Tạp Ơi Là Tạp?
Ánh mặt trời từ vàng chuyển sang cam, chói mắt quá... Bông hoa dại từ trắng tinh khiết đã đổi màu rồi.
"Ôi chao ơi! Đổi màu thật rồi"- Tinh Khiết- hahaha
Tinh khiết là cái gì nhỉ. Ôi cánh bướm xanh ngọc kia vẫn không có đổi màu, màu xanh kỳ kỳ ảo ảo. Bướm hút mật hoa, bướm không đổi màu, hoa đổi màu.
Gió chiều nổi lên, gió mang theo mùi cỏ, xen lẫn chút hương hoa, gió thơm nhè nhẹ.
"A! Hoa đổi màu nhưng hương vẫn thơm, bướm không đổi màu nhưng hương thơm của bướm là mùi gì nhỉ? Bướm hút mật hoa lại không có hương hoa???"
Hương của gió gợi lên bao nhiêu là ký ức. Ký ức là gì? Hình ảnh hiện lên trong đầu? Đương nhiên rồi. Cảm giác thoải mái quen thuộc?
Có bao giờ một sự kiện, hình ảnh, mùi hương, khiến ta cảm thấy thoải mái không nhỉ? Đó có được coi là ký ức hay không?
Ánh nắng màu cam xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, có hơi tối. Lá chuyển thành màu xanh đen buồn buồn. Vài hạt cát dính lên lòng bàn tay:
"Ai chà, cảm giác cấn cấn." Mùi của đất thoảng qua trong chóp mũi. Ký ức thuở ấu thơ ùa về. Có một thời ta ngây ngô như thế. Có một thời tất cả như xoay quanh chúng ta, mang đến mọi điều mới mẻ.
Cảm giác tự do, cảm giác hào hứng...
"Ôi chao ơi! ôi chao ơi! Ký ức ùa về rồi..." Cảm giác lâng lâng khó tả quá đi thôi. Tiếng cười, tiếng cười, hụt hơi, mệt, té ngã, trầy xước, ngứa, côn trùng cắn, đánh nhau...
Vị giác cũng đã quay trở lại. Ăn muối mặn, ớt cay, vị tinh, vị chát, giòn, chua; Đồ ngọt, nước ngọt,...
Tuổi thơ tuổi thơ, hahaha.
Mùi của đất có phải là mùi của gió không? Lộn một vòng lăn xuống ruộng. Mùa gặt xong, mùi của bùn, mùi của rạ, hơi ẩm một chút... Tuyệt vời quá. Tất cả có phải là mùi của gió hay không?
Mùi phân trâu, hắc, mặc kệ. Nằm trườn dài ra, rạ chích ngứa, nhìn lên bầu trời, một nửa xanh lam, một nửa ố vàng, mây vầng, có chim bay qua, chim đen thui, nhìn rộng quá đi thôi, rộng quá - lồng lộng.
Nhìn có chút mỏi mắt, ánh mắt như nhòa đi, cảm giác như trong mắt có bợn, có con gì trôi bên trong mắt, lừ đừ lừ đừ.
Hơi nóng một chút, buồn ngủ quá, mà ngứa quá, rạ cấn quá ngủ không được.
"Phim ảnh toàn chỉ biết nói xạo, ánh nắng xuyên qua mí mắt vẫn chói như thế, ngủ không được. Nằm ngoài trời khó ngủ quá đi."
Thả trôi được rồi đó, chỉ là muỗi đốt rồi, hơi khó chịu một chút. Hương cỏ hít nhiều hắc quá, nhức đầu rồi.
Con diều kia ở đâu trôi vào tầm mắt. Diều bị buộc dây rồi mới bay lên được. Thế diều nào không buộc dây mà vẫn bay tốt? Ai nói diều tự do, bị buộc dây rồi còn có tự do? Ở trên cao mà thôi, nếu được cưỡi lên cánh diều nhìn xuống dưới, nhìn đến xa tít chân trời thì thích phải biết.
Dây điện cản quá. Bầu trời giống như tấm kính vỡ, bị dây điện chia thành nhiều phần.
Có chút chán. Cảm giác không giống như xưa nữa, tự do ở đâu? Nhẹ nhõm ở đâu? Sao cứ cảm thấy nông cạn quá.
Mặt trời xuống thấp hơn rồi, sao lại cảm thấy buồn thế nhỉ! Ánh nắng chiếu lên mặt tương phản, tương phản. Buồn tới nỗi không khóc được... Hiểu được chán chết là như thế nào rồi. Lớn rồi, nhiều lúc chỉ muốn khóc thật to, khóc cho nhẹ hết người như lúc nhỏ. Chỉ là làm không được.
"Hàng cây cổ thụ phía chân trời đen kịt rồi kìa." Phủ lên một màu ma mị.
"Về nhà đi thôi, sắp tối rồi. Muỗi đốt quá, ngứa. Cảm giác khó chịu, bực bội."
Lý trí nói: "Không có sao, không có sao. Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như bao ngày, hơi có chút lạc lối mà thôi. Đêm tối đến sẽ thay đổi tất cả."
Cảm xúc nói:" Trống rỗng quá, không biết làm gì, ở nguyên như vậy... hừmmm·, để nhớ xem tiếp theo sẽ phải làm cái gì."
"Đãng trí rồi!đãng trí rồi! Tiếp theo phải làm cái gì nữa nhỉ?"
Sao gì sáng lên rồi kìa,một đốm sáng choang trên bầu trời mờ nhạt, sao lấp lánh nữa, sao hôm đẹp quá đi thôi. Đứng trên sao hôm nhìn xuống đại địa sẽ là cảm giác gì, tưởng vậy mà không phải như vậy.
Cái mình học, có thực sự phản ánh thế giới này? Thế giới mà bản thân cảm nhận sao thấy khác quá.
Vùng dậy, men theo bờ ruộng đi xa hơn một chút, bấp bênh, bấp bênh. Nhìn không quá rõ ràng, dùng điện thoại nhiều quá, mắt không còn nhạy cảm với ánh sáng yếu, có thể coi như là nửa mù rồi. Dụi mắt thật mạnh một cái, trong mắt toàn là hột mè trắng, như cái TV cũ hồi xưa. Cái này là tự mình tìm, đồ ngốc!
Điện thoại quẳng đâu rồi? Không nhớ nữa! Thôi ta mặt kệ.
Tiếng chim tu hú ở đâu kêu, kêu vào giờ này à? Tiếng tu hú nghe đặc biệt quá. Không nghĩ là tụi mày còn sống cơ đấy?
Đi đến gần đường đi, nghe tiếng xe cộ, tạp quá, nghe được tiếng của sự tảo tần, nghe được mạnh sống của mọi người.
"Ôi sao trong lòng bâng quơ? Tạp ơi là tạp. Đến với thế giới này làm cái gì thế?"
"Nghe người ta nói mọi người đến đây đều có một sứ mệnh riêng. Vậy sứ mệnh của ta là gì?"
"Mỗi khi tự hỏi câu này đều cảm giác như linh hồn lại chết đi một ít."
"Tạp ơi là tạp, ta đã nói bao nhiêu lần, phải đơn giản, đơn giản, đơn giản."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro