tầm
.
.
.
Orm's POV
Với tay bật công tắc căn phòng của mình, sau một ngày làm việc mệt mỏi... Hôm nay tôi thật sự muốn nghỉ ngơi, bước đến bên cạnh giường tôi mệt mỏi ngã lưng lên chiếc giường êm ái đó, Hôm nay tôi thật sự rất mệt nhưng không với bất kì suy nghĩ nào trong đầu,... Một lần nữa đầu tôi lại trống rỗng, không có bất cứ điều gì xảy ra quá đặc biệt để tôi suy nghĩ, hôm nay cũng không quá mệt mỏi về công việc quá nhiều, cũng chỉ hơn ngày trước một chút.
Nhưng tôi không biết vì sao tôi lại mệt mỏi đến như này...
Nhìn lên trần nhà, nhìn cánh quạt của máy lạnh quay một lúc,..
Nhìn vào những mảng màu đối lập mà tôi đã tự tay mình sơn lúc nhỏ, Lúc biết bản thân mình có sở thích về trang trí, về những điều đẹp đẽ và từ đó ước mơ được tạo ra những gì xinh đẹp cho không gian xung quanh ....
Nhìn và nhìn một lúc lâu trong vô thức
Tôi chợt nghĩ, vì sao tôi lại trở thành một con người như này, lúc trước tôi từng là một con người có nhiều hoài bão, có ước mơ, có năng lượng, có tất cả, tôi lúc trước không phải như tôi của thực tại.
Tại sao tôi nhớ được những kí ức xưa cũ, hồi ức thuở nhỏ, cả những gì tôi mong muốn bản thân được làm sau này... thậm chí nhớ đến cả ý nghĩa của những mảng màu đối lập mà tôi từng trang trí trong phòng mình.
mà ... tại vì sao tôi lại mất đi kí ức những tháng ngày đó.
Tôi cũng chỉ nghe từ gia đình là tôi từng đi du học bên Anh Quốc, một khoảng thời gian cũng đủ dài, nhưng có việc gì ? tại vì sao mà khi mất đoạn kí ức đó.
Nó quan trọng đến như nào? vì sao mất nó tôi lại trở thành một con người trống rỗng như vậy, cuối cùng đó là gì?
Mệt nhoài với những suy nghĩ của bản thân, chỉ cần suy nghĩ là bản thân tôi lại cảm thấy có một chút tiếc nuối, Một chút đau lòng, tò mò về bản thân lúc đó... chờ một khoảng thời gian nữa, khi mọi thứ dần ổn định, tôi muốn tìm lại chính mình của những năm tháng đó, Ít nhất tôi cũng muốn biết ...
Tôi từng là ai !?
Không nằm suy nghĩ nữa, hôm nay cũng đủ mệt rồi, tôi cần được nghỉ ngơi, bước vào bên trong phòng tắm, bật vòi sen lên, ngước mặt lên cảm nhận dòng nước chảy thẳng vào mặt, tôi muốn gội rửa hết những muộn phiền, những khó chịu trong lòng này. nhưng không thể,...
Vừa bước chân vào trong bồn tắm, thì suy nghĩ lại một lần nữa vây quanh tôi, đó là về QingQing...
Tôi có yêu chị, nhưng cảm giác của tôi có một chút gì đó, kì lạ, chính bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi. cũng không biết thể hiện nó ra như thế nào.
Cảm giác nó không như những gì tôi nghĩ,...
Lúc trước tôi từng nghĩ rằng, khi bắt đầu tôi một ai đó, tôi sẽ yêu thật cuồng nhiệt, yêu bằng tất cả những gì mình có, ... yêu trọn con tim.
Khi tiến đến tình yêu với Qing, có cảm giác nó không thật,... ảo một chút... mơ hồ, có một chút quen cũng có một chút lạ. chính tôi cũng không rõ, trong tim tôi luôn có cảm giác rằng, đó không phải là tình yêu tôi tìm kiếm, mong chờ.
Nhưng nghĩ đến việc bỏ nó đi thì tôi không thể, cái cảm giác quen thuộc nào đó lại dẫn tôi về với cảm xúc yêu.
Quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều những thứ trong đầu, nó làm tôi phải càng kiên quyết, tôi muốn tìm lại chính tôi, những gì mà từng tồn tại. dòng suy nghĩ của tôi vẫn tiếp tục cứ thế mà tuôn trào trong cảm xúc, rồi nó đứt đoạn rơi xuống khi có âm thanh chuông tin nhắn điện thoại reo lên.
Nước nóng trong bồn tắm ban đầu cũng dần trở nên nguội lạnh, đứng dậy bước ra ngoài vì tôi cũng không muốn mình bị cảm lạnh vì ngâm quá lâu.
Quấn khăn quanh cơ thể, mở điện thoại đang có thông báo đó, là Qing.
"// Chị được xuất viện vào ngày mai, nếu có thể, Mình gặp nhau nhé em, chị rất nhớ em //"
Nhìn tin nhắn đó , rồi trầm tư, tôi cũng không biết sao cảm xúc lại tụt như thế này, khi thấy tin nhắn của chị ấy. không để cảm xúc đó chi phối bản thân, tôi ngay lập tức trả lời chị.
"// Chị được xuất viện vào khoảng thời gian nào ấy, cho em lịch, em sẽ đến đón chị nhé //"
"// Chị cũng chưa rõ, nhưng có thể là chiều tối họ mới xong thủ tục xuất viện, vậy khoảng 18h mình gặp nhau //"
"// Ok chị, ngày mai em sẽ đến đón chị, còn giờ chị ngủ thật ngon nào //"
"// Ok em, một chút nữa em ngủ ngoan nhé, chị yêu em// "
Lướt lướt, vuốt vuốt màn hình, tìm một cái icon và sticker chúc ngủ ngon rồi gửi lại cho chị ấy, thật sự hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, mong chị ấy sẽ hiểu.
End POV
.
.
.
Ở Một nơi nào đó, có một người vừa nở nụ cười buồn, cầm điện thoại trong tay, nhìn màn hình đang sáng ấy, đoạn chat đó, hôm nay đã khác đi rất nhiều, dần dần người đó cảm nhận được mọi thứ, trong lòng có suy nghĩ... thở một hơi thật dài, lấy lại tinh thần, gạt bỏ đi suy nghĩ.
" Hôm nay em ấy chắc mệt rồi, vì công việc quá bận mà, em ấy cần nghỉ ngơi,... nhưng một dòng chữ Em yêu chị, khó đến thế sao ?? "
Cất điện thoại lên tủ bàn bên cạnh, để tay lên tim, lắng nghe từng nhịp đập,... dặn lòng ... không sao đâu.
.
.
.
Chẳng phải vì anh chẳng tại em:
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm.
Ái Tình sớm nở chiều phai rụng:
Chẳng phải vì anh chẳng tại em.
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan,
Tình kia sao giữ được muôn vàn...
Em đừng nên giận tình phai lạt:
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan.
Nguồn : Anh biết em đi... - Thái Can.
...
..
.
End chap 14.
-----------------------------
Tác giả: Đôi lời gửi tới mấy bạn, ai theo dõi fic này cũng biết ngay từ ban đầu mình cho Fic này tàn canh gió lạnh, SE dành cho LingLing...
Nhưng mà, theo như Vợ của tôi nói là viết HE đi cho đời bớt khổ, nên tui nghe lời vợ,... Nên chốt Fic này sẽ HE nha mấy bạn, Happy Ending sau nhiều sóng gió. Nên tình tiết sẽ mới, thay đổi hết, :))) mấy bà có biết trước cũng không đoán được chi tiết đâu, tôi xào nấu rồi.
Còn Bạn nào theo dõi Fic này và muốn xem tôi dẫn tới SE tàn canh cỡ nào thì cũng chờ nha. xong HE, tôi sẽ viết tiếp nó thành SE ở một thế giới khác... tách biệt với fic này.
Mấy bà sẽ được đọc một diễn 1 lèo, từ chap 1 đến end luôn, không có cắt chap như này.
Dự tính sẽ đăng lên Wattpad ở 1 phiên bản khác, vì tôi chấp niệm kết SE, nó đau khổ lắm, nên là ,,, ai coi SE chờ nha không làm mấy bà thất vọng. (Vợ tôi biết cái kết sao rồi, nên kêu tui viết HE đó) ... chờ tôi.
Cám ơn vì đã đọc ./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro